(ABO) Ai bảo không thích?

Satang liếc nhìn qua Winny đang chăm chú luyện đàn bên cạnh, nỗi lòng cứ mỗi một chút lại dâng trào thêm. Ba năm làm việc cùng nhau ở GMM là ba năm em đơn phương Winny, em đã thích người ta từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Satang mãi không dám nói, một phần em sợ ảnh hưởng sự nghiệp, một phần lại sợ vì em nghĩ em không xứng với anh, em chỉ là một omega không hoàn hảo.

Winny là một alpha trội, anh đẹp trai tài năng và vô cùng cuốn hút. Còn em, Satang, em là một omega đúng hơn là một omega chẳng khác gì beta. Satang khi phân hóa không hề có mùi pheromone, em cũng chưa từng phát tình một lần nào, theo kết quả thì khả năng mang thai của em cũng rất thấp, dần dần mọi người cũng đã xem em là một beta. Satang đã đi đến bệnh viện thăm khám, bác sĩ chỉ bảo do em phát triển chưa hoàn chỉnh và rối loạn hoocmon nên việc phân hóa vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, bác sĩ bảo em cứ tiếp tục theo dõi một thời gian, uống thuốc và chờ kết quả. Qua cũng 2 năm, em vẫn cứ như vậy, Satang cũng gần như chấp nhận việc mình không phải một omega hoàn chỉnh.

Satang cứ ngẫn ngơ nghĩ ngợi, mắt nhìn đâu đâu, Winny đã gọi em hai tiếng nhưng em vẫn im lặng.

- Satang!!!

- H-hả!?

- Em sao vậy? Ngơ ngác nghĩ gì vậy?

Winny cốc đầu em dò hỏi với gương mặt ghẹo đòn.

- E-em có nghĩ gì đâu...Bộ anh không tập đàn nữa sao?

Satang vừa xoa trán vừa đánh trống lãng. Winny không bảo gì, anh nhún vai, ngã lưng ra sau ghế thở dài.

- Anh muốn ngủ quá!

- Anh mới vừa thức một giờ trước mà.

- Vậy là quá đủ để ngủ tiếp rồi còn gì.

- Anh như con lười ấy!

Winny dời mắt sang nhìn Satang đang cười khúc khích, một tay anh nhanh chóng bắt lấy em, kéo em về người mình. Satang không phòng thủ, em bị kéo ngã lên người Winny, và có trời mới biết lúc đó em suýt thì ngất vì quá gần với gương mặt đẹp trai kia.

- Em giống cành cây quá.

Winny nói rồi đưa tay sờ lên má Satang, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến cả cơ thể làm em nóng ran như thiêu như đốt. Winny cười, cười rất mê hoặc. Anh vòng tay siết em như một chiếc gối.

- Con lười ôm cây đi ngủ nhé!

Satang chưa kịp ưm a điều gì thì Winny đã khóa em chặt cứng, em thọt lọt trong vòng tay anh như em bé, chỉ có thể co ro để anh ôm.

"Cái đồ Winny đẹp traiiiiiiii chết tiệtttttttt làm vậy chết người đóoooooooo!!!!!!!"

Satang gào thét trong lòng, tim em đập rất nhanh gần như nhảy ra ngoài. Bên tai em, hơi thở của Winny gần kề và nóng bỏng đến đốt cháy cả lí trí, Satang còn chẳng dám thở mạnh, hô hấp gần như muốn ngừng lại.

Cơ thể Satang bắt đầu nóng hơn, nóng đến khó hiểu, mùi hương nhè nhẹ từ người Winny làm em say ngất. Là pheromone, là hương rượu. Satang khó khăn nuốt khan, đầu óc em quay cuồng, mồ hôi túa ra, hơi thở em cực kì rối loạn, bên dưới của em cũng bắt đầu phản ứng. Satang không biết mình làm sao, em chưa bao giờ bị như thế trước đây. Em ngước qua, gương mặt Winny phóng đại ở gần, Satang một trận run rẫy, em hít thật sâu mùi hương thoang thoảng, chẳng hiểu sao điều đó làm em cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Đừng nói...mình phát tình rồi?"

Satang vừa nghĩ đã có chút sợ, em chưa trải qua kì phát tình, em không biết phải làm sao. Hiện tại không có thuốc ức chế, mà tìm người giúp thì...Satang không nghĩ đến ai khác ngoài Winny nhưng em đã gạt đi, sâu thẳm trong lòng em vẫn thấy em không xứng đáng với anh và chắc gì Winny đã thích em mà đồng ý giúp em.

Satang càng nghĩ càng rối loạn, cơn khó chịu trong cơ thể cứ trào dâng, những suy nghĩ tự ti trong em được thế lấn át, nước mắt em cứ vậy tuôn ra.

Bất ngờ bàn tay Winny đưa lên lau đi giọt nước mắt trên gò má Satang. Từ bao giờ Winny đã nhìn lấy em ôn nhu đến lạ, nhưng thật ra sau eo em tay anh đã siết thành đấm nỗi cả gân xanh.

Satang không hề biết trên người em đang tỏa ra pheromone ngọt ngào đến thế nào.

- Em phát tình sao?

- Hức...em...em không biết.

Satang nức nở nhìn Winny với đôi mắt ứa nước. Em cứ ngọ nguậy như bị ngứa, cả người nóng rực, run run. Hình ảnh yếu đuối này hiếm khi Winny được thấy, anh thầm chửi thề, tỏa ra pheromone an ủi Satang. Hương rượu cứ vậy dày đặt trong phòng, may đây là condo của Winny, sẽ không có gì nguy hiểm.

Satang mê man trong vào tay Winny, em trườn đến bên hõm cổ anh, vừa hít vừa hôn. Em không kiểm soát được bản thân, em chỉ làm những gì khiến cơn khó chịu trong người dịu đi.

- Satang, dừng lại, em đợi một chút anh đi mua thuốc cho em.

Winny vội vã đỡ em nằm xuống, anh đứng ngay lên chạy ra ngoài. Tiếng khóa cửa vang lên nhanh chóng làm Satang khóc nấc nghẹn ngào. Có phải anh ấy không thích em? Có phải anh ấy không muốn chạm vào em? Satang co ro trên sofa, em đau đớn rơi nước mắt.

Nhưng cơn khó chịu trong người vẫn không tha cho em, Satang chịu không nỗi, em chỉ có thể tìm đến nơi có mùi của Winny để cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Winny trở lại sau 10p, anh vừa mở cửa nhà, xộc thẳng lên mũi anh là mùi pheromone đậm đặc tình hứng. Một mùi sữa thơm ngọt chết người. Mặt Winny đanh lại, ánh mắt đã tối sầm. Anh quét ánh nhìn xung quanh tìm kiếm Satang.

- Satang!

Không có tiếng trả lời, Winny đành dựa theo pheromone để tìm. Winny đi vào phòng mình, dưới sàn quần áo của anh bị quăng lung tung khắp nơi. Winny dừng lại trước tủ quần áo, âm thanh bên trong làm bàn tay anh lại siết chặt thêm.

- Ưm~ a~ hưm~

Winny chậm rãi mở cửa tủ quần áo. Nếu bây giờ có cách nào làm anh mù đi tạm thời có lẽ anh sẽ đội ơn điều đó.

Satang nằm gọn bên trong tủ, em không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi của Winny đã được bung hết cúc. Chiếc áo cứ nữa đứng nữa tuột, lộ ra xương quai xanh mê người và tấm lưng trắng mềm. Em nằm đó ôm lấy quần áo của Winny, miệng bật ra vài câu rên rỉ, bàn tay đưa xuống cố gắng an ủi bên dưới đang nóng rực.

- Ưm~ Winny....

Winny đứng đó, thái dương đã căng cứng, một hơi nóng được anh thở ra từ miệng. Winny nghiến răng ôm lấy Satang đặt lên giường.

- Winny~ khó chịu...

Winny đang tỏa pheromone, mùi rượu mỗi lúc một mạnh, Satang không chịu nỗi bức bối, khát cầu rên rỉ.

- Im lặng một chút Satang.

Winny gằn giọng, anh bước đi lấy nước và thuốc.

- Uống đi, em sẽ dễ chịu hơn.

Satang thút thít vùi mình vào chăn, em trốn khỏi bàn tay đang cố gắng chạm đến. Tại sao? Anh ấy không muốn em?

Winny giật mạnh chăn, anh tiến đến gần, đưa tay kéo gáy em ép em hôn. Satang ngẫn ngơ người, hơi ấm trên môi càng làm em quay cuồng. Satang chưa kịp hiểu gì, miệng đã lan vị đắng. Winny hôn em để bắt em uống thuốc.

Satang lúc này không kháng cự được, cũng không muốn kháng cự, em mân mê trên đôi môi Winny không muốn rời, em thuận theo anh nuốt lấy viên thuốc. Satang vụng về hôn, cái hôn em luôn thầm mơ đến, em không nghĩ rằng môi Winny lại mềm như thế, ngọt như thế.

- Dừng lại!

Winny dùng sức đẩy em ra, gương mặt Winny đã tối sầm phát cáu. Satang bị quát, em nấc lên rồi khóc lớn.

- Hức...Winny...Winny không thích Satang sao...hức...

Tiếng Satang nấc nghẹn ngào làm Winny bối rối, anh không biết mình lỡ lời làm em đau lòng. Winny dang tay ôm lấy Satang vẫn còn khóc lớn. Anh nhẹ giọng an ủi.

- Anh thích em mà.

- Winny không thích Satang...hức...Winny không muốn Satang...Win-....

Chưa kịp dứt lời Winny lại lần nữa kéo Satang đến hôn, nhưng lần này không phải để truyền thuốc. Winny mạnh mẽ mút lấy đôi môi ngọt hương sữa, anh cậy mở khuôn miệng, chiếc lưỡi luồn vào khao khát càn quét hết mật ngọt bên trong. Winny giữ em rất chặt, hôn em đến hô hấp khó khăn. Satang không phản kháng, em chỉ ưm a vài tiếng trong cổ họng như biểu thị sự phấn khích và rung động khó tả trong lòng.

Winny rời môi em khi em gần như không thở được, ánh mắt anh đã đục, mê hoặc nhìn em chằm chằm.

- Em còn gọi tên anh nữa, anh thật sự sẽ đụ em đến liệt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip