31. Hai mặt của một đồng xu

Cả hai lẩn xuống hành lang tối om, tránh né ánh đèn và cả tiếng bước chân cộc cộc của Filch.
"Đi sát tao, Emilius. Tao mà bị bắt lần này thì Mirneva treo ngược tao lên tháp cho coi," Sirius thì thào, nụ cười tinh quái thấp thoáng trong bóng tối.
Làm như mỗi mình mày thông thạo cái trường này không bằng.
Cuối cùng, cả hai cũng tới được căn bếp của lâu đài. Sirius thành thục gãi lên quả lê trên bức tranh trái cây, khiến nó bật cười khúc khích và mở cánh cửa bí mật.
Bên trong, lũ gia tinh nhanh chóng ùa ra chào đón. Emilius luôn tử tế với chúng, nên được đón tiếp với sự yêu quý đặc biệt, một gia tinh còn vội vàng kéo ghế cho cậu ngồi.
"Chúng ta muốn một chiếc bánh sinh nhật thật to!"
Sirius hùng hồn tuyên bố
"Không," Emilius kịp thời cắt ngang. "Ban ngày tao đã ăn đủ bánh rồi. Làm cái gì đơn giản thôi."
Đám gia tinh bắt đầu nhao nhao
"Ôi hôm nay là sinh nhật cậu Ravophine sao?!"
"Chúc mừng sinh nhật cậu Ravophine! Chúc mừng sinh nhật!"
"Sinh nhật phải có bánh! Hãy làm một chiếc thật to! Một chiếc bánh đặc biệt cho cậu Ravophine đáng mến!"
"Không!" Emilius nói lớn khiến cả đám quay lại "Nghe này, cảm ơn tấm lòng của các bạn nhiều. Nhưng sáng nay tôi đã ăn khá nhiều bánh rồi, nên các bạn hãy làm món gì đó nhỏ thôi, được chứ?"
"Vâng! Tất nhiên rồi thưa cậu!"
Sirius nhìn đám gia tinh vui vẻ tíu tít làm việc, huýt sáo
"Coi mày được ngưỡng mộ ghê chưa kìa~"
"Một chút tử tế bao giờ cũng có ích. Mày cũng nên học điều đó đi"
"Tao tử tế mà"
"Bỏ cái kiểu trịnh trượng khi nói chyện với gia tinh đi rồi hẵng nói đến tử tế lịch sự"
"Đừng cứng nhắc vậy, nghe mày như Mirneva ý"
"Giáo sư McGonagall"
Emilius quay đi, không nhận ra Sirius đã cúi xuống thì thầm điều gì đó với một gia tinh khác. Đôi mắt xám ánh lên vẻ hứng khởi , còn con gia tinh gật đầu liên hồi, rồi biến mất trong nháy mắt.
Khi Emilius quay lại, Sirius chỉ ngồi thản nhiên chống cằm, giả vô tội đến mức khó chịu.
"...Mày vừa lén nói gì với nó?"
"Có gì đâu," Miệng hắn nở nụ cười ranh mãnh, "chỉ nhờ thêm chút gia vị bất ngờ thôi."
Emilius chau mày. Trực giác mách bảo cậu sẽ chẳng yên ổn nổi với cái gọi là "gia vị bất ngờ" của Sirius Black.
Một cái bánh nhỏ xinh được bưng ra, chỉ to bằng hai bàn tay chụm lại, phủ kem trắng và vài quả mâm xôi đỏ tươi. Sirius còn cắm thêm một ngọn nến duy nhất giữa bánh.
Emilius nhìn cảnh tượng ấy, bỗng dưng cảm thấy hoang mang.
Sirius Black và cậu, chỉ có hai người dưới bếp cùng một đàn gia tinh, Sirius Black đang cầm bánh chúc mừng sinh nhật cậu.
"Phải tháng trước thì đây hẳn là cơn ác mộng kì quặc nhất trong đời" Cậu lẩm bẩm. "Thêm đàn gia tinh đứng nhìn nữa chứ."
Quả thật, đám gia tinh vây thành vòng tròn, mắt sáng rỡ, vỗ tay tí tách như đang chứng kiến sự kiện trọng đại. Chú nhím Bepa thì ló cái mũi bé xíu khỏi túi áo Emilius, ngó nghiêng bánh kem như cũng muốn nhập hội. Emilius lấy Bepa ra khỏi túi và đặt lên bàn, Sirius thó ngay miếng táo đút cho nó.
"Của chú mày đây, tận hưởng đi"
Bepa mới giây trước còn nhìn hắn với vẻ dè chừng, giờ mắt long lanh sáng rỡ lao vào đánh chén vui vẻ.
Mua chuộc thành công.
Ngay lúc đó, con gia tinh Peeky khệ nệ ôm một cây ghita trở lại.
Emilius sững người.
Sirius đứng dậy cầm lấy cây ghita, rồi hướng về phía Emilius, cúi người tao nhã
"Xin mời nhân vật chính của buổi tiệc—Emilius Ravophine—ngồi xuống, để thưởng thức một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng... cùng phần trình diễn live đặc biệt từ nghệ sĩ duy nhất của đêm nay: Sirius Black."
Mấy gia tinh đồng loạt "ồ" lên đầy phấn khích.
...Đúng là chỉ có mày mới nghĩ ra mấy trò này
Cậu ngồi xuống ghế, Bepa vẫn tròn mắt tò mò . Sirius ôm ghita, gảy vài hợp âm khởi động. Đúng như Pegasus nói , hắn biết chơi ghita thành thục, ngón tay linh hoạt, giai điệu vang lên mượt mà, và từng lời ca chúc mừng sinh nhật vang lên trên đầu lưỡi.
Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Sirius có một giọng hát trời phú.
Vừa hát hắn vừa ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười nửa nghịch ngợm nửa dịu dàng thường trực trên môi. Bài hát vốn quá quen thuộc, nhưng qua giọng Sirius lại trở nên có hồn, thành thứ gì đó cá nhân hơn, không còn là điệp khúc sến súa đại trà, mà thành lời chúc được hắn đặt cả trái tim vào.
Bepa nghiêng đầu, mắt tròn xoe nhìn theo những ngón tay thanh tú gảy đàn của hắn, đôi lúc còn phát ra tiếng "xì" nhỏ như đang phụ hoạ. Hắn, Sirius,từ đầu đến cuối không hề dời mắt khỏi Emilius. Ánh nhìn ấy chăm chú, mãnh liệt, như thể trong căn bếp nhỏ này ngoài cậu ra chẳng còn ai tồn tại.
Happy Birthday dear Emil
Emilius ngồi đó, toàn thân cứng ngắc. Cậu cảm thấy tình huống này... thật sến sẩm. Hoàn toàn không giống phong cách của mình. Nhưng nhìn Sirius say sưa hát, nhìn cái cách hắn nhìn cậu, một cái nhìn quá trần trụi, không che giấu, vừa mãnh liệt vừa chân thành, cậu đành im lặng ngồi nghe đến cuối.
Trong đầu Emilius hiện lên một ý nghĩ chua chát: Năm ba, hắn còn công khai tuyên bố coi mình như cái gai trong mắt. Thế mà bây giờ lại ngồi đây, ôm đàn hát chúc mừng sinh nhật...Ra là Sirius Black khi theo đuổi ai sẽ biến đổi đến mức này sao?
Vậy thì không biết hắn đã xài chiêu này với bao nhiêu người rồi.
Emilius siết chặt nắm tay trên đùi, ánh mắt dán vào ngọn nến đang run run trên chiếc bánh nhỏ.
Emilius đã quá quen với ánh nhìn của người khác, dù là thù ghét hay ngưỡng mộ, tất cả rốt cuộc đều chỉ xoay quanh gương mặt. Chưa một lần nào cậu cảm thấy có thể thật sự tin được vào lòng người.
Sirius Black. Dracy Gallard.
Tại sao họ lại có thể nghĩ rằng... sau ngần ấy lần làm cậu tổn thương, chỉ cần vài lời hối hận, vài cử chỉ ngọt ngào, là có thể khiến mọi thứ trở lại như trước? Tổn thương đâu có biến mất chỉ vì người gây ra nó biết nói "xin lỗi". Nỗi đau từng xé nát lòng cậu năm nào, có ai chịu đựng thay cho cậu đâu?
Một đứa trẻ mười một tuổi bị bỏ rơi trong ánh nhìn xa lạ của Dracy. Một thiếu niên mười ba tuổi bị Sirius coi như kẻ thù chẳng vì bất kì lí do chính đáng, bị nhục mạ, chơi khăm, khiêu khích. Emilius đã sống qua những năm tháng đó một mình, tự mình nuốt vào cay đắng, tự mình dựng lên lớp vỏ lạnh lùng bất cần.
Vậy mà giờ đây, họ quay lại, bảo rằng hối hận. Muốn bù đắp. Muốn quay lại như xưa. Muốn làm bạn.
Cậu phải mỉm cười đón nhận sao?
Không. Một lời xin lỗi không thể vá lành những vết nứt đã ăn sâu. Một ánh mắt nồng nàn không thể xóa đi kí ức bị ruồng rẫy , bị chối bỏ.
Tại sao họ lại nghĩ rằng cậu dễ tha thứ đến thế?
Cậu hạ mi mắt, giấu đi thoáng cay đắng. Dù Sirius có tỏ ra chân thành thế nào, thì cũng chỉ là một kẻ bị cuốn hút bởi vỏ ngoài. Rồi một ngày nào đó, hắn cũng sẽ quay lưng như những người khác thôi.
"... Happy Birthday to you~"
Âm cuối ngân lên, đám gia tinh quanh đó vỗ tay rào rào, càng làm Sirius phấn khích hơn, ánh mắt sáng như sao nhìn cậu lấp lánh, mong chờ lời khen ngợi
" ...Cảm ơn. Mày hát cũng không tệ. Chỉ hơi lố thôi."
"Lố nhưng hiệu quả," Sirius nháy mắt, đặt cây ghita sang một bên rồi vươn người lấy cái bánh nhỏ đẩy về phía cậu.
"Thổi nến đi nào~"
Emilius thoáng do dự, rồi nhìn quanh căn bếp tràn ánh nến vàng, những gương mặt gia tinh háo hức, cả Sirius vẫn chờ đợi bằng đôi mắt sáng rực... Cuối cùng, cậu khẽ nhắm mắt, thì thầm một lời ước nguyện trong lòng, và thổi tắt ngọn nến.
Một làn khói mỏng bốc lên, quẩn quanh rồi tan dần. Sirius chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nửa đùa nửa thật:
"Thế ước cái gì? Nói nghe coi."
Emilius cầm con dao nhỏ, cắt một miếng bánh ra, mắt không rời khỏi chiếc đĩa.
"Nguyện thì nói ra còn gì là nguyện."
Sirius nhoẻn cười, nhún vai ra vẻ bất lực, nhưng ánh mắt lại càng tò mò. Hắn vươn tay lấy miếng bánh Emilius vừa cắt, lén kéo cả cái đĩa về phía mình.
"Thế thì tao đoán nhé... Mày ước gặp được một gã đẹp trai, hào hoa, biết đàn ghita, hát hay, tính tình tuyệt vời—"
"Tao đang cầm dao đấy, coi chừng."
Sirius phá lên cười, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp căn bếp. Lũ gia tinh cũng cười theo, ríu rít dọn thêm một mâm hoa quả và một bình nước bí ngô đặt xuống. Một con gia tinh nhỏ còn cẩn thận đặt trước mặt Bepa một chiếc đĩa tí hon với vài lát táo. Con nhím hí hửng chồm tới, gặm lấy gặm để, vừa ăn vừa phát ra tiếng "xì" khoái chí.
Khi chiếc bánh nhỏ chỉ còn vụn vụn trên đĩa, lũ gia tinh ríu rít dọn dẹp, cúi chào rồi tản ra. Căn bếp trở lại yên tĩnh, chỉ còn ánh nến lay động hắt bóng lên tường. Bepa đã ăn no, cuộn tròn lại trong túi áo Emilius, khẽ cựa mình như mèo con.
"Pony kể với tao," Sirius mở lời, gợi chuyện vu vơ, "mày với nó đều lớn lên ở thung lũng Godric. Vậy mà mày lại thích đồ muggle thế?"
Emilius nhấp ngụm nước bí ngô. Có lẽ nói cho hắn cũng chẳng hại gì.
"Gia đình tao dọn ra sống ở thế giới Muggle từ năm tao bảy tuổi."
"Thật à?" Sirius kinh ngạc. "Mày... sống hẳn giữa họ sao?"
"Ừ. Tiếng tăm trong giới của ba tao chính là cái gai trong mắt Voldemort. Nên đến năm tao bảy tuổi cả nhà đã quyết định sẽ sống ẩn dật, rất ít người biết nhà tao ở đâu. Trong mắt hàng xóm xung quanh, gia đình tao cũng là những muggle bình thường như họ thôi"
Đúng vậy, chỉ vì cái sự kiện kinh khủng năm cậu sáu tuổi, mà sau đó gia đình họ đã chuyển đi, ẩn mình khỏi thế giới phù thuỷ. Ông Roderick không muốn bất kì mối nguy nào nhắm đến gia đình mình nữa.
"Thế thì cũng như sống hai cuộc đời nhỉ."
Một thoáng trầm ngâm hiện trên mặt Sirius. "Gia tộc Black cũng vậy, mày biết không. Chỉ khác ở chỗ..." hắn cười khẩy, "họ thì làm ngược lại. Cực đoan đến mức coi Muggle và kẻ theo phe ánh sáng như rác rưởi. Tao lớn lên giữa cái thế giới đó, ngột ngạt đến phát điên."
Hắn nhìn cậu chăm chú:
"Còn mày thì phải giấu đi thân phận phù thủy để sống yên ổn. Tao thì lại bị ép chỉ được sống như phù thủy thuần huyết. Hai cực trái ngược. Thế mà cuối cùng... cả hai đứa đều ngồi đây, ăn bánh uống nước bí ngô cùng nhau."
Emilius liếc nhìn hắn
"Mày muốn kết luận điều gì?"
Sirius toét miệng.
"Rằng có lẽ, cả hai chúng ta đều là kẻ lạc loài theo một kiểu nào đó. Mày giỏi che giấu, còn tao thì giỏi nổi loạn. Cũng hợp rơ đấy chứ?"
Sirius gác tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Emilius, nụ cười nửa trêu chọc nửa thật lòng:
"Có khi tao nên coi tối nay là một bước tiến lớn trong quan hệ của chúng ta nhỉ? Ai biết được, từ 'bạn' thành 'bạn thân'... rồi, à thì... hơn cả bạn."
Ánh mắt hắn liếc sang Emilius, ẩn ý quá rõ ràng.
Emilius lập tức đặt ly xuống bàn, giọng lạnh tanh:
"Đừng."
Sirius nhướng mày, vẫn cố giữ nụ cười: "Đừng... gì cơ?"
"Đừng tán tao." Emilius nhìn thẳng vào mắt hắn. "Nếu mày thật sự muốn làm bạn, thì hãy làm bạn. Còn nếu mày chỉ coi đây là cơ hội để tiến xa hơn, thì tao khuyên mày dừng lại đi. Tao không chơi cái trò đó."
Sirius chớp mắt, rồi bật cười:
"Cái gì mà phũ vậy? Tao còn chưa kịp buông lời đường mật mà."
Emilius nhấc mí mắt, giọng đều đều như thể thông báo thời tiết:
"Nếu mày còn định tán tao, thì nên biết trước: tao không hứng. Tao ngồi đây là để ăn, không phải để nghe mày nổ."
Bepa trong túi áo cựa mình, phát ra tiếng "xì" đúng lúc, như thể tán thành.
"Thấy chưa?" Emilius liếc xuống. "Bepa cũng đồng ý với tao."
Sirius ôm ngực giả vờ đau đớn:
"Trời ạ, đến cả thú nuôi của mày cũng chống lại tao. Tàn nhẫn chưa từng thấy."
"Đúng. Cho nên hãy bỏ cuộc đi, Black," Emilius nói tỉnh rụi, "Bạn thì còn có cửa. Còn mấy trò cưa cẩm? Quên đi."
"Mày khiến tao cảm thấy như thể tao chỉ là một đồ vật với mày, một thứ đồ chơi mày không thể có, nên mới ra sức theo đuổi bằng được."
Sirius định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt xuống, chỉ ngả người ra ghế.
"... Mày làm sao có thể" Hắn lẩm bẩm khiến Emilius nghe không rõ
"Hả?"
"Tao nói, mày thật tàn nhẫn quá mức đấy Emilius ạ. Làm sao mày có thể bắt người khác phải dập tắt cảm xúc của mình được chứ? Thích mày đâu phải là điều tao có thể kiểm soát?"
Sirius im lặng một lúc sau câu nói của hắn , rồi nghiêng người chống khuỷu tay lên bàn, mắt nhìn thẳng vào Emilius. Lần này không còn là kiểu ánh mắt trêu chọc hay lấp lửng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt xanh như rừng thẳm kia, như thể muốn tìm ra điều được chôn vùi bên trong đó.
"Nghe này. Tao không có ý biến mày thành trò tiêu khiển, cũng không muốn... à thì, 'cưa cẩm cho vui'. Tao thích mày thật. Mày có thể không biết, nhưng hè vừa rồi, tao bắt gặp mày đi mua sách trên đường phố muggle, và những lúc mày đi dạo một mình trong Rừng Cấm... tao bắt đầu nhận ra mày khác với tất cả những gì tao từng nghĩ. Và càng ở gần, càng khó mà giả vờ không cảm thấy gì."
"Vào cái lúc mày bất động khi hai ta ở trong cái hầm mộ đó, tao sợ lắm, Emilius. Lần đầu tiên trong đời tao cảm thấy sợ hãi đến thế. Sợ mày gặp chuyện ngay trước mắt như vậy mà tao lại không thể làm được gì.... Tao rất sợ mất đi mày..."
Thế nhưng đối diện với lời gan ruột của Sirius, biểu cảm trên gương mặt đối diện hắn vẫn không hề có chút gợn sóng, tựa như một bức cẩm thạch tinh tế hoàn mỹ, nhưng cũng lạnh lẽo đến tê buốt
"Nhưng tao không thích mày. Và sẽ không thích. Nếu mày muốn tiếp tục ở đây, thì hãy chấp nhận cái giới hạn đó."
Sirius hơi khựng lại, khóe môi mấp máy như muốn cãi, nhưng rồi chỉ cười gượng:
"Mày dứt khoát thật đấy. Chưa từng cho người ta lấy nửa hy vọng."
"Đúng." Emilius đặt thìa xuống, dứt khoát như đóng dấu. "Vì để mày mơ tưởng mới là độc ác. Tao không muốn một ngày nào đó mày quay lại oán trách tao vì đã để mày nghĩ sai."
Trong căn bếp, ánh nến run rẩy hắt lên gương mặt hai người. Sirius đưa tay vò tóc, nụ cười phai nhạt còn lại sự bối rối lẫn chua chát .
"...Thế thì tao chỉ còn lựa chọn làm bạn thôi nhỉ." Hắn thở dài.
"Được. Bạn thì bạn. Nhưng dù mày có nói gì, cảm xúc của tao chẳng hề thay đổi. Emilius, tao tin rằng nhất định sẽ có ngày mày đồng ý mở lòng với tao, bởi vì Sirius Black này chưa bao giờ biết bỏ cuộc đâu"
Emilius không đáp. Cậu chỉ cúi xuống, lấy miếng táo cuối cùng dúi cho Bepa, như thể cuộc trò chuyện vừa rồi không còn gì để nói thêm nữa.
Không khí trên bàn ăn lắng xuống một chốc, chỉ còn tiếng muỗng thìa lạch cạch. Sirius xoay xoay ly bí ngô trong tay, rồi đột nhiên bật ra một câu:
"Thật kì lạ. Regulus... nó tin tưởng mù quáng vào cái lý tưởng thuần huyết của nhà Black, đến mức thần tượng cả Voldemort. Thế mà nó lại ngưỡng mộ mày, Emilius. Công khai luôn, không hề giấu."
Emilius hơi ngẩng đầu. Hình ảnh thằng bé gầy gò gần như giống hệt kẻ trước mắt hiện lên trong tâm trí, nhưng ngoan ngoãn và dễ chịu hơn nhiều
"Vậy à. ...Nó là đứa rất ngoan. Mày nên quan tâm đến em trai mình nhiều hơn. Regulus không giống mày, nhưng rõ ràng nó vẫn muốn được thừa nhận và quan tâm."
Một thoáng im lặng. Sirius cười khan, tiếng cười đắng chát
"Quan tâm á? Mày nghĩ tao không muốn chắc? Nhưng Reg, chính nó mới là đứa tránh mặt tao ở trường. Tránh như thể tao là kẻ hủi ấy. Cha mẹ đã nhồi vào đầu nó bao nhiêu năm 'Sirius là thằng hư hỏng, phản bội gia tộc, không được dính dáng đến nó'... Thì nó nghe lời thôi. Reg luôn là đứa con ngoan, ngoan đến mức biến mình thành công cụ hoàn hảo cho gia tộc Black."
Emilius nhìn thẳng vào hắn, giọng vẫn điềm đạm:
"Có thể nó nghe lời. Nhưng ngưỡng mộ tao, mà không hề giấu, thì nghĩa là nó vẫn có cái đầu riêng. Có lẽ mày chưa thực sự thử nói chuyện nghiêm túc với nó lần nào."
Sirius lại phát ra cái điệu cười như chó sủa, lần này chẳng vui vẻ gì:
"Nói chuyện nghiêm túc á? Mỗi lần thấy mặt tao, nó quay đi. Tao còn chưa kịp mở miệng. Tao mà xuất hiện, nó lập tức quay đi. Thì còn quan tâm cái gì nữa?"
Emilius nhìn hắn, bình thản:
"Thằng bé là em trai mày. Nó nhỏ hơn. Dù không nói ra, nó vẫn sẽ luôn nhìn về phía anh nó."
Sirius khựng lại.
"Việc nó tránh mày... không có nghĩa là nó ghét bỏ, hay thật sự khinh mày. Chỉ là nó đang gánh thay mày cái kì vọng mà cha mẹ mày đặt ra. Thứ mà mày đã dám vứt bỏ."
Một thoáng im lặng kéo dài. Trong mắt Sirius ánh lên một sự sững sờ, rồi mơ hồ có gì đó chao đảo. Hắn mím môi, ngón tay vô thức siết lấy thành ghế, như thể câu nói ấy vừa chạm trúng cái sự thật trần trụi mà hắn đã luôn vờ như không thấy.
Sirius im bặt sau lời Emilius, trong mắt ánh lên một thứ gì đó phức tạp. Nhưng chỉ vài giây, hắn lại cười nhạt.
Trong túi áo, Bepa ngọ nguậy, phát ra tiếng "xì" nhỏ, như phá tan sự nặng nề. Emilius vuốt lông nhím, thở dài trong lòng.
Thật là đồ thiếu chín chắn.
Vẫn như mọi khi, Sirius Black không bao giờ thật sự chịu đối diện. Đôi khi, Emilius không biết hắn đang cố trốn tránh chính mình, hay chỉ đơn giản là không muốn trưởng thành.
Trong khoảnh khắc ấy, Sirius bất giác thấy xấu hổ. Hắn nhận ra nụ cười bông đùa kia chẳng thể che được cái nhìn lạnh nhạt của Emilius. Cảm giác như bị bóc trần, như thể mọi màu mè hắn cố gắng dựng lên từ nãy giờ, rốt cuộc trong mắt đối phương vẫn chỉ là trò con nít.
Sirius hắng giọng, rồi cố đổi chủ đề, nói sang những chuyện vặt vãnh: Quidditch sắp tới, mấy trò đùa mới của James, hay mấy tin đồn xoay quanh giáo sư Slughorn. Emilius không mấy hứng thú, chỉ đáp nhát gừng, nước bí ngô cũng đã uống xong. Đám gia tinh đã rút hết đi, chỉ còn ngọn nến nhỏ leo lét trong căn bếp vắng.
Khi cả hai tách ra ở hành lang, Sirius một lần nữa nặn ra nụ cười mà cậu nghĩ hắn đã cố hết sức tỏ ra vui vẻ
"Dù sao thì... tao hi vọng tối nay không quá tệ. Chúc mừng sinh nhật lần nữa, Emilius ."
Emilius gật đầu.
"... Ừ. Cảm ơn. Mai gặp lại"
"Ngủ ngon, nhớ mơ về tao nhé~"
"Tao thà gặp ác mộng còn hơn"
____________
Khi Emilius về đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin, không khí vắng lặng, tất cả gần như đều đi ngủ. Căn phòng chìm trong ánh lửa lò sưởi leo lét, chỉ còn hai bóng người ngồi ở bàn lớn giữa phòng, sách vở trải đầy trước mặt.
Là Regulus Black và một thằng bé tóc vàng rơm, đeo kính tròn, gương mặt sáng sủa. Emilius đã đôi lần thấy nó đi cùng Regulus, có vẻ là bạn thân. Hình như họ Rosier thì phải. Cậu chẳng buồn để tâm mấy đứa con cháu thuần huyết đó.
"Anh Emilius ," Regulus ngẩng đầu, giọng lịch sự.
"Anh đi cấm túc mà về muộn vậy?"
Emilius đáp lảng:
"Đói bụng quá, nên lén xuống bếp ăn vụng. Học sinh gương mẫu như chú thì đừng mách huynh trưởng nhé."
Cậu vừa nói vừa liếc sang nhóc tóc vàng. Evan Rosier chẳng đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt khó đoán.
Cái nhìn của thằng nhóc này khiến cậu ngứa ngáy mà không rõ nguyên do.
Regulus mỉm cười, xua tay:
"Anh yên tâm, em và Evan sẽ không nói gì đâu. Anh nên đi nghỉ sớm đi."
"Ừ." Emilius gật đầu, hờ hững đáp. "Hai đứa cũng nghỉ sớm đi, học vừa thôi kẻo to đầu."
Nói xong, cậu quay người đi về phía phòng ngủ. Regulus cũng quay trở lại với bài vở,
"Cẩn thận mắt đã cận càng thêm lác bây giờ Evan"
Evan Rosier từ đầu đến cuối vẫn dõi theo bóng Emilius khuất sau cánh cửa
"Cậu với anh ta có vẻ thân thiết đấy"
"Anh Emilius là một người tài năng xuất chúng, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy"
"Là rõ, cũng rất có phong cách nữa"
"Đừng nói với tôi là cậu bắt đầu hứng thú với anh ấy nhé Evan?"
Evan Rosier không đáp, chỉ ngả người ra ghế, ngó lơ người bạn của mình, thả hồn về đâu chẳng ai biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip