01

trường trung học tư thục cheondong sáng nay có vẻ nhộn nhịp hơn thường lệ.

cổng trường vừa mở, học sinh đã túa ra như ong vỡ tổ, từng nhóm bạn đi ngang qua nhau trong tiếng chào hỏi, tiếng cười râm ran xen lẫn tiếng bước chân dồn dập trên nền gạch đỏ ẩm hơi sương.

nhưng chỉ cần một người bước vào, dòng chảy ấy dường như khựng lại.

một cậu bé nhỏ nhắn, tóc đen mềm chạm má, da trắng gần như trong suốt, tay ôm chặt cặp sách trước ngực bước qua sân trường trong sự chú ý ngỡ ngàng.

em mặc một chiếc áo len dày màu trắng, khăn quàng xanh baby nhẹ nhàng buộc phía trước.

mỗi bước đi đều chậm rãi, cẩn trọng như thể chỉ một cú va chạm nhẹ cũng có thể khiến em ngã nhào.

ahn keonho.

cái tên vừa được dán lên bảng thông báo lớp 11a tối qua, không kèm ảnh, không chú thích gì ngoài dòng “chuyển trường đặc biệt theo hồ sơ y tế”.

không ai nghĩ người đó lại là một cậu bé như vậy – mong manh, yếu đuối và… yên lặng.

em được cô giáo dẫn lên lớp bằng lối sau.

lúc bước vào, mọi ánh nhìn đều dồn về phía em. có những tiếng thì thầm nhỏ, vài ánh mắt tò mò, vài cái chau mày khó chịu.

keonho khẽ cúi đầu, hai tay siết chặt quai cặp, cố gắng không để lộ biểu cảm gì ngoài nụ cười xinh xắn nhưng mờ nhạt.

“đây là ahn keonho, học sinh mới.” – cô chủ nhiệm dịu giọng. “bạn ấy có một số vấn đề sức khỏe, nên cô mong cả lớp giúp đỡ.”

một tràng im lặng kéo dài. không ai phản ứng gì, cũng không ai tỏ ra thân thiện.

“em ngồi ở chỗ trống cạnh cửa sổ, cạnh martin nhé.”

không khí trong lớp khẽ xao động.

keonho ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của người con trai ngồi ở bàn cuối. đôi mắt sâu, điềm tĩnh có chút ấm áp.

martin edwards – lớp trưởng lớp 11a, người luôn đạt điểm cao nhất khối, ít nói, nghiêm túc đến mức khiến ai cũng hơi ngại lại gần.

keonho chậm rãi bước về phía chỗ ngồi. em không dám nhìn thẳng vào mắt martin, chỉ khẽ gật đầu chào, rồi đặt cặp xuống bàn, ngồi thật yên.

suốt buổi học, keonho không nói chuyện với ai. em ghi chép cẩn thận, thỉnh thoảng ho khẽ, bàn tay che miệng rất ngoan.

không phải vì cảm, mà vì cổ họng em từ nhỏ đã yếu. bác sĩ từng dặn tim em yếu, nên không được để cơ thể mệt hoặc xúc động mạnh.

chỉ mới gần đây bệnh ổn định hơn một chút nên gia đình mới cho đi học trở lại. nhưng môi trường mới, bạn bè mới, ánh mắt lạnh nhạt, tất cả khiến ngực em lúc nào cũng hơi tức.

ngày đầu tiên trôi qua lặng lẽ. chỉ có chuyện giày của em bị ướt do ai đó trêu. keonho chỉ mỉm cười, cúi xuống lau khô giày rồi đi tiếp, như thể chẳng có chuyện gì.

ngày thứ hai, hộp cơm mẹ chuẩn bị bị đổ nước. em nhìn nó hồi lâu, rồi bảo với cô giáo: “em không đói ạ.”

ngày thứ ba, em ho sặc khi phát hiện trong chai nước có mực bút. cô giáo chạy đến hỏi, keonho chỉ lắc đầu, giọng nhỏ:

“em ổn, em chỉ dị ứng thôi.”

tối hôm đó, trong cặp em có một lọ thuốc nhỏ. không có tên người gửi, chỉ kèm mảnh giấy gấp gọn:

“nếu ho nữa, dùng cái này. đỡ đau hơn.”

chữ viết gọn gàng, mạnh mẽ. keonho nhìn tờ giấy đến tận khi đèn tự tắt.

sáng hôm sau, em mang theo lọ thuốc đó.

suốt buổi học, mỗi lần em ho nhẹ, người bên cạnh lại ngừng viết. ánh mắt ấy, dù lạnh nhưng không hề xa cách.

bảy ngày trôi qua, trời bắt đầu mưa.

mưa phùn, lạnh và ẩm.

keonho quên mang ô, chỉ có chiếc áo len mỏng, đầu cúi thấp, em dùng cặp che đầu. khi em đang băng qua sân trường về kí túc xá rồi từ tốn đi dọc hành lang, một nhóm học sinh lớp trên gọi với lại:

“này, học sinh mới!”

em dừng lại, khẽ gật đầu.

“mày nhỏ nhắn quá, tưởng học sinh cấp hai cơ.” – họ cười không ngớt, có ác ý rõ ràng.

“..vâng.” - em gật đầu, giọng nhỏ như tiếng mèo con.

“à mà bạn tao nói mày không thèm nhìn nó một cái. xem thường à?”

“..em không có.”

“nói chuyện với người trên mà cúi đầu hả? mày thấy tao thấp hơn mày chắc?”

keonho hoảng loạn, vội ngẩng lên, mặt trắng bệch.

bọn họ ép em vào tường, tiếng mưa phủ kín hành lang nên không ai nghe thấy gì.

một đứa đập mạnh tay vào tường ngay bên tai em khiến keonho giật mình ôm ngực, thở dốc.

"anh.. làm ơn đừng..." - giọng em run run.

tay em lục tìm trong túi áo ống thuốc xịt nhưng chưa kịp kéo ra thì..

rầm!

“làm trò gì vậy?”

tên cao nhất bị hất văng ra như có ai ném mạnh từ phía sau.

keonho mở to mắt.

người đang đứng chắn trước mặt em là một bóng lưng quen thuộc, blazer còn dính nước mưa, tóc hơi ướt..

martin.

cả hành lang như đóng băng.

tên kia vừa lồm cồm bò dậy đã bị ánh mắt của anh chặn đứng.

anh không nói gì nhiều, chỉ bước tới, từng bước như đạp lên nền gạch một lực vô hình.

“mày động vào ai?” - giọng trầm, đều, không cao không thấp nhưng khiến tim người ta thắt lại.

“mày biết nó là ai không?” – một tên gào lên.

“biết.” – martin đáp, cúi xuống, cởi áo blazer của mình choàng lên vai em đang run.

“là của tao.”

không cần giải thích thêm. mưa vẫn rơi, lòng keonho thì ấm dần lên. đôi bàn tay lạnh buốt của em chạm vào áo khoác của martin, mùi bạc hà và quen thuộc len vào mũi, dễ chịu đến mức.. suýt khóc.

“tại sao...” – em khẽ hỏi khi được kéo ra khỏi hành lang.

“sợ cậu gặp nguy hiểm.”

keonho cúi mặt tai hơi ửng đỏ, khẽ cười một chút tay lại siết chặt áo hơn.

tối hôm đó, ngăn bàn em lại có một thứ mới.

một chiếc khăn quàng xanh baby – giống hệt cái em đang dùng nhưng dày hơn, ấm hơn, thơm mùi bạc hà. kèm theo một hộp kẹo dâu nhỏ và tờ giấy gấp gọn:

“cái này dày hơn, dùng đi nó ấm hơn nhiều.”

lần đầu tiên sau nhiều năm sống trong im lặng, keonho biết được cảm giác... được ai đó che chở là như thế nào.

em ôm chiếc khăn vào lòng, ngón tay khẽ vuốt nhẹ dòng chữ đó, môi nở nụ cười thật nhỏ, thật mềm, thật ấm.

ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip