Chương XIV (1): Nhiệm vụ của Vesper

Buổi tối hôm đó, Thắng nhận được một tin nhắn. Không có tên người gửi, chỉ có một dãy ký tự ngắn gọn: "Nhiệm vụ cấp S. Mục tiêu: Ẩn. Hướng dẫn sẽ đến sau"

Cậu không bất ngờ. Những nhiệm vụ kiểu này đến với cậu quá thường xuyên, đến mức cậu đã quen với việc không cần thắc mắc. Cậu kiểm tra lại vũ khí cá nhân, một động tác đã thành thói quen, và rời đi trong im lặng.

Quang và Minh vẫn còn ở trong căn cứ, mỗi người bận rộn với việc riêng. Minh ngồi trên ghế, mắt dán vào màn hình, còn Quang thì vừa lướt điện thoại vừa lẩm bẩm mấy câu chửi thề không rõ ràng. Khi thấy Thắng đứng dậy, Minh chỉ liếc nhìn một chút rồi quay lại công việc của mình. Quang thì khác.

"Đi đâu đấy?" Cậu ta hỏi, giọng lười biếng nhưng ánh mắt sắc bén hơn bình thường.

Thắng không trả lời ngay. Cậu chỉ với tay lấy chiếc áo khoác, kiểm tra lại con dao găm giắt ở thắt lưng rồi mới đáp: "Nhiệm vụ"

Quang bật cười khẽ, nhưng không hỏi thêm. Chỉ có Minh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên bàn: "Cấp gì?"

"S"

Lần này thì cả hai đều dừng lại.

Quang rít một hơi, lầm bầm: "Lại cấp S? Thôi xong. Mấy cái nhiệm vụ kiểu này có bao giờ yên ổn đâu"

Thắng không đáp. Cậu đã đi đến cửa, chỉ để lại một câu ngắn gọn trước khi khuất bóng: "Đừng đợi"

"Mục tiêu: Linh. Địa điểm: Chưa xác định. Hướng dẫn chi tiết sẽ gửi sau. Yêu cầu: Bắt sống. Lành lặn"

Chiếc điện thoại nằm yên trong lòng bàn tay Thắng, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt cậu một thứ ánh sáng lạnh lẽo, mờ nhạt. Dòng tin nhắn đơn giản ấy lại khiến một cơn sóng ngầm dâng trào trong lòng cậu. Không ồn ào, không mạnh mẽ, nhưng đủ để khiến cậu phải dừng lại giữa con hẻm vắng.

Linh.

Tên của cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trong bất kỳ danh sách nhiệm vụ nào trước đây. Cô không phải một đặc vụ, không phải một con mồi, càng không phải một mối đe dọa. Nếu có một từ nào đó để mô tả cô, thì chỉ có thể là... bác sĩ. Một bác sĩ thiên tài, người đã từng cứu cậu và những đồng đội của cậu không biết bao nhiêu lần. Một bác sĩ có thể lạnh lùng khi đứng trước bàn mổ nhưng lại chẳng bao giờ chịu đứng yên khi thấy ai đó bị thương. Một bác sĩ mà dù không cười nhiều, vẫn luôn mang đến cảm giác ấm áp lạ thường.

Vậy tại sao?

Bàn tay cậu siết chặt điện thoại. Có một cảm giác lạ lùng len lỏi vào tận xương tủy, không hẳn là khó chịu, cũng không hẳn là tức giận. Nó giống như một sự bất an ngấm ngầm, một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình. Đôi mắt đen tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong như có một cơn bão đang cuộn trào.

"Bắt sống"

"Lành lặn"

Không phải thủ tiêu. Không phải loại bỏ.

Là khống chế.

Bàn tay cậu lướt nhanh trên bàn phím.

"Lý do?"

Tin nhắn đến gần như ngay lập tức.

"Không cần biết. Hoàn thành nhiệm vụ"

Thắng đứng yên một lúc lâu.

Đường phố về đêm vắng lặng đến kỳ lạ. Một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng không đủ để xoa dịu cảm giác nặng nề trong lồng ngực cậu. Thắng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh sáng xanh phản chiếu lên gương mặt cậu, tạo ra những đường nét sắc lạnh như dao cắt. Bàn tay cậu siết lại, từng khớp ngón tay trắng bệch.

Mắt cậu trượt qua từng con chữ, cảm giác lạnh buốt từ màn hình lan đến đầu ngón tay. Cậu đã làm nhiệm vụ không biết bao nhiêu lần, nhận lệnh không biết bao nhiêu lần. Đối với những người trong Hội GM, nhiệm vụ là nhiệm vụ, không có chỗ cho cảm xúc cá nhân. Cậu chưa từng đặt câu hỏi, chưa từng chần chừ. Nhưng lần này, một cảm giác lạ lùng cứ bám chặt lấy cậu.

Cậu cố gắng lý trí.

Cậu tự nhắc nhở bản thân rằng trong mắt Hội GM, Linh cũng chỉ là một mắt xích trong guồng quay của tổ chức. Nếu cấp trên ra lệnh, nghĩa là có lý do. Cậu không cần phải hiểu. Không cần phải biết.

Nhưng...

Dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể phớt lờ được suy nghĩ cứ vang vọng trong đầu mình: Cô ấy là đồng đội.

Không. Hơn cả thế.

Cô ấy là Linh.

Cậu từng nhận lệnh truy bắt vô số người. Những con mồi giá trị cao, những kẻ phản bội tổ chức, những kẻ có bí mật không thể để lộ ra ngoài. Nhưng chưa bao giờ có ai như Linh. Chưa bao giờ có ai khiến cậu phải dừng lại và hỏi "tại sao"...

Thắng thở ra một hơi thật chậm, để hơi lạnh len vào lồng ngực, giúp cậu lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt cậu dần trở nên sắc bén, không còn gợn sóng như khi vừa đọc tin nhắn.

Dù gì đi nữa, cậu vẫn cần thêm thông tin.

Cậu cất điện thoại vào túi, kéo cao cổ áo, rồi tiếp tục bước đi. Nhưng lần này, từng bước chân của cậu nặng hơn một chút, chậm hơn một chút. Mỗi hơi thở đều mang theo một áp lực vô hình mà chính cậu cũng chưa thể gọi tên.

Màn đêm nuốt trọn bóng dáng cậu, nhưng trong lòng cậu, có thứ gì đó vẫn chưa chịu lắng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip