Chương 31: Vượt Qua Bức Tường Cuối Cùng
Đội 11E8 của chúng tôi đứng vững, dù đã trải qua không ít gian nan và thử thách. Cuối cùng, chúng tôi đã vượt qua ải chướng ngại vật cuối cùng, chiến thắng đội 11A3 trong trận đấu quyết định.
"Chúng ta làm được rồi," tôi thì thầm, giọng nghẹn ngào. Mồ hôi vẫn còn vương trên trán, những vết thương chưa hoàn toàn lành, nhưng cảm giác chiến thắng thật ngọt ngào. Nhật Minh, Duy Anh, Thanh Bảo, Thiên Trang, và tôi – chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua. Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn đầy sức mạnh.
Đội 11A3 – những người trước đây luôn coi thường chúng tôi – giờ đây đã nằm dưới chân chúng tôi. Mỗi người trong đội 11A3, với những vẻ mặt tối tăm và căm phẫn, đều đã gục ngã. Họ không thể chiến thắng. Chúng tôi đứng đó, thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận sự thoải mái khi nhìn thấy đội đối thủ bị hạ gục.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, thì người điều hành lại bước ra, ánh mắt lạnh lùng, không hề có một chút cảm xúc.
"Đội 11A3, các người đã thua," giọng người điều hành vang lên như sấm rền. "Vì sự thất bại của các ngươi, mỗi người sẽ phải nhận hình phạt. Không có ngoại lệ."
Mắt tôi mở to, tôi cảm thấy lạnh gáy. Điều gì sẽ xảy ra với 11A3? Mọi người trong đội 11A3, từ Như Ý, Lan Chi, đến Quốc Dũng, đều im lặng, không dám cãi lại.
Người điều hành tiếp tục: "Các người sẽ bị xử tử, mỗi người theo một cách riêng biệt."
Cả đấu trường im lặng, không ai nói lời nào. Những người thuộc đội 11A3 đứng im, mặt tái xanh, không dám phản kháng. Đôi mắt của họ đầy sợ hãi, nhưng không thể làm gì. Những lời này của người điều hành như một bản án cuối cùng, không thể tránh khỏi.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, rồi một đội ngũ lính xuất hiện. Từng người 11A3 bị đưa ra, và mỗi người đều phải đối mặt với cái chết theo cách riêng của họ. Mỗi cái chết đều khủng khiếp, lạnh lẽo, không một chút thương xót. Tôi nhìn mà rùng mình, cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.
Đứng gần đó, Duy Anh nhẹ nhàng quay người tôi lại, kéo tôi vào lòng. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu ấy khiến tôi thoáng cảm thấy an toàn hơn, nhưng vẫn không thể xua đi nỗi sợ hãi trong lòng. Duy Anh ôm tôi chặt hơn, như muốn bảo vệ tôi khỏi tất cả.
"Đừng lo," Duy Anh thì thầm, giọng cậu ấy trầm ấm, "mọi chuyện rồi sẽ qua. Chúng ta đã làm đúng."
Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác lạnh lẽo khó tả. Cái chết của những người kia, những người từng coi chúng tôi như kẻ thù, giờ đây lại khiến tôi cảm thấy mơ hồ. Liệu chúng tôi có đúng khi chiến thắng họ? Hay đây chỉ là sự trả thù không thể tránh khỏi trong trò chơi này?
Những tiếng thở dài của các thành viên trong 11E8 vang lên, nhưng tất cả đều hiểu rằng chúng tôi đã thắng, và cũng phải chấp nhận cái giá của chiến thắng. Từng người 11A3 bị xử tử không một lời kêu gọi, cứ thế rơi vào im lặng vĩnh viễn. Cái giá của sự thua cuộc là cái chết.
Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn sống, và sẽ tiếp tục chiến đấu.
Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người trong đội 11E8 đều quay về phía khu vực an toàn. Dù thắng trận, nhưng không ai có thể thả lỏng hoàn toàn. Mỗi bước đi đều mang theo một nỗi lo lắng, bởi những vết thương, những ký ức đau đớn vẫn còn đọng lại trong lòng.
Tôi nhìn quanh, và cuối cùng mắt tôi chạm phải một bóng hình quen thuộc. Trúc An đang ngồi dựa vào thành tường, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt mơ màng. Cô ấy đang dựa vào người Hoàng Dương, vẻ mặt đầy lo âu của cậu ấy khiến tôi không khỏi cảm thấy xót xa.
"Trúc An!" Tôi chạy tới gần, giọng nói của tôi có chút run rẩy, không thể giấu nổi sự lo lắng. "Mày ổn chứ?"
Trúc An chỉ mỉm cười yếu ớt, nhưng ngay sau đó lại run lên một cách dữ dội. Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tôi có thể thấy rõ, làn da cô ấy đang ửng đỏ, và cơ thể cứ không ngừng run rẩy. Cơn sốt đã bắt đầu lên cao.
"Trúc An! Mày bị sốt à?" Tôi cúi xuống, đặt tay lên trán cô ấy, cảm giác nóng ran truyền qua tay tôi. Trúc An đã bị thương khá nặng, vết thương vẫn chưa lành hẳn, cộng thêm áp lực trong các vòng đấu khiến sức khỏe của cô ấy suy yếu trầm trọng.
Hoàng Dương cũng nhìn chúng tôi, rồi liếc nhìn Trúc An, đôi mắt đầy lo lắng. Cậu ấy vội vàng đứng dậy, cúi xuống đỡ Trúc An lên. "Chúng ta phải đưa Trúc An về khu nghỉ dưỡng ngay, An cần được chăm sóc." Giọng Hoàng Dương đầy sự quyết tâm.
Cô ấy khẽ gật đầu, rồi ngả đầu vào vai Hoàng Dương. Mặc dù không thể nói gì nhiều, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn mọi người như muốn gửi lời cảm ơn. Trúc An là một người mạnh mẽ, nhưng trong lúc này, cô ấy chỉ muốn tìm sự an ủi, tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi.
Duy Anh đứng bên cạnh tôi, nắm tay tôi chặt hơn, như muốn truyền cho tôi thêm sức mạnh. Cậu nhìn Trúc An rồi quay sang tôi, nói nhỏ: "Chúng ta sẽ đưa cô ấy về nhanh nhất có thể. Đừng lo."
Tôi chỉ gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Một lần nữa, cuộc chiến không chỉ là đánh bại kẻ thù, mà còn là đối mặt với những thử thách không thể lường trước. Trúc An, cùng với tất cả chúng tôi, đều là những người chiến thắng. Nhưng cái giá phải trả là không hề nhỏ.
Hoàng Dương bế Trúc An một cách cẩn thận, bước đi vội vàng cùng tất cả chúng tôi trở lại khu nghỉ dưỡng. Cảm giác gấp gáp bao trùm không gian, và tôi chỉ biết cầu nguyện cho cô ấy, mong rằng Trúc An sẽ vượt qua cơn sốt này.
Chúng tôi cần phải trở lại, cần phải chăm sóc cho Trúc An, nhưng cũng không thể quên rằng phía trước vẫn còn những thử thách lớn hơn đang chờ đón.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip