em


trang thứ hai

- lee haneul, con mà không dậy nữa là muộn giờ đến nhà trẻ đấy!

tiếng gọi của lee donghyuck vang đến cả chú chim nhỏ đang say mê chiếc lá cây trên cành cao kia cũng phải giật mình bay đi. vậy mà đứa nhỏ đang thảnh thơi nằm trên giường kia vẫn chẳng có tí dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

đến đây đã là lần thứ 127 chàng trai trẻ cất giọng vào sáng sớm. cậu không thể chịu thêm được nữa, nhanh chóng đi lên tầng lật tung tấm chăn đang bao bọc lấy thân thể nhỏ bé kia. cô bé trong chăn đột nhiên mất đi hơi ấm, lại thêm cửa sổ mở tung khiến gió lạnh luồn vào váy ngủ thật khiến bé rùng mình.

- baba, năm phút nữa thui mà!

vừa nói bé lại úp mặt vào gối. cái giọng mũi ngái ngủ kia thật sự có ma lực lớn mà, lee donghyuck nói vậy chứ cũng dễ mềm lòng lắm. 

tuy nhiên, cậu không muốn gọi đứa con gái này thêm lần thứ 128 đâu.

- con mà không dậy là tối nay baba cắt luôn phần gà rán của con.

ôi không, bị nhắc đến điểm yếu. bé con kia thật sự chẳng thể ngủ được nữa. giận dữ đi vào nhà tắm, bé không quên bày ra vẻ mặt thất vọng dành cho baba của mình. bé không ngờ có ngày baba dễ thương của bé sẽ lôi gà ra uy hiếp đứa con gái bé nhỏ này.

thành công đưa được bé con vào bàn ăn, dù lee donghyuck đã phải đảm bảo là sẽ không bớt đi mấy miếng gà trong phần cơm bữa tối của bé nhưng có vẻ bé vẫn đang giận lắm.

3 năm rồi.

anh đi, bỏ cậu và con đã là chuyện của 3 năm trước rồi. sau khi sinh haneul, lee donghyuck tiếp tục việc học tại trường đại học. việc trông donghyuck đành nhờ cậy mẹ lee. mẹ thương donghyuck, bà thương con bao nhiêu thì lại hận người đã bỏ cậu bấy nhiêu. 

ngày đó lee donghyuck sau 9 tháng trở về nhà, bế theo một đứa bé, bà đã động tâm đến phát bệnh suốt một tuần liền. đứa trẻ của bà lên seoul đã chịu bao thiệt thòi bà lại không thể ở bên, bị người ta ức hiếp khiến người gầy đến mức người gầy đến mức đấy, bà hận không thể đến hành hạ kẻ đã làm donghyuck của bà đau khổ.

bé haneul lên 2 thì lại theo bà lên seoul với baba. lần gặp lại ấy bé khóc đến thương, nói mỗi năm chỉ gặp được baba có mấy lần mà bây giờ mỗi tối đều được nằm cạnh baba ngủ thật là điều hạnh phúc nhất của bé. 

lee donghyuck nhìn đứa bé của mình ngồi cặm cụi ăn bữa ăn do mình chuẩn bị, nét cáu kỉnh vẫn còn đó, thật giống với hình ảnh cha nó giận cậu lúc cậu lén ăn hết nửa quả dưa hấu anh giấu kĩ trong tủ lạnh mà.

mà tại sao đột nhiên lại nhớ tới người đó nữa rồi?

thôi bỏ qua đi..

lee haneul đến khi lên xe cùng các bạn để đến nhà trẻ rồi vẫn không muốn chào tạm biệt lee donghyuck. cô giáo phải dỗ mãi bé mới quay mặt ra nhìn baba. 

- trông cái mặt miễn cưỡng đó kìa, rõ ràng là không muốn ôm tạm biệt baba đúng không?

bé chui vào lòng baba, vòng tay ôm chặt thắt lưng cậu, lắc đầu. haiz, con bé bắt đầu đi nhà trẻ đã được mấy tháng nhưng có vẻ vẫn chưa quen lắm, một lần đến lớp rồi giữa chừng lee donghyuck lại nhận được điện thoại bên nhà trẻ nói con bé khóc đòi gặp ba. sau khi nghe được giọng của cậu, con bé khóc dữ lắm, nói muốn về ngay, ở đây các bạn ai cũng có bạn hết, bé mới vào nên chưa quen được ai cả.

cũng vì điều này mà lee donghyuck bận tâm hết sức, cậu đã đặc biệt nhờ cậy cô giáo giúp đỡ haneul làm quen bạn mới. và thật may là bây giờ con bé đã có bạn, nhiều là đằng khác. haneul vốn là một cô bé dễ thương, xinh đẹp.. ừm, hệt như baba của nó, thuần khiến lại đáng yêu, ai tiếp xúc cũng đều mê con bé. đây cũng là một vấn đề phiền não của lee donghyuck, nhiều bạn nam nhỏ tuổi tìm đến nhà xin lấy lòng cậu quá!

lee haneul đến trường, lee donghyuck cũng chuẩn bị đến công ty. cậu vừa bắt đầu công việc thực tập tại bộ phận quản lí kinh doanh của một chi nhánh thuộc một doanh nghiệp mới nổi gần đây. công việc có chút vất vả vì cậu là nhân viên mới nhưng tiền lương hàng tháng đủ để lo cho cậu và con gái. 

vừa bước vào phòng làm việc, lee donghyuck đã nghe thấy những tiếng xôn xao ở gần đó. cậu loáng thoáng nghe được hôm nay con trai của sếp tổng sẽ về để quản lí chi nhánh này. nghe bảo là từ canada về, lại còn tuy đẹp trai nhưng mà mấy cô gái kia đừng nên mơ mộng vì người này có vị hôn phu rồi, và có tin đồn còn có con riêng rồi nữa.. nói chung là một tên ăn chơi thác loạn không có điểm dừng, đa số nghe xong đều lo lắng cho tương lai của công ty, không biết sếp mới có ngược đãi họ không đây..?

đa số chỉ có các trưởng phòng tham gia cuộc họp nhậm chức sáng nay của công ty mới biết được vị giám đốc mới kia trông như thế nào. dù lee donghyuck không tò mò lắm nhưng đi đến đâu cũng được nghe về người đó, nghe bảo là dung mạo anh tuấn, cách cư xử lại nhã nhặn, không thể tưởng tượng ra là một thiếu gia nhà giàu chỉ biết ngồi không tiêu tiền. donghyuck thầm nghĩ, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, sáng ra thì vật lộn với lee haneul, đến công ty thì bị vây quanh hai lỗ tai là chuyện phiếm của những kẻ nhiều chuyện không biết điểm dừng.

lee donghyuck đứng dậy, quyết định đi pha cho mình một ly cà phê cho tỉnh ngủ. cậu ở trong phòng trà, nhìn thấy ở bên ngoài có một nhóm người mặc vest đen đi ngang qua hành lang. không khó để cậu nhìn ra trong đó cũng có vị trưởng phòng đáng kính của mình. có vẻ như họ đang đưa sếp mới đi tham quan công ty. lee donghyuck ban đầu không mấy hứng thú, nhưng giờ thì có rồi đấy. người đi ở hàng đầu, ngay bên cạnh vị trưởng phòng kia, căn bản nhìn quá quen mắt. 

lee donghyuck không tin vào mắt mình, cậu vừa đưa tay dụi dụi con mắt thì nhóm người kia đi qua mất rồi. donghyuck hai tay cầm chắc ly cà phê của mình, tùy tiện tìm cho mình một điểm tựa, thở dốc. không phải đấy chứ, trớ trêu vừa thôi, con mẹ nó sao mark lee lại ở đây được.

khoan đã. donghyuck đột nhiên nhớ ra gì đó. mark lee đúng là con của một thương gia nổi tiếng, nhưng donghyuck chưa từng hỏi anh bố anh là ai và anh cũng chưa từng kể cho cậu nghe. donghyuck tôn trọng anh nên cậu cũng không tò mò. nhưng bây giờ nghĩ lại ngày đó, trước khi chia tay cậu, mark lee đã từng được mời lên xe bởi mấy người áo đen bởi lí do 'chủ tịch muốn gặp cậu' và sau đó anh biến mất thật. 

hiện tại.

donghyuck nghĩ mình sẽ ngồi đây uống hết ly cà phê này. đợi cho người kia bước vào thang máy và di chuyển đến tầng tiếp theo.

17pm

lee donghyuck vừa về đến nhà thì xe bus đưa đón học sinh của trường mẫu giáo đến. bé haneul cúi người chào cô giáo rồi lao đến chỗ baba donghyuck. bé thơm lên má baba nói nhớ baba nhiều lắm. lee donghyuck cười tít mắt, dắt tay bé vào nhà.

- donghyuck!

bé haneul quay lại trước. đây là phản xạ tự nhiên của bé khi nghe người khác gọi tên baba mình như vậy. lee donghyuck tất nhiên nhận ra giọng nói kia, không có ý định quay lại mà tính tiếp tục dắt tay em bé của mình vào nhà.

- lee donghyuck!

- baba ơi chú ấy gọi baba kìa.

donghyuck cuối cùng cũng quay lại. quả nhiên là người này, người đã bỏ rơi cậu 3 năm trước. mark lee.

thấy donghyuck không nói gì, cũng chỉ nhìn mình một cái ghét bỏ rồi quay đi chỗ khác, mark chuyển ảnh mắt sang đứa nhỏ đừng bên cạnh cậu. 

- chào con! 

- con chào chú đẹp trai! chú tên gì vậy?

- chú tên mark. còn con hẳn là haneul nhỉ?

thấy người kia biết tên con gái mình, lee donghyuck một phen mất kiểm kiểm soát.

- anh.. anh tại sao lại biết tên con gái của tôi? anh cút đi ngay cho tôi.

- donghyuck.. em bình tĩnh.

chát.

lee donghyuck tát mark lee rồi. con mẹ nó má anh đỏ lên một mảng nhỏ xíu. đau chứ, donghyuck trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh vậy mà.

donghyuck tát xong mới nhận ra xung quanh đang bị bao ánh mắt nhìn ngó, cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà bước thẳng vào nhà, không thèm để ý tên kia nữa.

lee haneul nhìn người mà baba bé vừa không niệm tình cho một cái bạt tai ngay trước mặt mấy bà cô hàng xóm nhiều chuyện, nổi lên lòng đồng cảm mà nói:

- rốt cuộc chú đã làm gì mà baba hiền lành của cháu lại tức giận đến thế?

mark lại nhìn đứa nhỏ này. anh biết đứa bé là ai. lee donghyuck em đúng là dại dột, một mình sinh con như vậy, không biết anh lo lắng đến nhường nào sao?

- con vào nhà đi không baba lo lắng. baba con nhìn vậy thôi chứ chắc chắn đang thầm mắng chú tại sao còn chưa thả con vào nhà với baba đấy. chú về trước đây.

mark lee chậm rãi đứng dậy cũng chậm rãi rời đi. lee donghyuck giận thật rồi, cũng đúng thôi.

suy cho cùng, dù cố ý hay không, anh cũng là người đã bỏ rơi cậu.

mark ngồi lên con xe mercedes của mình, tay với lấy tập hồ sơ ở ghế sau. người trong ảnh là một thanh niên với vể ngoài thanh tú, đôi mắt to và nụ cười nhẹ nhàng. 'tốt nghiệp đại học a', em đã làm thế nào mà vừa nuôi con vừa tốt nghiệp được bằng loại giỏi thế này. đột nhiên trong thâm tâm anh nổi lên một đoạn chua xót đến lạ lùng, người này đã từng là bảo bối anh nâng niu trong tay, cũng chính là anh nhẫn tâm vứt bỏ. bây giờ cậu lại sống tốt như vậy, đáng lẽ anh phải cảm thấy may mắn mới đúng, sao lại có chút hụt hẫng thế này.

còn cô bé kia, nó là con anh. nhìn vào đôi mắt to tròn thuần khiết kia, nó giống anh vô cùng. nhìn nó, mark lee ước năm đó anh có thể cùng người anh yêu nuôi nó lớn lên, có thể trải nhiệm cảm giác đi mua tã cho con, hay bận rộn như bao ông bố khác dỗ nó ngủ hay đơn giản là chạy đi khắp nơi mua món mà baba nó thèm lúc mang thai nó. ước gì, những điều đó mark lee làm được.

trấn tĩnh lại tinh thần, mark lái xe về nhà. có lẽ khoảng thời gian sau này sẽ rất khó khăn. không phải là vấn đề anh sẽ phải một tay điều hành chi nhánh hàn quốc mà là làm thế nào để lee donghyuck - con người kia có thể mở lòng với anh một lần nữa.


.jul 30th 2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip