Chương 4: Hy Sinh Tủy Máu

"Con sẽ trao hết máu thịt cho mẹ... để mãi mãi là một."

Sau "lễ cưới" trong phòng ngủ, cuộc sống của Hạ Lan và Thái Minh như một giấc mộng lệch lạc – ngọt ngào xen lẫn tội lỗi. Mỗi sáng, cậu bé 7 tuổi thức dậy với dương vật cương cứng bên trong âm đạo mẹ, xuất tinh đầu ngày như lời chào buổi sáng. Mỗi tối, Hạ Lan rên rỉ dưới thân con trai, thì thầm: "Chồng nhỏ... mẹ yêu con... yêu đến chết."

Nhưng bệnh tật của Hạ Lan không tha thứ. Những cơn đau thấu xương vẫn hành hạ bà, khiến cơ thể run rẩy giữa những lần làm tình cuồng nhiệt. Thái Minh nhìn mẹ co quắp trên giường, nước mắt cậu lăn dài: "Con không thể chờ nữa... mẹ phải khỏe để sinh con trai chúng ta."

Cậu bé với trí tuệ 25 tuổi đã âm thầm lên kế hoạch.

1. QUYẾT ĐỊNH CỦA "CHỒNG NHỎ"

Một buổi chiều mưa, Thái Minh đẩy xe lăn mẹ đến bệnh viện lớn nhất thành phố. Hạ Lan nghĩ chỉ là khám định kỳ, bà mỉm cười vuốt tóc con: "Con trai... chồng của mẹ... hôm nay lại mua thuốc cho vợ à?"

Thái Minh gật đầu, nhưng tim cậu siết chặt. Trong túi áo, cậu giấu kết quả xét nghiệm ADN: tủy xương của cậu khớp 100% với Hạ Lan – cơ hội chữa khỏi bệnh bạch cầu của bà.

Phòng khám riêng, bác sĩ già – một ông lão kính cận với giọng trầm ấm – xem hồ sơ:
"Cậu bé... cậu chỉ 7 tuổi. Hiến tủy cho mẹ là ý hay, nhưng nguy hiểm lắm. Cơ thể trẻ con chưa phát triển đầy đủ, ca phẫu thuật có thể gây hôn mê, nhiễm trùng, thậm chí... tử vong. Tôi khuyên chờ đến 12 tuổi, khi cậu đủ sức chịu đựng. Lúc đó, tỷ lệ thành công lên 95%."

Thái Minh nhìn mẹ đang ngồi bên, tay bà nắm chặt tay cậu, không hay biết gì. Cậu nghĩ đến 5 năm nữa: Hạ Lan đau đớn, liệt giường, không thể "làm vợ" cậu, không thể mang thai... Không!

"Bác sĩ... làm ngay đi. Con không muốn mẹ đau thêm một ngày nào nữa." – giọng cậu kiên định như người lớn.

Bác sĩ lắc đầu: "Cậu bé, tỷ lệ sống sót chỉ 70%. Nếu hôn mê, cậu có thể không tỉnh lại. Mẹ cậu sẽ đau lòng lắm."

Thái Minh cười buồn: "Mẹ con... sẽ hiểu. Con là chồng của mẹ mà."

Hạ Lan ngạc nhiên: "Chồng nhỏ... con nói gì vậy? Hiến tủy là sao?"

Cậu bé hôn tay mẹ: "Chỉ là kiểm tra thôi mẹ ơi. Con sẽ làm mẹ khỏe."

Bà tin cậu – như mọi khi.

2. CA PHẪU THUẬT: MÁU THỊT GIAO PHÓ

Đêm trước phẫu thuật, Thái Minh nằm bên mẹ. Không làm tình – chỉ ôm chặt. Dương vật cậu cương cứng chạm vào đùi Hạ Lan, nhưng cậu kìm nén.

"Mẹ... nếu con không tỉnh... hãy nhớ con là chồng của mẹ mãi mãi." – cậu thì thầm, nước mắt thấm ướt ngực bà.

Hạ Lan cười: "Đừng nói bậy. Chồng nhỏ của mẹ sẽ khỏe mà. Mai về, mẹ sẽ 'chăm sóc' chồng bằng miệng nhé?" – bà vuốt ve vùng kín cậu, khiến Thái Minh rên khẽ.

Sáng hôm sau, bệnh viện. Hạ Lan được gây mê trước. Bà tỉnh dậy mơ hồ, thấy con trai được đẩy vào phòng mổ bên cạnh. Tim bà thắt lại: "Thái Minh! Con làm gì vậy?!"

Nhưng thuốc mê kéo bà chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng mổ, Thái Minh nằm trên bàn, cơ thể nhỏ bé run rẩy dưới đèn pha. Bác sĩ thì thầm: "Cậu bé... cậu chắc chứ? Đây là tự tử đấy."

"Làm đi bác sĩ. Để mẹ con khỏe." – cậu nhắm mắt, tưởng tượng âm đạo ấm áp của Hạ Lan đang ôm lấy cậu lần cuối.

Kim tiêm đâm vào tủy sống. Đau đớn như lửa đốt lan khắp cơ thể. Thái Minh cắn răng: "Mẹ ơi... con yêu mẹ..."

Họ lấy 500ml tủy – quá nhiều cho một đứa trẻ 7 tuổi. Tim cậu đập loạn xạ, huyết áp tụt. Máy báo động vang lên. Bác sĩ hét: "Sốc! Tiêm epinephrine!"

Thái Minh chìm vào bóng tối. Hôn mê.

3. SỰ THẬT ĐAU LÒNG: MẸ THẤY CON HÔN MÊ

Hạ Lan tỉnh lại sau 6 giờ. Cơ thể bà nhẹ nhõm lạ thường – tủy mới đã được truyền vào, bệnh bạch cầu bắt đầu lui dần. Bà ngồi dậy, gọi: "Thái Minh! Chồng nhỏ đâu?"

Y tá run rẩy: "Chị... cậu bé... đang hôn mê ở phòng ICU."

Hạ Lan lao ra hành lang, đẩy xe lăn bằng tay. Bà nhìn qua kính: Thái Minh nằm bất động, mặt tái nhợt, dây nhợ chằng chịt. Máy thở kêu tít tít.

"KHÔNG! CON TRAI TA! CHỒNG TA!" – bà gào khóc, đập tay vào kính. Bác sĩ kéo bà lại: "Chị Lan... cậu bé hiến tủy cho chị. Dù nguy hiểm, dù chỉ 7 tuổi... cậu ấy không nghe lời khuyên chờ đến 12 tuổi. Cậu ấy nói... 'không muốn mẹ đau thêm 5 năm'."

Sự thật như dao cứa tim Hạ Lan. Bà quỵ xuống sàn, nước mắt tuôn như mưa: "Sao con... sao con ngốc vậy? Mẹ thà đau cả đời còn hơn mất con! Con trai... chồng nhỏ của mẹ... tỉnh dậy đi!"

Bà nhớ lại: những đêm cậu thủ dâm bên giường, lần đầu hiếp bà, những lời yêu đương lệch lạc... Tất cả chỉ vì yêu bà – yêu đến hy sinh mạng sống. Không chồng cũ bỏ rơi, không ai khác – chỉ có Thái Minh, cậu bé 7 tuổi, là trụ cột, là tình nhân, là tất cả.

Hạ Lan khóc đến kiệt sức, tay ôm bụng: "Con ơi... nếu con tỉnh... mẹ sẽ sinh con trai cho con... sẽ làm vợ ngoan... mãi mãi."

4. CẢNH NÓNG CẢM XÚC: TỈNH GIẤC VÀ "LÀM LẠI"

Ba ngày hôn mê. Hạ Lan không rời bệnh viện, ngồi bên giường con, nắm tay cậu thì thầm những lời yêu đương dâm đãng xen lẫn bi thương: "Chồng nhỏ... tỉnh dậy đi... âm đạo vợ nhớ dương vật con lắm... nhớ tinh dịch nóng hổi của con..."

Ngày thứ tư, Thái Minh mở mắt. Yếu ớt, nhưng cậu mỉm cười: "Mẹ... khỏe chưa?"

Hạ Lan lao vào ôm con, khóc nức nở: "Con ngốc! Mẹ khỏe rồi... nhờ con... nhờ máu thịt con trao cho mẹ!"

Bác sĩ cho phép xuất viện sau một tuần. Về nhà, Hạ Lan đẩy xe lăn của mình sang bên – bà đã đi lại được, dù còn yếu. Bà bế Thái Minh lên giường, cởi quần áo cậu: "Để vợ chăm sóc chồng... chồng đã hy sinh vì vợ."

Miêu tả dâm đãng – đầy nước mắt:
Dương vật Thái Minh non nớt nhưng cương cứng trở lại sau thời gian hôn mê. Hạ Lan cúi xuống, lưỡi liếm từ gốc đến đầu, nuốt trọn như muốn hút hết sức sống của con vào mình. "Ừm... vị chồng nhỏ... ngọt quá..." – bà rên, nước mắt rơi lẫn dịch nhớt.

Cậu bé thì thầm: "Mẹ... con đau... nhưng con muốn vào mẹ..."
Hạ Lan ngồi lên, âm đạo ướt sũng nuốt lấy dương vật con. "Ầm!" – tiếng thịt chạm thịt vang lên, kèm tiếng khóc. Bà nâng hông chậm rãi, co thắt để ôm chặt cậu: "Đụ vợ đi... chồng ơi... mẹ yêu con... yêu đến chết!"

Thái Minh đẩy hông yếu ớt, nhưng mỗi cú đâm là một lời thề: "Con... sẽ không để mẹ đau nữa... con sẽ kiếm tiền... xây nhà... sinh con..."

Họ xuất tinh cùng lúc – tinh dịch cậu phun sâu vào tử cung, Hạ Lan co giật lên đỉnh, khóc: "Cảm ơn con... chồng của mẹ... máu thịt con cứu mẹ... giờ mẹ là của con mãi."

Cảnh làm tình không cuồng bạo – mà chậm rãi, đầy cảm xúc, như lời tạ ơn hy sinh.

5. TÂM LÝ SI MÊ: HẠ LAN THẤY THÁI MINH NHƯ CHỒNG THẬT SỰ

Sau ca phẫu thuật, Hạ Lan thay đổi hoàn toàn. Bà không còn nghĩ đến "loạn luân" – chỉ thấy Thái Minh là người đàn ông duy nhất yêu bà vô điều kiện.

Mỗi sáng, bà nấu cháo cho con, thì thầm: "Chồng nhỏ... ăn đi, để khỏe mà đụ vợ."
Mỗi tối, bà ôm cậu ngủ, tay vuốt ve dương vật: "Con hy sinh vì mẹ... mẹ sẽ sinh con trai để đền bù."

Thái Minh, dù yếu, vẫn làm việc trên máy tính: bản vẽ kiến trúc mới, kiếm $1.000 mỗi tuần. Cậu thì thầm: "Mẹ... con sẽ xây nhà cho chúng ta... không ai biết bí mật."

Hạ Lan gật đầu, hôn con: "Ừ... nhà của vợ chồng ta."

6. KẾT CHƯƠNG: MÁU THỊT GIAO NHỦA

Một tháng sau, Hạ Lan đi khám. Bác sĩ mỉm cười: "Bệnh đã khỏi hẳn. Và... chị có thai rồi."

Bà ôm bụng, nhìn Thái Minh: "Con trai... chồng nhỏ... con sắp làm bố."

Cậu bé cười, nước mắt lăn: "Con... sẽ yêu em bé... như yêu mẹ."

Họ ôm nhau, dương vật cậu lại cương cứng bên trong âm đạo bà. Lần làm tình này – không phải dục vọng, mà là tình yêu vĩnh cửu, được máu thịt hy sinh ràng buộc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip