Chương 9 : Dấu Tích
"Vết sẹo dài 10cm trên lưng cậu... chính là mồ chôn phần đời đau đớn nhất của con trai tôi."
Isaac đẩy Hạ Lan úp mặt xuống sofa. Dương vật tuổi teen cương cứng chạm vào khe mông bà. Cậu dùng tay mở rộng hai mông, ngón trỏ nhẹ nhàng luồn vào hậu môn co thắt.
"Khi làm từ phía sau... mẹ thích con đụ lỗ đít hay lỗ lồn?" – Isaac thì thầm, đầu lưỡi liếm dọc gáy Hạ Lan.
Bà rên: "Con trai... đụ đâu cũng được... miễn là con!"
Cậu cười, thọc thẳng dương vật vào âm đạo – không bôi trơn, không nhẹ nhàng. Một cú đâm đau điếng khiến Hạ Lan gào lên:
"Đau! Chậm thôi con...!"
Isaac ngoảnh mặt bà lại, mắt lửa: "Kiếp trước mẹ đâu có kêu đau khi con đụ?"
Tay cậu siết eo bà, hông đẩy mạnh từng nhịp. "Ục! Ục! Ục!" – tiếng thịt đập vang lên như trống trận.
Hạ Lan rướn mông đáp ứng, tay vịn thành ghế. Nước mắt rơi vì khoái lạc lẫn tội lỗi.
Bỗng – ánh đèn ngoài hành lang lọt qua khe rèm, chiếu thẳng vào lưng trần Isaac.
Hạ Lan nhìn thấy:
Một vết sẹo dài 10cm – chạy dọc sống lưng, từ đốt sống ngực T5 đến T10.
**Đường khâu hình răng cưa – dấu vết đặc trưng của phẫu thuật mở tủy.
**Vị trí y hệt vết mổ Thái Minh hiến tủy cho bà.
"KHÔNG...!" – Hạ Lan hét lên, tay run rẩy sờ lên vết sẹo.
Isaac dừng hông, giọng khàn: "Sao? Bà sợ vết sẹo xấu xí của tôi?"
Hạ Lan lật người, ôm mặt cậu:
"Con... Thái Minh... con là con trai mẹ mà! Vết sẹo này... do ca mổ tủy năm con 7 tuổi! Làm sao cậu lại có?!"
Isaac cười gằn: "Bà nhầm rồi. Tôi là Isaac Moore..."
"LỪA DỐl!" – bà gào, tay giật phăng áo cậu.
Vết sẹo dài hằn sâu giữa lưng trần – ký ức ùa về:
Hình ảnh Thái Minh gầy gò nằm trên bàn mổ, lưng chảy máu tươi...
*Lời bác sĩ: "Chúng tôi phải rạch sâu để lấy tủy... sẽ để lại sẹo vĩnh viễn."
Hạ Lan khóc nức nở, hôn lên vết sẹo:
"Con ngốc ơi... sao không nói với mẹ? Sao giả vờ quên hết? Mẹ tưởng con là kiếp khác... tưởng phải yêu lại từ đầu..."
Isaac bật khóc. Cậu ôm chặt mẹ:
"Vì con không muốn mẹ khóc... khi nhớ lại cảnh con chết dần từng ngày sau ca phẫu thuật!"
SỰ THẬT PHŨ PHÀNG: CÁl CHẾT CỦA THÁl MINH
Isaac – Thái Minh thật sự – kể trong nước mắt:
Sau khi rời nhà, cậu bị suy tủy cấp do hiến quá nhiều tủy khi cơ thể non yếu.
****Bác sĩ chẩn đoán: Chỉ sống được 3 tháng.**
Cậu dùng toàn bộ tiền kiếm được nhờ thiết kế, mua danh tính mới (Isaac Moore) từ một đứa trẻ chết yểu ở London.
**"Con muốn mẹ nghĩ con đã bỏ đi... đừng biết con sắp chết."
Nhưng trước khi ngất đi trong bệnh viện, một tổ chức bí mật đề nghị: "Chúng tôi có công nghệ cấy tủy nhân tạo. Tỷ lệ sống 40%. Đổi lại – cậu phải quên quá khứ, làm con nuôi gia đình chủ tịch Moore."
Cậu đồng ý. Ca phẫu thuật thành công, nhưng dòng điện kích thích đã xóa sạch ký ức về Hạ Lan. và thay đổi cả màu tóc
"Khi gặp lại mẹ... ký ức từ từ trở về." – Isaac khẽ nói, tay nắm chặt ngực trái bà – nơi từng nhận tủy sống của cậu.
Isaac – giờ đã là Thái Minh trọn vẹn – đẩy mẹ xuống thảm. Dương vật cậu chạm vào âm đạo ướt nhẹp.
"Con muốn làm lại từ đầu... như chưa từng có đau thương."
Hạ Lan mở rộng chân: "Vào đi... chồng nhỏ... làm tình với vợ như buổi đầu con bỏ thuốc rồi hiếp mẹ!"
Thái Minh (Isaac) đưa dương vật vào chậm rãi – từng centimet đi sâu vào tử cung mẹ. Bà co thắt dữ dội, nước mắt rơi lã chã.
**"Con đã bỏ lỡ 3 năm... giờ đền bù mẹ nhé?" – cậu thì thầm, tay bóp nghẹt hai nhũ hoa.
Cậu đập hông mạnh hơn – mỗi cú đâm là tiếng thịt "bẹp" vang lên. Hạ Lan gào: "Đụ mạnh vào! Con trai ơi... chọc thủng tử cung mẹ đi!" **"Con muốn cho mẹ mang thai lần nữa... đứa con này sẽ gọi con là bố, gọi mẹ là mẹ!" – Thái Minh rống lên, xuất tinh nóng bỏng.
Tinh dịch phun đầy âm đạo, trào ra ngoài, thấm ướt đùi bà. Họ ôm nhau khóc – tiếng nức nở hòa với mùi tình dục nồng nặc.
KẾT: LỜl NGUYỀN CỦA MÁU TỦY
Sáng hôm sau, Clara đăng video lên mạng. Cả thành phố biết Hạ Lan "dụ dỗ trai trẻ".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip