Chap 5
Một lúc sau, cô bước lên phòng với một khay đồ ăn, nhìn nó thật ảm đạm, không ít cũng không nhiều, nhưng lại đủ chất dinh dưỡng, kèm theo đó là ly trà gừng nóng hổi. Cô đứng trước cửa phòng, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng và phân vân khi nhìn khay đồ ăn trên tay, nghĩ:"Nghe nói cậu ta là thiếu gia, món ăn bình dân như thế này liệu cậu ta có thích không?!". Thật ra quán bar này có thể đáp ứng yêu cầu những thức ăn cao sang, nhưng cậu ta lại đề nghị cô tự nấu, thì khả năng của cô chỉ có vậy. Cô khẽ thở dài một hơi, thôi thì để mọi chuyện cho ông trời quyết định. Nghĩ vậy, cô liền đưa tay gõ cửa, giọng nói của cậu vang ra từ bên trong phòng:
-Cô vào đi!-Dù cô không hề lên tiếng nhưng cậu thừa biết đó là cô, bởi vì bây giờ cũng đã quá khuya, chẳng ma nào bén mảng tới đây nữa.
Cô mở cửa bước vào, thấy cậu đang đọc sách rất chăm chú, nhưng gương mặt hiện rõ vẻ mong chờ. Cô bước tới cẩn thận đặt chiếc khay xuống bàn, cô đưa mắt nhìn lén cậu. Nhìn cậu không có vẻ gì là thất vọng, ngược lại còn rất thích thú.
-Ừm... xin lỗi cậu! Khả năng của tôi chỉ ở mức này mà thôi!
-Có gì đâu chứ! Nhìn có vẻ rất ngon mà.-Vừa nói, cậu lập tức cầm đũa trên tay:-Itadakimasu!-Và cho đồ ăn vào miệng.
Cô cảm thấy rất vui khi cậu ăn rất ngon miệng, cứ như chưa từng được ăn. Trong lúc cậu ăn thì cô quay đi dọn dẹp cái giường thật sạch sẽ và ngăn nắp đẻ tối nay cậu được một giấc ngủ ngon. Chẳng mấy chốc cái khay đồ ăn mà cô mang tới đã không còn một miếng thức ăn nào, rồi cậu nhâm nhi tách trà gừng nóng thì cô cũng quay lại định dọn cái khay đi. Cậu đưa mắt nhìn lên cô, mỉm cười nói:
-Cảm ơn vì bữa ăn! Đồ ăn cô nấu ngon lắm.
-Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu là người đầu tiên ăn thức ăn tôi nấu đấy!-Cô mỉm cười đáp lại, xem ra vị thiếu gia này rất dễ hầu hạ.
-Thật vậy sao?! Đúng là vinh hạnh quá.
Cô định mang chiếc khay rời khỏi phòng nhưng cậu lên tiếng ngăn lại:
-Khoan đã, cô ngồi xuống nói chuyện của tôi một chút.
Cô nhìn chiếc khay lưỡng lự một hồi, rồi cũng quyết định ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu. Im lặng 1 phút, cậu nói:
-Ừm... cô nói rằng cô bị cha mẹ bỏ rơi, vậy có khi nào cô nhớ về họ không?!
-Cũng thỉnh thoảng.
-Cô có bao giờ mong muốn gặp lại cha mẹ không?!
-Dù có thì làm được gì chứ. Họ cũng đâu tới tìm tôi.
-Thật ra nếu cô muốn thì tôi có thể giúp cô một tay để tìm lại người thân.
-Tôi không muốn làm phiền hay mang ơn bất kì ai cả, nhưng cảm ơn ý tốt của cậu.
-Ờ... vậy thì thôi, nhưng nếu cô suy nghĩ lại thì cứ tìm tôi! Mà cô thấy ở đây ổn không?!
-Nếu tôi không ở đây thì tôi cũng chẳng có nơi nào để đi nữa. Với lại, đây chính là nơi tôi đã xem là nhà, là nơi tôi lớn lên và là nơi đầu tiên tôi nhận được sự yêu thương, nên chắc là tôi sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này!-Cô nói và nở một nụ cười buồn.
-Kể cả sẽ có một công việc lương cao hơn ở đây sao?!
-Lương có cao hay không đối với tôi không quan trọng, quan trọng là tôi có chỗ để mà tránh mưa tránh gió.
-Tôi hiểu! Nhưng mà nếu như có chỗ vừa trả lương cao và cho cô một chỗ ở tốt hơn thì cô sẽ đồng ý?!
-Cậu rốt cuộc muốn nói chuyện gì thì nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo tam quốc như vậy!-Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu với cách nói chuyện của cậu, cô không phải loại người thích rào trước đón sau.
-Cô cứ trả lời tôi!
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nếu như có chỗ tốt như vậy, nói không muốn thì là nói dối, nhưng mà, lòng cô thật sự rất lưu luyến nơi đây. Một lát sau, cô mới chịu lên tiếng:
-Có thể là tôi sẽ đồng ý! Nhưng mà anh thấy đấy, tôi thật sự không muốn rời nơi này, nên rất khó để đưa ra câu trả lời.
-Có thể là được rồi! Vậy thì để tôi nói thẳng, những món ăn vừa nãy và cả cách cô phục vụ đều rất vừa ý tôi, nên tôi muốn đề nghị cô trở thành giúp việc trong nhà tôi, và là người hầu riêng của tôi! Cô thấy sao?!
-Ừm... tôi... nhưng mà...-Cô thật sự chưa hết bàng hoàng về lời đề nghị khi nãy.
-Tôi sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ! Bây giờ tôi thấy buồn ngủ rồi, cô có thể ra ngoài!
-Tôi xin phép!-Cô cúi đầu lịch sự, và mang cái khay ra ngoài mà không quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Và cậu thì trong lòng vẫn còn có chút bận tâm về câu trả lời của cô sau này. Cậu thật sự rất muốn cô chấp nhận lời mời này, nhanh nhất là vào lúc cậu quay lại đây lần tới. Lý do mà cậu đưa ra đề nghị này là vì cậu không thích cô làm việc ở cái nơi luôn tụ tập những tên lưu manh. Cô trông xinh đẹp như vậy thì chắc chắn sẽ có lúc gặp nguy hiểm. Mặc dù chính cậu cũng thấy khó hiểu về hành động của mình, thật không giống cậu chút nào. Cậu không có một lý do nào hợp lý để giải thích về nó. Có thể lúc đó cậu đã bị ai nhập chăng? Đúng, là mũi tên tình ái đã vô tình "nhập" vào trái tim cậu.
_ _ _ Sáng sớm hôm sau _ _ _
Như lần trước, cậu vội vàng chạy ra quầy tiếp tân, trông cậu rất vội vã. Đơn giản là vì ngày hôm nay cậu có một buổi họp cổ đông của công ty, phải chuẩn bị thật chu đáo. Khi bước tới quầy lễ tân, cậu lại gặp bà chủ, cô ấy vẫn dậy sớm như ngày nào.
-Xin chào, đêm qua cậu thấy hài lòng không?!
-Ừm... rất hài lòng! Cô ấy làm rất tốt công việc của mình.-Và không vòng vo gì nhiều, cậu vào thẳng vấn đề:-Phải rồi bà chủ, tôi muốn chuộc cô ấy ra và về làm người hầu riêng cho tôi, không biết có được không?!
Bà chủ bỗng tươi cười rạng rỡ, như trút được gánh nặng ngàn cân, cô ấy nói:
-Như vậy thì tốt quá rồi! Để con bé ở đây tôi cũng không yên tâm mấy. Tôi rất muốn cho nó ra ngoài nhưng lại sợ con bé sẽ không quen, bây giờ được cậu yêu cầu như vậy thì còn gì tuyệt vời hơn!
-Vậy thì bà ra giá đi!
-Hử?! Giá gì?!-Cô ngạc nhiên nói.
-Cái giá chuộc cô ấy ra.
-Ừm... có lẽ tôi sẽ báo giá với cậu sau! Nhưng tôi nói trước là không rẻ đâu, dù sao cũng là hoa khôi của quán bar này mà.
-Cái đó thì tôi biết rồi! À, mà tôi có việc rất gấp phải đi, để tôi thanh toán tiền!-Cậu rút mấy tờ tiền trong ví ra, rồi nói:-Tiền thừa không cần phải thối, coi như là tôi tặng thêm cho cô gái đó. Giờ tôi đi, hẹn gặp lại lần tới!-Nói xong, cậu chẳng cho cô kịp nói lời cảm ơn, cậu lập tức phóng nhanh ra phía cửa, và bóng cậu khuất dần.
Hai người họ cứ nói chuyện thật tự nhiên, mà không hề biết có một người đang nấp trong chỗ khuất tầm nhìn nhất trong quán bar, sát khí bắt đầu nổi lên, ánh mắt như có thể giết chết người ta, hắn nghĩ trong sự phẫn nộ:"Tennouji Mari... rốt cuộc cô có điểm nào hơn tôi?! Tại sao cậu ta có thể chú ý đến cô chỉ trong lần tiếp xúc đầu tiên?! Cô đúng là hồ ly tinh biết cách mê hoặc đàn ông, để rồi xem, tôi sẽ cho cô biết tay!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip