CHƯƠNG 8

Trong hoa viên của Nhữ Dương Vương phủ, nam nhân vận hoa phục thân hình cao lớn một chân đạp lên ghế đá, tay cầm khăn vuông đang lau chùi bội đao, bên cạnh còn có viên đá mài trong suốt và một số binh khí khác.

Ánh mắt hắn tràn đầy thâm thúy, tuy là thấy được vẻ an nhàn nhưng sâu trong đôi mắt đó vẫn có vài phần sắc bén. Da mặt ngăm đen, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không giống như các công tử ca con nhà quan gia tầm thường mà lại tinh xảo anh tuấn, mười phần khí khái anh hùng. Đó chính là Thế tử của Nhữ Dương Vương, Khố Khố Đặc Mục Nhĩ, hán danh Vương Bảo Bảo.

Thuở niên thiếu hắn theo phụ thân chinh chiến khắp nơi, chưa đến ba mươi tuổi đã lập được công trạng hiển hách. Nửa tháng trước lại đánh tan đội quân chủ lực Hồng cân quân ở Hà Nam, nhận được lệnh triệu hồi gấp chỉ đành phải bỏ ý niệm thừa thắng xông lên mà quay trở về vương phủ. Mấy ngày nay đều ngốc trong nhà, hôm nay sáng sớm nhìn sắc trời không tệ, hắn quanh năm chinh chiến kết thân với đao kiếm liền đi đến hậu viện. Binh khí đối với võ nhân không khác nào tay trái với tay phải, tuy Vương Bảo Bảo làm thống soái, nhưng khi chiến sự chủ chốt cũng không tránh được phải đích thân xuất trận. Mấy thanh đao kiếm này đều đi theo hắn đã nhiều năm, tất nhiên sẽ có cảm tình, ngày thường đều do hạ bộ phụ trách quản lí, lần này hắn nhân dịp rảnh rỗi, chính mình đích thân lấy ra lau chùi.

Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, một đạo kiếm quang từ sau lưng tấn công đến, nhanh như chớp xẹt. Hắn cả người trầm xuống, trở tay dương đao, sống đao va vào lưỡi kiếm, cánh tay dùng lực, ngạnh sinh sinh đem kiếm ép xuống, một cánh tay khác tạo thành quyền đưa lên chụp lấy người nọ.

Đón lấy một lực mạnh áp tới, người kia thủ thế là người Mông Cổ, nếu bị hắn bắt trúng thì sợ rằng tám chín phần thịt nát xương tan, may mắn là vồ hụt. Người tới hai chân chưa rơi xuống đất, tay cầm kiếm đang muốn rút lại, lấy đà nghiêng thân mình, sau đó theo bàn tay của Vương Bảo Bảo mà mượn sức ngồi ở trên vai hắn, vị trí kia cũng là nơi khớp xương, nhanh nhẹn tháo gỡ một tay của hắn. Trên mặt hắn thế nhưng không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại nâng cao tay, đem cái người đang bấu trên vai giơ lên cao, đáy mắt tràn ngập vui mừng chi ý.

  "Muội muội! Ngươi đã về rồi!" Hoành đao vừa hạ hắn liền nhận ra, trận vừa rồi chẳng qua là huynh muội xuất thủ so tài mà thôi.

  "Ca ca lại thua rồi~" Triệu Mẫn ôm lấy bả vai hắn, cả người cũng treo ở trên người hắn, tươi cười thoải mái phóng khoáng.

  "Đúng đúng đúng, muội muội võ công cao cường, ca ca sớm đã không phải đối thủ của muội." Bại bởi ấu muội nhà mình, Vương Bảo Bảo một chút buồn bực cũng không có.

Nhữ Dương Vương Phi sau khi hạ sinh Triệu Mẫn không lâu thì qua đời. Nhữ Dương Vương lại bận rộn với chuyện quốc gia đại sự, hắn thương tiếc muội muội, đối đãi với nàng luôn nhất mực cưng chiều, có thể dùng câu nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa để hình dung. Cộng thêm Triệu Mẫn từ khi còn nhỏ đã thiên tư thông minh, bộ dáng chọc người yêu thích không thôi, cho dù tính tình hơi ương ngạnh kiêu căng, cũng chỉ là chuyện nhỏ chưa đáng nhắc tới. Mười mấy năm qua, dù cho hắn trở thành thống soái một đội quân nhưng đối với muội muội sủng ái lại chưa từng thay đổi nửa phân.

Lúc còn nhỏ ở hậu viện tập võ, muội muội nghịch ngợm học xong lại đến càn quấy với hắn. Cái dáng vẻ thậm thụt nhìn trộm thường bị hắn nhấc lên như con mèo nhỏ, sau đó sẽ thấy được nàng phồng khuôn mặt kêu la: "Ca ca khi dễ người~"

Cuối cùng cũng chính Vương Bảo Bảo phải hướng nàng nhận lỗi.

Đãi khi Triệu Mẫn trưởng thành thêm chút, Nhữ Dương Vương cũng vô pháp đối với bộ dáng nhõng nhẽo mè nheo của tiểu nữ nhi, đành phải đáp ứng tìm kiếm võ sư chỉ dạy võ nghệ cho nàng. Thiệu Mẫn Quận chúa quả nhiên thiên phú hơn người, tiến bộ thần tốc, chưa mấy năm liền có thể cùng Vương Bảo Bảo bất phân thắng bại. Vài năm gần đây càng là phi phàm, chẳng qua cái đánh lén này vẫn là một thói quen khó có thể thay đổi.

Vương Bảo Bảo nâng Triệu Mẫn một vòng trên không trung rồi mới buông xuống, cẩn thận nhìn ngắm nàng, thấy nàng mặt mũi gầy ốm, đáy mắt không giấu được sự mệt mỏi, lập tức đau lòng nói: "Muội muội, những ngày qua có phải lại không hảo hảo ăn cơm? Tại sao gầy thành như vậy?"

Vừa nói vừa dẫn nàng đi đến sảnh lớn, dáng vẻ nhất mực thân cận.

Đảm nhiệm phong vân vạn biến của thiên hạ, thân nhân quan tâm rốt cục chỉ có ăn no ngủ ngon mà thôi.

  "Ca ca lo ngại nhiều rồi." Triệu Mẫn lắc đầu một cái, rồi sau đó ngoan thuận kéo cánh tay của Vương Bảo Bảo theo hắn cùng đi ra khỏi hậu viện. "Để Võ Đang may mắn chạy thoát, có chút không cam lòng, bất quá so với mấy thứ khác, cũng coi như chưa thua thiệt".

  "Nga? Thứ gì?"

  "Hắc hắc, ca ca sau này sẽ biết." Triệu Mẫn cười rộ lên, lại thần thần bí bí không nói rõ.

Nàng là đang đề cập đến ba sự kiện của Trương Vộ Kỵ, đường đường Minh Giáo Giáo chủ hứa hẹn, so với nhất phái nào đó trên giang hồ còn muốn giá trị hơn nhiều. Chỉ là bởi nàng tự mình chủ trương cùng Minh Giáo, nếu ca ca biết nàng và Trương Vô Kỵ có tiếp xúc, phỏng chừng sẽ lo lắng an nguy của nàng sau đó nhúng tay ngăn cản.

  "Ai, muội muội nghe ta nói, ngươi ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực, tiếp theo không bằng nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện còn lại liền giao cho ta đi." Vương Bảo Bảo biết nàng tính cách tinh quái, không muốn nói rõ chính là có truy vấn cũng chẳng hỏi ra cái gì. Hắn biết muội muội từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, tuy lần này xuất hành có cao thủ tương hộ, nhưng vô luận như thế nào thì cuộc sống sau khi ra khỏi nhà cũng không có an nhàn. Huống chi trước đó hắn còn nhận được tin mật báo, nói ở đại mạc gặp phải bão cát cùng với thất lạc Quận chúa, mặc dù lập tức lại nhận được báo tin truyền đến sợ bóng sợ gió một trận, nhưng lo lắng cũng đã theo mà chôn vùi trong lòng.

Lục đại môn phái bị bắt nhốt Vạn An tự, giam giữ chứ không giết, nhất định là kế hoạch. Vương Bảo Bảo cũng không biết trong hồ lô của Triệu Mẫn đang bán thuốc gì, chỉ nói là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chính mình cũng không muốn để muội muội khổ cực.

Triệu Mẫn lắc đầu nói: "Ca ca cùng phụ thân ở bên ngoài tiêu diệt phản loạn, so với ta cực khổ càng nhiều, giang hồ tiểu tặc, giao cho ta xử lí được rồi".

Nếu người của lục đại môn phái biết mình bị nói thành giang hồ tiểu tặc, nói không chừng sẽ rút kiếm liều mạng với nàng. Bất quá nếu muốn cùng với quân khởi nghĩa chống lại xã tắc Đại Nguyên, thì các môn phái giang hồ kia trong mắt triều đình cũng quả thật chỉ có thể gọi là tiểu đả tiểu nháo.

  "Kia muội muội ngươi có tính toán gì?" Vương Bảo Bảo thấy bộ dáng nàng trong lòng đã có dự tính, không khỏi nổi lên tò mò.

Triệu Mẫn hé miệng cười một tiếng, sau đó kéo Vương Bảo Bảo xuống chút, nhón chân lên ghé vào trên tai hắn nhẹ nhàng rủ rỉ mấy câu.

Vương Bảo Bảo nghe xong ánh mắt sáng lên, cười to nói: "Ha ha ha, chiêu này của muội muội ngươi quá hay, rất tốt, ca ca tự nhận không bằng".

  "Nhưng người của ta bên này không đủ..." Triệu Mẫn lộ ra thần sắc khó khăn, thủ hạ thân tín của nàng phần lớn là do ca ca cho, nhưng cũng chỉ phụ trách bảo hộ nàng chu toàn. Ngày đó binh lính vây công Minh Giáo ở Lục Liễu sơn trang là tạm mượn của Tiết Độ Sứ, hôm nay đã trả hết, tính thêm thủ hạ hộ tống cũng chỉ có mười mấy mống, quả thật hơi chút giật gấu vá vai nghèo rớt mùng tơi.

  "Ca ca cho ngươi mượn một đội thân binh." Vương Bảo Bảo chưa suy nghĩ liền thốt ra.

Trong mắt Triệu Mẫn lộ ra mấy phần kinh ngạc, nàng bất quá là muốn điều chút binh lính canh phòng trong vương phủ là được rồi, không ngờ ca ca vừa mở miệng liền cho nàng cả đội thân binh của hắn, nhất thời có chút không kịp phản ứng. "Không phải mấy ngày nữa ca ca phải lên đường sao?"

Nàng đã sớm nghe tin khu vực Hoài Giang lại có Minh Giáo tổ chức bạo động, triều đình định phái Vương Bảo Bảo đi dẹp loạn.

  "Hừm..." Vương Bảo Bảo than thở, mặt mũi đao khắc lộ ra một cỗ bất đắc dĩ. "Không đi nữa, những ngày này ta liền ở vương phủ hảo hảo bồi ngươi".

Hắn không muốn nói nhiều, Triệu Mẫn cũng đã đoán được bảy tám phần.

Phụ tử Nhữ Dương Vương nhiều lần dẹp loạn, tuy bình ổn xã tắc, nhưng không tránh khỏi bị nhiều người nghi kị. Vốn dĩ ở Lục Liễu sơn trang nàng đã thành công bắt được Trương Vô Kỵ, nhưng cuối cùng lại để hắn rời đi, nguyên nhân chính là nhận được phong thư lặc lệnh ngừng đối phó Minh Giáo. Hôm nay ca ca lại bị bãi bỏ nhiệm vụ, nghĩ đến là trong triều có người sợ Nhữ Dương Vương phủ công cao trấn chủ, không muốn để cho bọn họ đoạt hết công lao tiêu diệt Minh Giáo.

Triệu Mẫn mặc dù khinh thường, nhưng cũng chẳng làm được gì. Nàng có thể đem giang hồ quậy đến trời long đất lở, nhưng chuyện triều đình lại tuyệt không thể nhúng tay. Nàng giả bộ nâng nâng khóe môi nở một nụ cười nhu mỹ 'mua vui' cho ca ca: "Vậy ta không khách sáo nữa, đa tạ ca ca~"

Nhữ Dương Vương chưa hồi phủ, Vương Bảo Bảo phân phó trù phòng chuẩn bị thức ăn mà Triệu Mẫn thích nhất. Huynh muội hai người mượn rượu nhàn gẫu, hắn kể lại tình cảnh đối chiến nguy hiểm trên chiến trường, nàng thì nói đến một ít bát quái mà lúc xuất hành nghe được, quả thực rất yên bình, rất khoái lạc. Ăn uống no nê, Vương Bảo Bảo nói muốn đi qua viết điều lệnh, Triệu Mẫn thì trở lại phòng viện của mình.

Ỷ Thiên kiếm đặt ở trên kệ, nàng lau vỏ kiếm, men theo hoa văn mà nhìn thẳng đến chuôi kiếm. Rút một cái, kiếm phong lành lạnh nhất thời lan tràn cả gian phòng.

Võ lâm chí tôn,
Bảo đao Đồ Long.
Hiệu lệnh thiên hạ,
Mạc cảm bất tòng.
Ỷ Thiên bất xuất,
Thùy dữ tranh phong.

Hai mươi bốn chữ, trăm năm qua trên giang hồ không người nào không biết, bao nhiêu người minh tư khổ tưởng muốn phá giải bí mật trong đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Năm xưa tin tức Đồ Long đao tái hiện giang hồ, Nhữ Dương Vương cũng âm thầm phái người điều tra theo dõi, muốn chớp thời cơ cướp đoạt, cuối cùng Đồ Long đao lại theo Tạ Tốn mất tích ngoài hải đảo, bặt vô âm tín.

Hôm nay Ỷ Thiên kiếm ở trong tay nàng, nàng đã nghiên cứu không dưới mấy chục lần, thế nhưng vẫn chẳng chút dấu vết, chỉ nhìn ra nó là một thần binh lợi khí mà thôi.

Triệu Mẫn không khỏi thở dài một cái, đem kiếm để lại chỗ cũ, sau đó kêu gia nhân bưng rượu tới. Người Mông Cổ tửu lượng rất tốt, tuy Triệu Mẫn phận nữ tử nhưng cũng không ngoại lệ, mới vừa rồi cùng ca ca uống mấy ly, đối với nàng cũng chưa tính là gì. Lúc này ở trong phòng không có chuyện gì làm, lại rất nhiều việc áp tới khiến nội tâm sinh mấy phần bực bội, chỉ có thể một mình mượn rượu tiêu sầu.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gặp qua sự kiện không thuận lợi. Lần đầu ra tay ở Quang Minh Đỉnh làm cho Minh Giáo tổn thương nguyên khí nặng nề, còn suôn sẻ bắt giữ lục đại môn phái, đương lúc xuân phong đắc ý lại bị buộc phải dừng tay.

Khi thả người ở Lục Liễu sơn trang, mặc dù nàng bất cam, nhưng thầm nghĩ thời gian trôi qua lâu như vậy, đội người phái đi ít nhất đã làm cho Minh Giáo tổn thương phân nửa, duy nhất không ngờ tiểu nha hoàn bên cạnh Trương Vô Kỵ biết phương pháp hành quân, chỉ huy đội người đối phó nhân mã của nàng. Mà đối phương ngược lại không tổn hao, chỉ bất quá có vài người xây xát, ngạnh sinh sinh kéo dài thời gian chờ Trương Vô Kỵ trở về.

Lúc sau ở trên núi Võ Đang, Trương Tam Phong bị trọng thương, những người còn lại không đủ gây sóng gió, nhưng là hết lần này tới lần khác đều bị quấy nhiễu. Nàng phái người khắc chữ trên tượng La Hán, sau lần giá họa này chắc chắn Minh Giáo không được yên bình, chẳng ngờ bọn họ lại nhanh chóng chạy tới Võ Đang. Trên giang hồ cũng không có xảy ra cái chuyện như Thiếu Lâm bị Minh Giáo toàn diệt, điểm này nàng đến nay vẫn suy nghĩ không thông, tuy sau đó kịp trở tay lật ngược thế cờ, nhưng trong lòng chính là vẫn tồn dư không thoải mái.

Cộng thêm hôm nay lại nghe được tin ca ca ở trong triều bị loại trừ, vốn là không thể thập phần hài lòng, bây giờ tâm tình càng thêm trầm thấp.

Đồ Long đao, Ỷ Thiên kiếm, Minh Giáo, Trương Vô Kỵ...

Những từ ngữ này cứ quẩn quanh trong đầu nàng, uống hết một bầu rượu cũng không thể nào góp vào nửa phân làm cho mạch lạc. Nàng cố chấp nhìn cái ly trống rỗng trong tay, kinh ngạc đưa lên nhìn qua Ỷ Thiên kiếm, trong đầu xuất hiện cái bóng mơ hồ. Đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, đáy mắt lướt qua một mạt nghiền ngẫm, ung dung thong thả đem ly để lại chỗ cũ, sau đó mới gọi người phân phó: "Người đâu, đem Chu Chỉ Nhược của phái Nga Mi đến cho ta".

Nàng thu hồi Ỷ Thiên kiếm, kêu người mang thêm rượu tới. Tự rót tự uống ước chừng một khắc đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Nàng ứng một tiếng lại một hơi cạn sạch ly rượu, buông xuống cái ly, trên mặt đã lộ rõ nụ cười. Tựa hồ rốt cuộc gặp gỡ sự kiện nhất mực hứng thú.

Thủ hạ cung cung kính kính kéo cửa ra, sau đó nghe được âm thanh leng keng của xiềng xích va chạm nhau, thanh y nữ tử lảo đảo bị đẩy đi vào.

Đang nhắm mắt dưỡng thần thì bị người dẫn ra khỏi nhà giam, một đường quẹo tới quẹo lui rốt cục dừng chân tại phủ viện xa hoa này. Chu Chỉ Nhược trong lòng cũng đoán được nhiều ít, nhưng vừa mới đẩy cửa bước vào liền chạm phải nụ cười xảo tiếu thiến hề tựa như lần đầu gặp mặt, nàng như cũ khắc chế không được sự kinh ngạc cùng bi phẫn đang xông lên đỉnh đầu.

  "Chu tỷ tỷ, đã lâu không gặp~" Triệu Mẫn đứng lên, mắt mày ẩn chứa tươi cười rạng rỡ, từng bước từng bước đi tới gần nàng, ước chừng cách hai cánh tay mới xa xa ngừng lại.

Ngắn ngủi mười mấy ngày, lần nữa gặp lại phảng phất như đã trải qua một đời, Chu Chỉ Nhược sắc mặt tái nhợt, trên môi vô nửa điểm huyết sắc. Vốn đã thon gầy hôm nay càng là đơn bạc yếu ớt giống tờ giấy, dường như tùy thời đều sẽ bị xiềng xích trên tay ép cho sụp đổ. Nhưng nàng ấy vẫn đứng thẳng thân mình, mang theo vài phần tư thái không cam lòng yếu thế cùng quật cường.

Tầm mắt đan xen, đôi mắt trong suốt của quá khứ bây giờ dày đặc ưu tư tựa như cơn sóng thần chiếm đoạt hết thảy, bất quá chỉ một lát sau liền bị che giấu dưới lớp mặt nạ bình tĩnh.

Triệu Mẫn từ trong đôi mắt kia nhận ra sự tức giận bi ai cùng với một chút gì đó mà nàng xem không hiểu. Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc ở lều trại Nga Mi, bốn phía đều lạnh như băng, nhưng trong mắt của Chu Chỉ Nhược lại mang tới sự ấm áp, thật giống như vĩnh viễn sẽ không tức giận. Vô luận là lúc thay nàng băng bó vết thương, lúc lau mồ hôi cho nàng hoặc là lúc đẩy nàng rời đi, cử chỉ hành động đều tràn ngập ôn nhu.

Mà bây giờ, phân ôn nhu kia đã không còn...

Này đó cũng là chuyện dĩ nhiên, chính mình gây ra những chuyện kia, đổi lại là ai cũng cười chẳng nổi. Nhưng Triệu Mẫn vẫn không áp chế được sự bất mãn bỗng dưng sản sinh nơi đáy lòng, nàng hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: "Đem xiềng xích tháo xuống, sau đó các ngươi lui hết ra ngoài!"

  "Quận chúa..." Thủ hạ có chút chần chừ, theo lý thuyết tù nhân bị giam giữ đều là những nhân vật nguy hiểm, nếu để người đó và Quận chúa ở chung một phòng, vạn nhất xảy ra cớ sự, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém.

  "Bổn Quận chúa chẳng lẽ còn không đối phó được với một người tay trói gà không chặt sao? Mau tháo ra, nhìn khó chịu chết đi được!" Triệu Mẫn bạo phát tính khí, trong lời nói hàm chứa tức giận khiến đám hạ nhân thiếu điều quỳ xuống. Sau đó nàng lại chuyển hướng Chu Chỉ Nhược: "Nếu ngươi có động tác nhỏ gì, bọn người sư phụ sư tỷ của ngươi liền sống không qua nổi hôm nay".

Lời này một mặt là uy hiếp Chu Chỉ Nhược, một mặt là xua đi cái dáng vẻ chần chừ lưỡng lự của thủ hạ trong phòng. Hắn lập tức tuân mệnh, tháo cởi xiềng tay xích chân, lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Triệu Mẫn ngồi trở về chỗ cũ, cầm lấy cái ly, châm rượu xong mới phát hiện Chu Chỉ Nhược vẫn còn đứng ở cửa, trong mắt bất mãn càng sâu, gõ gõ cái ly nói: "Tới, bồi ta uống rượu!"

Chu Chỉ Nhược chỉ ngẩng đầu một cái lại rời đi ánh mắt, xem như chưa nghe thấy. Nàng không biết Triệu Mẫn lại có ý đồ gì, cũng không còn tâm tư muốn biết. Nội lực mất hết, sinh mạng sư môn lại ở trong tay đối phương, cái duy nhất nàng có thể làm chính là ngó lơ lời nói của nàng ấy.

Muốn chém muốn giết tùy ý xử trí, bồi ngươi uống rượu là tuyệt đối không có khả năng, Chu Chỉ Nhược trong lòng làm ra quyết định.

  "Ha..." Triệu Mẫn thấy nàng ấy không phản ứng, cũng không có tức giận. Nàng vuốt ve cái ly trong tay, thở dài một hơi, làm như tiếc nuối than thở: "Chu tỷ tỷ không coi trọng rượu này, cũng không biết là người nào trong trù phòng chọn ra, đôi mắt này xem chừng cũng không cần nữa..."

Chu Chỉ Nhược hít ngược một hơi lãnh khí, đôi đồng tử tràn đầy khó có thể tin nhìn về phía Triệu Mẫn.

Lời này thanh âm cực thấp, giống như tự lẩm bẩm, nghe không ra nửa phần uy hiếp, nhưng từng chữ từng chữ lại đặc biệt rõ ràng. Chu Chỉ Nhược siết chặt nắm tay, nàng không muốn nghe theo Triệu Mẫn, nhưng cũng không nguyện ý người vô tội vì mình mà bị liên lụy. Nếu lời này xuất ra từ miệng của kẻ khác, nàng nhất định sẽ không tin, nhưng cái vị Thiệu Mẫn Quận chúa này chính là nói được làm được. Trong lòng thiên nhân giao chiến, người bên kia đã mất kiên nhẫn mà hô lên: "Người đâu..."

  "Đợi đã!" Chu Chỉ Nhược rốt cuộc mở miệng cắt đứt Triệu Mẫn, ánh mắt rơi vào hai ly rượu trên bàn, thần sắc buồn bã, thở dài một tiếng cam chịu: "Ta uống".

Một bầu rượu, hai chiếc ly, rượu vẫn là rượu Thiệu Hưng, ly vẫn là ly sứ trắng, dường như quay trở về ngày hôm đó.

Chẳng qua phần tâm cảnh kia sẽ không có nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip