Chín .

Đến bây giờ Tuấn tổng vẫn còn hoang mang một cách tột độ.

Đến bây giờ Trịnh thư kí vẫn còn bàng hoàng một cách cực kỳ.

Tiền ăn sắp bằng một phần ba tiền lương của Trịnh Bé Bỏng rồi.       
      
(ಥ﹏ಥ)

Tối hôm đó, sau khi đưa Lâm Ngọc Lan về nhà, hắn lén lén lút lút liên lạc với Phác công tử.

"Alo, tôi là Tu-"

/ Tuấn tổng à ? Hôm nay cực cho anh rồi, sao ? Ăn đến nổi không kịp nhìn luôn đúng không ? /

"Phải."

/ Đến nổi anh còn hoang mang tới tận bây giờ nhỉ ? /

"Phải, nhưng làm sao cậu c-"

/ Còn sống tới tận bây giờ à ? Cũng may là nhà tôi không phải loại khó khăn gì, chứ không cũng không nuôi nổi con h- à con mèo đó ! /

"Nghe có vẻ..."

/ Không chỉ là có vẻ, mà là thật sự đau khổ !! Nhớ lại cái ngày tôi với con mèo đó bắt đầu chơi chung với nhau... /

"Cậu cứ kể, tôi rảnh lắm."

Thật sự là rảnh lắm luôn vì đã đùn hết cho Trịnh Bé Bỏng.

/ Lúc đó còn nhỏ, Tiểu Khởi ăn ít lắm, ốm yếu đến xót, rồi cấp một suốt ngày trốn ăn, toàn đẩy qua cho các bạn học khác. /

Tuấn tổng lặng lẽ lấy khăn chậm nước mắt, vợ yêu của tui thiệt cực khổ a (ಥ﹏ಥ)

/ Nhưng thế đ*o nào ! Con mèo đó từ lúc lên cấp hai đã thay đổi hoàn toàn sau một câu nói của tôi ! Nghĩ lại thấy mình quá ngu học ! /

Hình như có tiếng đổ vỡ bên phía Phác công tử, Tuấn tổng định hỏi có làm sao không, nhưng lại không muốn cắt mạch cảm xúc của y.

"Cậu đã nói câu gì ?"

/ Tôi bảo là, nếu mày ăn bằng khẩu phần ăn của tao, trong một tháng này, tao sẽ mua cho mày đĩa game mới nhất !! /

"Và rồi ?"

/ Hắn ăn còn ghê hơn vậy nữa, tôi còn nhớ rất kĩ, ba tháng sau đó tôi phải ăn mì gói vì mama chưa gởi kịp tiền ! Từ đó thành thói, ăn rất rất rất nhiều nhưng chưa bao giờ vượt qua con số 50 ! /

Hình như Tuấn tổng nghe thấy tiếng đập bàn thật mạnh.

Không sao, hắn tự nhủ với lòng, không sao, ví tiền à, coi như giờ chúng ta không thuộc về nhau nhé.

Tuấn Chung Quốc mở cửa phòng, chuẩn bị ăn cơm tối, lại bị tiếng la hét ( của ai đó ) làm cho hốt hoảng.

"Chuyện gì vậy... Khởi ?"

"Đây đây, anh đem về ôm đi, ok anh hay lắm!"

Nói rồi bỏ anh giữa đống thư tình và đống quà.

Dì Minh mặt khinh bỉ, nhẹ nhàng nói.

"Cậu chủ à, đã bảo cậu chủ đừng ra mặt, lanh chanh quá, bày đặt đi đón người yêu đồ ha, bày đặt tiêu sái đứng dựa của lớp ha, giờ nhà ngập quà ngập thư rồi đó."

"Nhưng sao Khởi lại giận tôi ?"

Có ai để ý ánh mắt không được coi trọng lắm của bé cún chưa ?

"Chuyện vợ chồng các cậu sao lão già như tôi biết được."

Dì Minh lạnh lùng quay mặt đi, hứ thêm tiếng nữa.

"Dì mới ngoài bốn mươi mà ?"

Hắn lấy chân đá đá mấy thùng quà của đám nữ sinh nào đó, cuộc sống những năm cấp ba lại chợt ùa cái rẹt về. Ngày nào cũng thấy một núi quà và thư từ chất đầy phòng khách.

Bây giờ đi đón vợ yêu cũng bị làm phiền.

"Ủa ? Mình nuôi đám gia nhân để làm gì vậy ?"

Nói rồi hắn cho triệu tập hơn mười người đang có mặt ở đó.

"Lọc lựa gì đó đi, có cái nào khả nghi thì đem đến phòng tôi."

Mình còn phải đi ăn tối chứ a, nhìn đi nhìn lại cũng gần chín giờ tối rồi, chỉnh sửa lại đầu tóc, Tuấn Chung Quốc bước lên lầu, gọi vợ yêu xuống ăn cho vui nhà vui cửa.

Vừa mở được cửa phòng cậu, một đống gối gấu bay tấp nập và dồn dập vào mặt hắn. Thân thể uyển chuyển của một con người đã giúp hắn hứng trọn combo, không thiếu một cái.

Lẳng lặng ôm hết đống gối gấu qua phòng mình, hắn bực bội.

*   *   *

"Thưa cậu chủ, đã phát hiện những món khả nghi, bao gồm quà và thư."

Tuấn Chung Quốc ra hiệu cho người đó ra ngoài, lòng chán nản vì cả tối không thấy không chạm vào vợ yêu được.

Mở ra, quào !

Con lợn gợi tình ? Gởi bạn học Mân, gởi Mân Doãn Khởi, gởi Tiểu Khởi của tỷ...

Còn cả đống quà gồm gấu bông đen thui, gấu bông bánh quy, gấu bông thỏ,...

"Con thỏ gì hồng chói lòa vậy ? Nhìn thấy ghét ! Ủa cái bánh tròn tròn này nhìn ngộ quá ta ?"

Tuấn tổng ba tuổi chào thân ái mọi người.

Dì Minh đứng bên ngoài gõ cửa, nói lớn.

"Trọng tâm là thư tỏ tình kìa !"

Lấy lại chút hình tượng, Tuấn Chung Quốc nghiền ngẫm mấy bức thư tình được cô nàng nào đó gởi thân ái cho vợ yêu của mình.

Hắn bực bội, ngày mai chuyển trường. Qua trường nam sinh ở !  Trường nam sinh thì nguy cơ mất vợ thấp hơn, nhưng nếu đã mất rồi thì xác định mất luôn, mất mãi mãi.

Thật khó xử, chẳng lẽ lại thuê vệ sĩ đi học ? No no, như thế lộ liễu quá à.

Hừm, còn có một hai năm nữa thôi, ráng cắn răng chịu đựng vậy.

*   *   *

"Sao Chung Quốc còn chưa qua đây dỗ mình nữa ?"

Mân Doãn Khởi hờn dỗi đạp chăn. Chờ nãy giờ mà không ai vào dỗ hết vậy. Quên tui rồi hả ?

Nhưng mà sao mình lại có cái suy nghĩ buồn nôn đó chứ ? Mình cũng đâu phải con gái mới lớn.

Nhưng được cưng quá rồi thành thói, lúc trước thì toàn là Chí Mẫn nhẫn nhịn đi dỗ, bây giờ lại có Tuấn tổng cưng chiều, riết rồi không ra thể thống gì hết !

Nhưng mà ! Tuấn tổng là người của mình, sao đám con gái háo sắc đó lại đi thả thính vậy hả ? Hả ?

Mường tượng ra cái ảnh một con nhỏ nào đó được Tuấn tổng sủng ái thì chắc mình bị đày vào lãnh cmnr !

Không ! Mình không muốn đứa nào làm bạn gái Tuấn tổng cả ! Như thế mình sẽ bị thất sủng và bị đạp ra đường !

Mà mình thì đâu có làm bạn gái Tuấn tổng được đâu...

Thở dài hai chục cây số, Mân Doãn Khởi đầu gối gấu bông, chân gác tiểu Ngáo, hậm hậm hực hực đắp chăn đi ngủ.

Ở bên đây, Tuấn tổng vẫn đang nhìn qua màn hình laptop, theo dõi hành động nãy giờ của cậu, khẽ cười thầm, không sớm thì muộn cũng túm được bé con này vào gia phả họ Tuấn.

Hắn vui vẻ lên giường đi ngủ, quên mất việc còn người đang dỗi đang hờn bên kia cánh cửa.

---------------------------

Bạn cùng bàn có gì hot ?

#jow

110918

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip