Kiều nhớ lại quá khứ - Bí mật của Văn


Đêm hôm đó, khi mọi thứ trở lại yên bình, Kiều không thể ngủ được. Cậu nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, tâm trí không thể ngừng suy nghĩ về Văn. Những lời nói của hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kiều, khiến cậu không thể dứt ra được.

"Chuyện xưa chưa kết thúc đâu, Kiều..." – Kiều không hiểu sao câu nói ấy lại cứ vang lên trong tâm trí cậu mãi. Cậu cảm giác có một cái gì đó chưa hoàn toàn rõ ràng trong mối quan hệ với Văn, một bí mật nào đó mà cậu đã cố tình quên đi.

Kiều nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn sang Dương vẫn đang ngủ say bên cạnh. Cậu không muốn làm Dương lo lắng, nhưng cơn bồn chồn trong lòng lại không thể chịu nổi. Cậu đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài sân, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu xuống. Cảm giác lạnh lẽo của đêm khuya càng khiến Kiều thêm phần căng thẳng.

Cậu ngồi xuống ghế đá, hai tay ôm lấy đầu gối, cố gắng nhớ lại những ngày xưa cũ với Văn. Tại sao những kỷ niệm đó lại bị đẩy ra khỏi tâm trí cậu, và tại sao giờ lại có cảm giác như tất cả đã quay lại?

"Kiều, đừng quên tao..." – Lời nói của Văn lại vang lên.

Kiều thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mặt, rồi bỗng nhiên một hình ảnh xuất hiện trong đầu cậu. Đó là một buổi chiều tà, Kiều và Văn cùng chơi trò trốn tìm, chạy đùa dưới ánh nắng. Khi đó, cả hai đều cười đùa vui vẻ, chẳng hề nghĩ tới chuyện gì khác. Nhưng hình như, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu đã thấy ánh mắt của Văn trở nên lạ lùng, đầy sự đè nén. Có phải lúc đó, có điều gì đã xảy ra mà Kiều không nhận ra?

Những ký ức mơ hồ khiến Kiều không khỏi bối rối. Cậu tự hỏi, có phải những lời nói của Văn hôm nay là một lời cảnh báo cho mình không? Lẽ nào hắn biết điều gì mà chỉ có mình Kiều không nhớ?

Kiều nhắm mắt lại, cố gắng tập trung. Cậu cần tìm hiểu thêm, và phải làm rõ mọi chuyện. Cảm giác bất an trong lòng cậu càng lúc càng lớn dần.

Đột nhiên, một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau, kéo Kiều khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn:

– "Em lại nghĩ gì nữa vậy?"

Kiều giật mình quay lại, thấy Dương đã đứng sau lưng từ lúc nào, ánh mắt quan tâm nhìn cậu.

– "Anh... anh thức rồi sao?"

Dương mỉm cười, bước lại gần Kiều, ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh dịu dàng lấy tay xoa nhẹ đầu Kiều, nhẹ nhàng hỏi:

– "Em sao vậy? Mặt không được vui, lại còn ngồi đây một mình nữa. Có chuyện gì à?"

Kiều ngập ngừng một lúc, rồi thở dài, không giấu được cảm xúc trong lòng:

– "Anh à... Hôm nay Văn về lại. Những lời hắn nói khiến em không thể không suy nghĩ về quá khứ của mình với hắn. Có những điều em không nhớ rõ, nhưng lại có cảm giác... rất lạ."

Dương nhìn Kiều với ánh mắt hiểu rõ, rồi khẽ nắm lấy tay cậu:

– "Em không cần lo lắng, Kiều. Dù quá khứ có thế nào, anh vẫn ở đây, không có gì phải sợ cả."

Kiều nhìn Dương, rồi lại nhìn vào đôi tay anh đang nắm chặt tay mình. Ánh mắt cậu dịu lại, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.

– "Nhưng anh không hiểu đâu... Có những điều em không thể nói ra. Có thể em sẽ nhớ ra chuyện gì đó... Nhưng lại sợ rằng khi nhớ lại, mọi thứ sẽ thay đổi."

Dương nghiêm túc nhìn Kiều, rồi ôm lấy cậu vào lòng. Anh thì thầm:

– "Dù em có nhớ lại gì đi nữa, thì với anh, em vẫn là Kiều của anh, là người vợ anh yêu thương nhất. Anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em."

Kiều cảm nhận được sự ấm áp từ Dương, những lo lắng trong lòng cậu dần dần lắng xuống. Cậu nắm chặt tay Dương, rồi khẽ thì thầm:

– "Em sẽ cố gắng, anh à. Em sẽ không để quá khứ làm hỏng hiện tại của chúng ta."

Dương mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Kiều:

– "Anh tin em, Kiều."

Kiều cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Dương sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip