CHƯƠNG 10
Trên đường trở về, mắt cũng bị che lại. Lúc đi Chu Chỉ Nhược để ý một phen quẹo trái quẹo phải, giờ trở về con đường lại không giống như trước, rõ ràng là chọn một con đường khác.
Điều này có thể giải thích dù có hồ nháo cỡ nào cũng không quên làm việc kín đáo, quả nhiên là phong cách làm việc của vị Quận chúa đại nhân này.
Địa phương vừa gặp được bố trí như khuê phòng của Triệu Mẫn, vị trí chắc hẳn ở bên trong Nhữ Dương Vương phủ. Mà địa phương giam giữ lục đại môn phái lại cách xa vương phủ, xe ngựa phải đi vài vòng hồi lâu mới dừng bước.
Nàng bị đẩy lên một bậc thang, trước đó đã đếm qua, đến tầng thứ bảy, khăn che mặt được lột xuống, chính là nơi nhốt các đệ tử phái Nga Mi.
Diệt Tuyệt sư thái là Chưởng môn tôn sư, được giam giữ đơn độc trong một gian phòng nhỏ. Mà Chu Chỉ Nhược do tự tay Quận chúa bắt về, cũng coi là một nhân vật vô cùng trọng yếu, vì thế được giam giữ riêng ở một gian khác.
"Chu sư muội, ngươi không sao chứ?" Các vị sư tỷ bị giam giữ trong nhà lao, Tĩnh Huyền đang ngồi gần cửa tĩnh tọa vừa thấy Chu Chỉ Nhược lập tức xoay người bám vào các song sắt, giọng nói tràn đầy nôn nóng, cảm giác nửa điểm cũng không có đạm mạc như ngày xưa. Sau đó các vị sư tỷ khác liền kéo đến, tất cả đều một bộ khẩn trương nhìn chằm chằm Chu Chỉ Nhược.
Một phòng giam tầm thường bị lưới sắt bao bọc, đóng chặt trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, đại để là bởi vì võ công của bà cao cường nên phải phòng thủ đặc biệt, từ bên trong không cách nào nhìn thấy tình huống bên ngoài. Lúc trước Chu Chỉ Nhược bị mang đi, chỉ có các vị sư tỷ thấy, các nàng đều sợ tên chủ mưu mang tiểu sư muội ra ngoài nghiêm hình khảo phạt, hận không thể bẻ gãy song sắt ra ngoài đoạt tiểu sư muội trở lại.
Lúc này thấy nàng đã về, nhất thời bộc lộ tình cảm sư môn mà ân cần hỏi han.
Trải qua tình huống vừa rồi, hôm nay lại thấy được sự quan tâm của các vị sư tỷ, thật vất vả mới có thể đè xuống chua xót lần nữa dâng lên trong lòng. Hốc mắt Chu Chỉ Nhược đỏ ửng, muốn mở miệng nói chính mình không sao, nhưng lời đến cổ họng lại nhất thời không phát ra được khiến nàng hô hấp cũng khó khăn, chỉ kịp lắc đầu một cái liền bị đẩy trở về phòng giam. Nàng chậm rãi ngồi ở trên chiếu, bất quá đi ra ngoài chỉ mới hai canh giờ, thế nhưng giống như hao phí khí lực cả một đời.
Đang trong lúc hít thở, nàng tựa hồ vẫn còn ngửi được hương thơm nồng nàn của rượu quẩn quanh chóp mũi. Rõ ràng đã quyết định không nghĩ tới, nhưng hôm nay vừa khép mắt, bất kì một động tác nhỏ của người nào đó đều hiện lên thập phần rõ ràng.
Lúc mới gặp mặt đáy mắt chợt lóe sự bất mãn rồi nhanh chóng biến mất, sau đó là lúc nói chuyện tán thưởng, cuối cùng là hành động ngăn cản ca ca của nàng ấy, giữa chân mày bị chạm đến phát ra vẻ bối rối, cùng với...
Không tự chủ được mà giơ tay lên xoa xoa mi tâm, đầu ngón tay ngưng đọng nơi chu sa, lưu lại mấy phần lạnh như băng. So sánh với nhiệt độ bàn tay nàng, tay của Triệu Mẫn lại ấm áp hơn một chút, không biết là bởi vì uống rượu, hay là nguyên bản chính là như vậy.
Không!!!
Chu Chỉ Nhược bỗng dưng choàng mở mắt, thu tay về, trong lúc vội vàng đốt ngón tay trùng trùng gõ trên mặt đất, bị đau đớn đánh úp làm cho những suy nghĩ tựa như ngắt đoạn nơi đầu óc thanh tỉnh trở lại. Đôi đồng tử mịt mờ sương sớm, bao nhiêu cảm xúc chìm chìm nổi nổi lướt qua, cuối cùng chỉ còn lại bi thương cùng kiên quyết.
Nàng đưa tay rút cây trâm kia ra, cũng không thèm nhìn tới một cái, giơ tay ném đi.
Cây trâm màu son trên không trung bay một đường vòng cung, va chạm vào chỗ xa nhất trên bức tường, đàn hồi rồi lại rơi xuống, ở trên mặt đất nhảy nhảy mấy vòng liền lăn vào nơi tăm tối nhất trong góc tường. Mà Chu Chỉ Nhược phảng phất giống như mất đi tia khí lực cuối cùng, chậm rãi đem đầu dựa ra sau lưng, đưa mắt nhìn trên đỉnh trống không một tấm đá, tựa đang hoảng thần lại tựa đang ngẫm nghĩ gì đấy.
Cứ như vậy, một đêm vô miên.
Rạng sáng ngày thứ hai, an tĩnh thật lâu đột nhiên nổi lên một trận huyên náo. Chu Chỉ Nhược kéo về suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe.
"Chết không được tử tế... Cẩu Nguyên..."
Lời nói ngắn gọn lọt vào trong tai, tựa hồ là lời mắng to ở tầng dưới truyền tới. Tình huống này chỉ có xuất hiện vào ngày đầu tiên, cao thủ lục đại môn phái không phải hạng người bình phàm, sau khi mắng chửi đối phương thấy chẳng có phản ứng, ai cũng đều biết phải gìn giữ thể lực thật tốt để phòng bất trắc. Mấy ngày nay ngay cả tiếng nói chuyện cũng rất hiếm, hôm nay thế mà bạo phát giống như nổ tung, nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Âm thanh vừa rồi nghe thật rõ ràng, sau đó trở nên càng ngày càng mơ hồ, qua một lát đã hoàn toàn im lặng. Chu Chỉ Nhược nội tâm khẽ động, thầm nhủ chả lẽ người nọ đã bị dẫn đi.
Lúc sau âm thanh bên kia cũng dần dần an tĩnh, ước chừng thời gian qua một nén nhang, một lần nữa cái thanh âm kia từ xa đến gần lại truyền tới, vẫn là hùng hùng hổ hổ, bất quá lần này tựa như chịu chút đau đớn.
Sau đó một người khác bị mang ra ngoài...
Đang nghiêm hình bức cung sao?
Lục đại môn phái sừng sững trên giang hồ nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có ẩn giấu chút sự việc không thể đặt lên mặt bàn, phỏng chừng mỗi một cọc đó đều có thể khiến cho giang hồ dậy sóng. Bất quá Triệu Mẫn căn bản không phải người trong giang hồ, sau lưng nàng là Nguyên đình. Đối với triều đình mà nói, những thứ hồ hồ nháo nháo trong giang hồ đến liều mạng bể đầu chảy máu kia căn bản đều là những chuyện không quan trọng.
Dù cho ngươi võ công cái thế, cũng chưa địch lại trăm ngàn tinh kị thay phiên giẫm đạp.
Chu Chỉ Nhược minh tư khổ tưởng suy nghĩ nát óc cũng không đoán ra mục đích của Triệu Mẫn là gì?
Buổi chiều, tầng giam giữ phái Nga Mi rốt cuộc có người đến. Chu Chỉ Nhược liếc mắt thấy mấy người đi vào phòng giam sư phụ, tức khắc khẩn trương lên, chỉ chốc lát sau, mấy người kia lại hậm hực lui ra. Thấy sư phụ không bị mang ra ngoài, nàng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại lo lắng chẳng biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, lòng vừa rơi xuống bất an lần nữa dâng lên.
Mấy người kia đứng ở ngoài cửa lẩm bẩm một hồi, xoay sang phòng giam cách vách mang đi một vị đệ tử Nga Mi.
Chu Chỉ Nhược nhìn người kia nắm lấy bả vai sư tỷ áp giải đẩy ra ngoài, nỗi lo lắng tức khắc hóa thành nơi nơi nóng nảy. Nhớ đến âm thanh nghe được vào buổi sáng, nàng chỉ hận không thể lấy chính mình thay thế, rồi lại không còn cách nào mà nâng khởi chuỗi phật niệm kinh cầu sư tỷ bình an.
Lần này chỉ qua thời gian nửa nén hương, sư tỷ cũng được đưa trở lại, sắc mặt tuy ảm đạm, đảo cũng không giống như bị thương. Trong phòng giam kia những đệ tử còn lại liền đi đến hỏi thăm tình huống, thanh âm hơi lớn một chút liền bị mấy người canh giữ quát tháo ngưng bặt. Chu Chỉ Nhược chẳng nghe rõ các nàng nói cái gì, chỉ biết vị sư tỷ kia đúng là vô thương tổn, đáy lòng cũng an tâm một ít.
Cảnh tượng như vậy lặp đi lặp lại vài ngày, mấy người kia ba lần bốn lượt muốn mời Diệt Tuyệt sư thái đi, song đều không công mà về. Bất quá cũng không có đi tìm mấy vị sư tỷ nữa, cho đến một buổi tối ngày thứ năm, mấy người họ đi tới trước cửa nhà lao của Chu Chỉ Nhược, đem nàng mang ra ngoài.
Nàng bị một nhóm người hoàng y nhân giải đến bên trong đại điện, đèn đuốc sáng ngời, hai bên đứng một hàng võ sĩ Mông Cổ, thân hình cao lớn im phăng phắc như tượng tạc. Mà trước mặt nàng là vài người có tư thái khác hoàn toàn với đám người kia: có lão giả sắc mặt đen đen, cũng có Phiên Tăng đầy mặt dữ tợn, đến gần cái ghế ngồi ở trung tâm là vị Phiên Tăng tóc nâu đỏ. Trên mặt hắn toàn vết sẹo đao kiếm tiêu hủy dung nhan như muốn không còn, chính là thủ hạ đi theo Triệu Mẫn hồi ở đại mạc.
Bất động thanh sắc đem người nơi đây quan sát hết một lượt, Chu Chỉ Nhược cúi đầu chăm chú nhìn mũi chân, không có đi xem nữ tử hồng y liệt hỏa ngồi ở chính giữa.
"Phái Nga Mi Chu..."
Nàng nghe được có người mở miệng hô lớn, nhưng mà lời còn chưa dứt liền đột nhiên im bặt, không nhịn được mà ngẩng đầu lên muốn theo dõi tình hình. Người nói chuyện là lão giả sắc mặt đen đen, nàng thấy hắn đang nghiêng đầu triều hướng vị trí trung tâm, Chu Chỉ Nhược theo tầm mắt của hắn mà nhìn đến hướng bên kia.
Ngồi trên tấm vải thổ cẩm của trường kỷ, Triệu Mẫn dựa vào một bên ghế, cánh tay giơ lên, chính là tư thế cắt đứt lời của lão giả. Một tay khác không nặng không nhẹ gác lên tay vịn ghế, tư thái nhu nhược không xương thật giống như một chỉ tiểu miêu, nhưng mơ hồ lóe lên khí tức nguy hiểm. Đưa mắt sang bên cạnh tay phải của nàng liền có thể nhìn thấy Ỷ Thiên kiếm.
Lần này nàng ấy không có mặc phục sức người Hán, mà là ăn mặc chính thống quý tộc Mông Cổ. Trên thân khoác trường bào đỏ rực, trên vai phủ da chồn chạm khắc, chân mang một đôi giày vải màu vàng nhạt, phía trên mỗi chiếc giày được gắn vào một viên minh châu sáng bóng. Tóc chia làm nhiều bện nhỏ túm lại thành cái đuôi sam xõa ở sau lưng, trước trán là vô số tơ vàng xâu lên những hạt mã não, ngay cả trên cổ, trên tay cũng không ít phối sức sáng lấp la lấp lánh. Những thứ đồ trang sức này, mỗi một kiện đều thực chói mắt rực rỡ, nhưng mặc ở trên người nàng ấy liền trở thành phông nền, đây hẳn là tư thái chân chính của Quận Chúa Mông Cổ đi.
Trong mắt Chu Chỉ Nhược lóe lên một tia hoảng hốt, rất nhanh đã thanh tỉnh, nàng rũ xuống tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nền gạch, một bộ dáng tùy ý xử trí. Sau đó, bên tai nàng truyền tới âm thanh giòn tan của châu ngọc va chạm nhau, là Triệu Mẫn đang đi tới.
"Theo quy tắc của nơi này, chỉ cần người nào có thể thắng được ba người thủ hạ của ta, liền bình an đưa hắn ra cửa, không gây một chút khó dễ. Tôn sư của ngươi thân phận tự cao, khinh thường không muốn cùng chúng ta so tài võ học, Chu cô nương lại là cao đệ của tôn sư, nghe nói ngươi đã có vài phần phong thái của bà ta, không biết ngươi có thể thay mặt sư phụ ngươi cùng chúng ta đánh một trận hay không?" Hương phong xông vào mũi đem theo giọng nói mềm nhẹ của Triệu Mẫn cùng nhau truyền qua.
Trước gặp mặt, Triệu Mẫn luôn một bộ xảo tiếu ngâm ngâm kêu "Chu tỷ tỷ", nhưng hôm nay chỉ lấy danh xưng "Chu cô nương", Chu Chỉ Nhược nghe vào trong tai, cho dù đã dùng mọi cách cảnh cáo bản thân, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút hụt hẫng. Nàng cắn cắn môi dưới, đem những cảm xúc không nên có kia đè ép trở xuống, sau đó mở miệng, lại không trả lời vấn đề của Triệu Mẫn, mà là hỏi: "Các ngươi đã làm gì với sư phụ của ta?"
"Chúng ta nào dám đối với tôn sư ngươi làm cái gì." Triệu Mẫn cười khẽ, biểu cảm nhất mực vô tội: "Chính bà ta không coi trọng thức ăn ở đây, chúng ta cũng thực hao tâm tổn trí a~"
"Bao lâu?" Nghe sư phụ tuyệt thực, Chu Chỉ Nhược nhất thời sắc mặt trắng bệch, không để ý tới địch ta khác biệt lập tức truy vấn.
"Này..." Triệu Mẫn mày liễu hơi chau, kéo dài âm điệu làm ra bộ dáng suy tư, nhìn thấy trong mắt Chu Chỉ Nhược từ nóng nảy biến thành hoảng loạn, mới chậm rãi mở miệng: "Đại khái là..."
Nàng đồng tử đột nhiên chuyển động, lời nói được phân nửa người cũng đã đi vòng ra sau lưng Chu Chỉ Nhược, lần nữa mở miệng ngữ điệu đã trở thành chất vấn: "Mộc trâm đâu?"
Chu Chỉ Nhược ngẩn ra, nàng chẳng ngờ Triệu Mẫn còn nhớ nó, hiện tại cũng không muốn để tâm tới, chưa trả lời vấn đề nàng ấy mà hỏi ngược lại: "Sư phụ lão nhân gia rốt cuộc như thế nào?"
"Chu Chỉ Nhược!" Triệu Mẫn căn bản đâu thèm chú ý, di chuyển tới trước mặt, ngửa đầu trừng mắt nhìn nàng ấy: "Người ngoài tỷ võ thua đều phải để lại một đầu ngón tay. Ta thương xót phái Nga Mi các ngươi đều là nữ tử yếu đuối, mấy người sư tỷ của ngươi thua, ta cũng đem các nàng nguyên vẹn thả trở về. Nhưng ngươi nếu vẫn không biết điều, ta lần nữa kêu người mang vị sư tỷ kia của ngươi đến".
"Không cần!" Chu Chỉ Nhược rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao sư tỷ trở về bình an vô sự. Nàng biết nếu Triệu Mẫn ra lệnh một tiếng, sư tỷ liền khó thoát tình trạng phải mất một ngón tay, dù trong lòng muôn vàn không phục, nhất thời cũng chỉ có thể siết chặt y phục đáp: "Cây trâm cài tóc kia, ta đã để lại ở phòng giam..."
Triệu Mẫn lập tức phân phó cho hạ nhân đi lấy cây trâm, sau đó cất cao giọng nói: "Ta có thể cho ngươi biết tình huống của tôn sư ngươi, cũng có thể không làm khó cho các vị sư tỷ của ngươi, chỉ cần người đừng ném cây trâm này, như thế nào?"
Bởi vì người là dao thớt ta là thịt cá, dưới tình huống này, Chu Chỉ Nhược cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng: "Hảo".
"Ngươi không được lật lọng?!"
"Nga Mi môn nhân, tuyệt không nuốt lời!"
Thấy Chu Chỉ Nhược lấy danh nghĩa Nga Mi ra đảm bảo, sắc mặt của Triệu Mẫn rốt cục hòa hoãn lại một chút, mâu quang lưu chuyển mang theo nụ cười khẽ: "Đã năm ngày rồi..."
Năm ngày không ăn uống đối với Diệt Tuyệt sư thái là một cao thủ mà nói cùng lắm tinh lực hao tổn, còn chưa đến nỗi nguy hiểm tánh mạng. Chu Chỉ Nhược nghe nói sư phụ như vậy tạm không có gì đáng ngại, hơi trấn định chút. Nhưng lại nhớ tới sư phụ nàng tính tình cương liệt, nếu như kéo thêm mấy ngày nữa, hậu quả thật chẳng dám tưởng tượng, nghĩ đến đây lại khiến cho tâm tình của nàng thêm trầm trọng.
"Ngươi nếu lo lắng cho bà ta vậy liền đi khuyên bà ta một chuyến, hà cớ gì phải như vậy ngược đãi bản thân, chi bằng..." Triệu Mẫn nói đến đây thì ngừng lại, nàng vốn muốn nói chi bằng quy thuận triều đình, nhưng đột nhiên nhớ tới Chu Chỉ Nhược ngay cả một mình chạy trốn đều không nguyện ý, nói ra lời này cũng chỉ tự mình tìm nhục mà thôi. Suy nghĩ vừa chuyển, mở miệng liền đổi cái đề tài: "Chuyện nên công đạo cũng đã công đạo, cho nên Chu cô nương là đánh hay không đánh?"
Chu Chỉ Nhược nhìn nàng ấy, vẫn như cũ không đoán ra ý đồ của nàng ấy, lại thấy nàng ấy giơ tay chỉ vào ba Phiên Tăng đang đứng như đá tảng nơi đó, thoạt nhìn ít nhất phải có mười mấy hai mươi năm công lực. Nàng dự đoán bản thân tuyệt không phải đối thủ, tỉ thí chẳng khác nào tự rước lấy họa, hơn nữa còn khiến Nga Mi nhận lấy trò cười, liền đáp: "Ta bất quá một đệ tử nho nhỏ, như thế nào có tư cách thay mặt sư phụ xuất chiến".
Không ngờ nàng câu này lại chính là mong muốn của Triệu Mẫn, mấy ngày nay tìm tới tỉ thí đều là cao thủ hàng đầu trong các môn phái khác. Duy độc Chưởng môn Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái không chịu xuất chiến cho nên tùy ý tìm một cái đệ tử thay thế. Chu Chỉ Nhược công phu tuy không tệ, nhưng cũng thua xa với những cao thủ nơi này.
Triệu Mẫn tìm tới Chu Chỉ Nhược chẳng qua là bởi vì nội tâm còn tồn khúc mắc hôm trước ăn thua thiệt dưới tay nàng ấy. Tuy nói đúng là có sơ sót khinh thường, nhưng vô luận như thế nào đi chăng nữa việc nàng để thua một chưởng kia đều là sự thực rành rành trước mắt, mấy ngày nay nàng nghĩ tới nghĩ lui làm sao cũng thoải mái không nổi, cuối cùng quyết định chủ ý muốn đánh trở về một phen. Nghe Chu Chỉ Nhược trả lời như vậy, trên mặt nụ cười càng nở rộ đắc ý, lập tức nói ra lời đã ấp ủ từ lâu: "Chu cô nương nói rất có đạo lý, sư đồ khác biệt, nào có thể lạm quyền quá phận. Ta đối với võ học Nga Mi ngưỡng mộ đã lâu, quả thực không muốn buông tha cơ hội khai phá nhãn giới này. Mấy vị kia đều là sư phụ của ta, không bằng ta thay mấy vị sư phụ ở đây cùng Chu cô nương so chiêu, như vậy thì không thành vấn đề chứ?"
"Quận chúa..." Mấy người thủ hạ nghe nàng nói thế, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh sợ, vừa muốn bước lên khuyên can đã bị nàng quát im lặng.
Chỉ thấy nàng từ bên cạnh lấy hai thanh kiếm gỗ, cổ tay nhẹ xoay, kiếm xoay một vòng, lúc dừng lại chuôi kiếm trùng hợp đã ở trước tay Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược cũng không đón thanh kiếm kia, như có điều suy tư nhìn tay chấp kiếm của Triệu Mẫn. Đột nhiên trong mắt chợt lóe mà qua, nàng chậm rãi đưa tay ra sau lưng, lắc đầu một cái. Thế kiếm vừa rồi, nàng nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào, suy nghĩ một lát liền nhớ ra đó là Côn Luân Chính Lưỡng Nghi Kiếm Pháp trong chiêu Tiễu Bích Đoạn Vân.
Trên Quang Minh Đỉnh, phu thê Hà Thái Xung lấy Chính Lưỡng Nghi Kiếm Pháp phối hợp với Phản Lưỡng Nghi Đao Pháp của Hoa Sơn nhị lão, cùng Trương Vô Kỵ đấu mấy trăm chiêu mới bại dưới tay Càn Khôn Đại Na Di, lúc đó nàng vẫn luôn một mực đứng ở bên cạnh quan khán, này đây nhớ rất rõ ràng.
Chính Lưỡng Nghi Kiếm Pháp là độc môn kiếm kỹ của phu thê Hà Thái Xung, hôm nay lại bị Triệu Mẫn xuất ra, cộng với việc nàng ấy trước đó nói tỉ thí, Chu Chỉ Nhược tức khắc hiểu ra dụng ý của nàng ấy.
Lấy danh nghĩa là tỉ thí, thật ra là trộm chiêu đi.
"Như vậy ngươi cũng không so chiêu với ta, vì sao?" Thấy Chu Chỉ Nhược lắc đầu, Triệu Mẫn chỉ cảm thấy nhất thời hứng thú bị đạp đi mất, bất mãn hỏi.
"Kiếm pháp phái Nga Mi, tuy chưa thể nói là tuyệt học giang hồ, nhưng cũng là võ công nhất phái của Trung Nguyên, không thể để cho phiên bang hồ lỗ đồ vô sỉ học lén được!"
Chu Chỉ Nhược tức giận Triệu Mẫn học trộm chiêu thức của các phái khác, lại ảo não không sớm một chút nhìn ra suýt nữa để bản thân cũng bị trúng kế. Tuy rằng thần thái như cũ nhã nhặn lịch sự, nhưng nói ra đều là từ ngữ sắc bén, từng chữ từng câu không chút lưu tình.
"Ngươi mắng ta là đồ vô sỉ?" Triệu Mẫn không lường được nhanh như vậy mà Chu Chỉ Nhược đoán được ý đồ, lại thấy nàng đó giờ giận đến mấy cũng không nói nặng từ nào, cư nhiên bây giờ ngay cả "đồ vô sỉ" đều đem ra dùng, hừ lạnh một tiếng xoay người đi trở về chỗ ngồi, xuy một tiếng vang nhỏ, Ỷ Thiên kiếm đã nắm ở trong tay. "Hảo! Ta ngược lại muốn thỉnh giáo, Ỷ Thiên kiếm rõ ràng là chi bảo gia truyền nhà ta, phái Nga Mi của ngươi trộm đi, vì sao còn dám tự xưng là danh môn chính phái?"
"Ỷ Thiên kiếm cùng Đồ Long đao, từ trước đến giờ là hai đại danh khí của võ lâm Trung Nguyên, chưa từng nghe nói cùng phiên bang hồ lỗ các ngươi có quan hệ gì?!" Nàng ấy nhắc tới Ỷ Thiên kiếm, Chu Chỉ Nhược trong lòng càng bực bội, lập tức đáp lời. Nàng cho dù là tâm trạng cuồn cuộn đến mấy nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, trái lại như hiện ra mấy phần thanh cao khinh thường.
Triệu Mẫn ngẩn người, nàng từ trước đến giờ có tài ăn nói thiện biện, lại tự cho chính mình rất cao khinh thường cùng bọn thất phu nói chuyện, ngày đó ở trên núi Võ Đang nàng bị mấy người của Minh Giáo mắng chửi nhưng vẫn chỉ cười tủm tỉm, không có chút nào giận dữ, ngược lại chỉ dùng mấy câu liền khiến Chu Điên á khẩu cấm thanh. Hôm nay bị Chu Chỉ Nhược mỉa mai, nàng mạc danh nổi lên tức giận, mặt cũng đỏ bừng mấy phần, hận không thể quơ kiếm đem cái người chướng mắt kia chém thành hai khúc, nhưng chung quy lại có chút không biết nên xuống tay như thế nào. Hít thở sâu mấy cái rốt cuộc cũng bình tĩnh, ánh mắt lưu chuyển, nhớ đến cái gì đó, mở miệng nói: "Chu Chỉ Nhược, ta hỏi ngươi, ngươi có phải cảm thấy thiên hạ này vốn thuộc về con cháu anh vũ thánh văn thần đức Hoàng Đế Đại Tống?"
Quân Nguyên sau khi phá Tương Dương tiến quân thần tốc xuôi xuống phía nam, đoạt lấy giang sơn của hoàng đế Đại Tống. Từ trước đến giờ chuyện này đều bị người Hán xem là điều trái đạo Trời, Câu hỏi của Triệu Mẫn cũng không tính là vấn đề gì, chỉ cần người Hán đều sẽ chẳng chút do dự mà lựa chọn.
"Đương nhiên, Thát Tử xâm lược sông núi của ta, hoành hành ngang ngược, thiên lý bất dung!" Chu Chỉ Nhược chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ, mở miệng liền một mạch đem những đạo lý sư phụ hay dạy thường ngày nói ra.
"Tốt, ta nhớ rõ giang sơn này ban đầu là của Hiên Viên Hoàng Đế, mấy lần đổi chủ lại đến trong tay Hoàng Đế Đại Tống mới biến thành giang sơn của Tống triều. Mà Ỷ Thiên kiếm này tuy lúc đầu là của võ lâm Trung Nguyên, nhưng trải qua mấy lần đổi chủ, hôm nay rơi vào trong tay ta, thì đó chính là kiếm của ta, ngươi nói có đúng hay không?"
"Ngươi?!" Chu Chỉ Nhược không nghĩ tới Triệu Mẫn lại có thể giảo biện nhanh như vậy, nhưng chính nàng là người mở đầu câu chuyện, tình thế cấp bách nhất thời chưa biết nên làm thế nào để phản bác.
"Mà ngươi mở miệng một tiếng là phiên bang hồ lỗ, giọng nói hết sức khinh bỉ như vậy, đều nói người Hán rất trọng lễ nghĩa, làm sao đối với đồng minh biểu lộ thất lễ như thế?"
"Ai là đồng minh với ngươi?" Nghe nàng nói bậy nói bạ, toàn là điều bêu xấu, rốt cuộc Chu Chỉ Nhược cũng không nhịn được mà hiện ra mấy phần tức giận.
"Minh Giáo sử dụng tà thuyết mê hoặc người khác, đi khắp nơi kích động lưu manh giặc cỏ đối nghịch với triều đình, triều đình sớm muốn tiêu diệt Minh Giáo..." Thấy nàng mất tỉnh táo, Triệu Mẫn biết mình đang chiếm thế thượng phong, ngữ điệu vẫn không chút dồn dập, nói xong nửa câu liền đắc ý cười cười rồi mới tiếp tục: "Kết quả lục đại môn phái của các người công phá Quang Minh Đỉnh, chém giết giáo phái của chúng cũng có hơn ngàn người, luận công ban thưởng, phong tước trăm họ đều không cần phải nói, chẳng riêng gì minh hữu, chính là đại công thần a~"
Chu Chỉ Nhược trừng lớn đôi mắt, thời gian nàng theo sư phụ xuống núi chỉ nghe được phong khí tiêu diệt Minh Giáo trên giang hồ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có quan hệ đến triều đình. Bất quá Triệu Mẫn giải thích cái này nghe như hoang đường lại là tích thủy bất lậu, trước đó nàng còn đang nghĩ ngợi phản kích, bây giờ ngay cả cái ý niệm này cũng buông tha, chỉ cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh lẽo.
"Huống chi lục đại môn phái của các ngươi ngày ngày đều mở miệng nói diệt trừ Thát Tử, mà lại không thấy bao nhiêu người chân chính ra trận tới giết các tướng sĩ Mông Cổ của ta, ta còn tưởng rằng các ngươi chỉ là đang nói lời mê hoặc những cái loạn thần tặc tử Minh Giáo kia thôi chứ?"
Nàng nói một hơi nhiều như vậy, lại thấy Chu Chỉ Nhược vô ngữ đáp trả, cuối cùng cũng xả được tức giận, xách Ỷ Thiên kiếm đi vòng quanh nàng ấy một vòng, sau đó lại hỏi: "Cho nên ngươi so tài hay không so tài đây?"
Chu Chỉ Nhược rũ xuống mi mắt, nàng biết rõ Triệu Mẫn là đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng lại không thể tìm ra lời ứng đối, thậm chí ngay cả nàng cũng nghi ngờ ý đồ khởi dậy diệt trừ Minh Giáo của lục đại môn phái. Nhưng đồng thời lại cảm thấy cái nghi ngờ này thật có lỗi với khổ tâm dạy dỗ của sư phụ hàng ngày, đương lúc suy nghĩ đan xen trong lòng khổ sở lại càng thâm sâu, trong mắt dâng lên mấy phần sương mù bị nàng nhanh chóng đè xuống. Lần này bị Triệu Mẫn một phen nói á khẩu không trả lời được mà mất hết mặt mũi, nàng cũng không muốn lại yếu thế trước diễm khí của người khác nữa.
"Không!" Nàng lên tiếng, tuy âm thanh chẳng còn thanh lãnh như lúc trước, nhưng vẫn như cũ liều chết không buông khẩu khí. Trong đầu tự nhủ mặc kệ cho người ta có nhiều lời không chính đáng đi nữa cũng không thể làm tổn hại chuyện sư môn sự tình.
Triệu Mẫn tuy rằng từ nãy đến giờ đối đáp nhanh nhẹn, nhưng vòng đi vòng lại sự việc vẫn là chả chút tiến triển, trong ngực khoái ý nhất thời giảm đi một nửa. Ánh mắt Triệu Mẫn rơi vào Chu Chỉ Nhược trên mặt, tính toán xem phải bày ra phương pháp gì đối phó nàng ấy.
So với năm ngày trước đó, y phục màu xanh trên người nàng ấy có vẻ rộng hơn một chút, bên trong phần gầy gò vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngạo nghễ, cũng chưa biết còn tàn lưu mấy phân khí lực. Đôi môi không nhiều huyết sắc, thoạt nhìn cơ hồ đều cùng màu với làn da tái nhợt, bên dưới đôi mắt ẩn hiện nhàn nhạt thâm hắc. Tuy những sợi tóc xốc xếch tiều tụy, nhưng vẻ đẹp của nàng ấy cũng chẳng hao tổn bao nhiêu, không bằng nói hiện giờ bộ dáng giống như bệnh trạng, kì thực lại tăng thêm một tầng phong tư khác.
Nguyệt xuất hạo hề, giảo nhân liễu hề.
----------
Nguyệt xuất hạo hề!
Giảo nhân lão (liễu) hề!
Thư ẩu thão (thụ) hề!
Lao tâm thảo hề!
Trăng lên sáng đẹp,
Người đẹp yêu kiều,
Làm sao (cho được gặp nàng để) cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi.
Cho nên ta phải nhọc lòng ưu sầu.
Kinh Thi - Khổng Tử.
----------
Triệu Mẫn nhìn nàng ấy, mấy chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu, nhưng mà chỉ tồn tại một thoáng liền bị nàng nhanh chóng xua đuổi.
Lộn xộn cái gì, trong lòng nàng thầm mắng. Tròng mắt bỗng dưng hiện lên sự tức giận, cũng không biết là tức giận Chu Chỉ Nhược không cho nàng nửa phần mặt mũi, hay là đang giận dỗi chính bản thân mình. Chỉ chốc lát sau, nàng liền đem cái phần mạc danh sinh khí này đẩy hết lên trên đầu Chu Chỉ Nhược, giống như thói quen của nàng từ nhỏ đến lớn. Nàng thầm nghĩ nếu nàng ấy xinh đẹp như vậy nàng liền muốn đem cái này ra làm khó dễ nàng ấy.
Chính vì vậy, Triệu Mẫn đột nhiên giơ tay chỉ vào vị thủ hạ tóc đỏ, mở miệng đe dọa: "Chu Chỉ Nhược, không so chiêu cũng có thể. Ngươi chắc hẳn tự phụ vào gương mặt xinh đẹp này nên mới kiêu căng ngạo mạn, ta sẽ làm ngươi giống với vị đại sư kia, ở trên mặt ngươi vẽ hai ba chục nhát kiếm, đem gương mặt xinh như hoa kia biến thành một cái ổ ong mật, nhìn ngươi còn kiêu ngạo nữa hay không?"
Lời này của nàng vừa dứt, hai cái hoàng y nhân lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược hô hấp cứng đờ, nếu nói muốn giết nàng, nàng trái lại không chút sợ hãi, thậm chí từ tận đáy lòng hy vọng đối phương sớm chút động thủ. Nàng tình đậu sơ khai, nếu là phu quân tất sẽ thành một đoạn giai thoại, nhưng hôm nay chẳng những vi phạm luân thường đạo lý, thậm chí đối phương còn mang thù không đợi trời chung với nàng. Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này nàng đều sâu sắc dâng lên lòng hổ thẹn với sư môn, bi hận đan chéo càng ngày càng sâu, hiện tại chết đi vừa vặn giúp nàng bớt đi đau khổ.
Nhưng vừa nghe được Triệu Mẫn muốn phá hủy dung mạo mình, nàng vẫn là trào dâng một trận sợ hãi. Tuy trước giờ nàng không có ý tự phụ vào dung mạo, nhưng dù sao cũng quan tâm, nếu trở nên giống với vị Phiên Tăng đáng sợ kia, nàng căn bản không dám tưởng tượng. Giương mắt thấy Triệu Mẫn đã giơ lên Ỷ Thiên kiếm, đạo hàn quang lấp lánh phảng phất giống như ngay sau đó liền phải dán lên khuôn mặt chính mình, Chu Chỉ Nhược nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới giả bộ trấn định, nhưng thân thể đã không nhịn được mà bắt đầu khe khẽ run rẩy.
Triệu Mẫn nhướng mày cười. Nàng nhìn Chu Chỉ Nhược tỏ ra thản nhiên bình tĩnh liền cảm thấy bực bội, hận không thể nhanh chóng để cho nàng ấy mau mau hiện ra chút kinh hoảng thất thố. Chính vì vậy mới nghĩ ra vài lời hù dọa nàng ấy, thấy nàng ấy cuối cùng cũng bộc lộ biểu cảm sợ hãi, tức giận liền tiêu tan, đang muốn thu hồi tay, đột nhiên vang lên một tiếng, từ ngoài điện ném vào một món đồ, va chạm với Ỷ Thiên trên tay nàng.
Đồng thời lúc đó, một cánh cửa sổ ở trước điện bị đánh vỡ, thân ảnh nào đó phi thân mà nhập.
Chỉ trong chớp mắt, hai hoàng y nhân nắm lấy cánh tay của Chu Chỉ Nhược liền bị đánh văng ra ngoài. Lộc Trượng Khách lập tức phi thân bay tới, xuất thủ chính là Huyền Minh Thần Chưởng hướng người nọ đánh qua. Động tác của lão ta đã có thể dùng từ nhanh như chớp để hình dung, bất quá dường như phản ứng của cái người phá cửa sổ xông vào kia còn muốn nhanh hơn.
Tay trái hắn bảo vệ Chu Chỉ Nhược, tay phải xuất chưởng, cùng một chưởng của Lộc Trượng Khách va chạm vào nhau, dẫn tới cả hai bên cùng lùi lại hai bước. Thân thủ lợi hại như vậy, hiển nhiên là Trương Vô Kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip