14. Tỏ tình

Hai người đến biển cũng gần ngay lúc mặt trời lặn, không mang theo bất cứ thứ gì cứ thế mà chạy ào ra biển, ngồi xuống bờ cát trắng vàng còn sót lại chút hơi nóng của nắng trưa.

-Sao lại hứng lên đi biển thế?

Đông Hách quay sang nhìn con người ngồi kế bên mình, khuôn mặt được cái nắng chiều tà rọi vào mà trở nên lấp lánh, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh bất chợt, có lẽ cậu đã thích anh từ lúc nào chẳng hay. Minh Hưởng im lặng, không trả lời câu hỏi của cậu, mắt cứ chăm chăm hướng về phía mặt trời đang dần dần khuất xuống chân trời.

-Trước khi bà mất, bà nắm lấy tay tôi và nói rằng "Hưởng của bà ngoan, sau này, khi nào cháu gặp được người thương thì hãy dẫn đến gặp bà nhé". Đông Hách không bắt kịp được suy nghĩ trong câu nói của chồng, cậu nhìn anh khó hiểu.

-Bà muốn tôi đưa người mình thích đến gặp cho bà xem, tôi đã thực hiện được lời hứa.

Cậu đứng hình trước câu nói phát ra từ anh, cái này, cái này có phải anh đang tỏ tình với cậu không, như không tin được vào tai của chính bản thân mình, cậu cứ thế mà nhìn chằm chằm vào anh.

-Hyuckie, có thể em thấy như vậy quá đường đột, quá nhanh chóng  nhưng đối với anh thì khác. Từ trước đến nay ngoài bà, em là người mang đến cho anh cảm giác vui vẻ, ấm áp mà không cảm thấy giả tạo. Từ nhỏ, ba mẹ anh đã thường đi công tác, anh luôn ở với bà, chinh nhờ bà mà anh có cảm giác như gia đình luôn luôn bên cạnh mình, cho đến khi bà mất, bà đã mang đi tất cả sự ấm áp, tình thương duy nhất cho anh đem theo xuống lòng đất, bỏ lại cho anh là cảm giác cô đơn cùng thiếu đi tình thân dù cho sau này ba mẹ cũng đã cố gắng bù đắp nhưng cảm giác khi có bà đã không còn nữa.

Lần đầu tiên Đông Hách thấy Minh Hưởng nói nhiều như vậy, còn là những lời bộc lộ từ tận đấy lòng, cậu không khỏi cười nhẹ, cuối cùng thì anh cũng chịu mở lòng.

-Cho đến khi gặp em, Hyuckie, ấn tượng đầu tiên của anh về em là một con người phiền phức, ồn ào nhưng chính sự vô tư của em đã làm cho anh cảm thấy thoải mái, đứng trước mặt anh, em vẫn một tính cách như vậy, thích thì cười, tức sẽ nổi giận, buồn sẽ khóc, không giả tạo, không cố tình làm anh vui hay lấy lòng anh. Hyuckie, người như vậy, anh là lần đầu gặp được. Cám ơn em.

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, chứa đựng cả yêu thương lẫn cảm kích. Cậu cười nhẹ hướng mắt nhìn mặt biển.

-Người ta thích Bình Minh hơn Hoàng Hôn nhưng em lại cảm thấy Hoàng Hôn rất đẹp, cũng rất yên bình. Nếu Bình Minh là khởi đầu của ngày mới, là niềm vui của một sự mong đợi thì Hoàng Hôn lại êm đềm, bình yên, là kết thúc của một ngày dài mà mình đã thỏa sức tận hưởng. Em luôn nghĩ nếu sau này tìm được một người giống như Hoàng Hôn vậy, em sẽ giữ thật chặt người đó mà không buông tay. Một người sẽ trở thành nơi khi em cảm thấy mệt mỏi sẽ quay về nghỉ ngơi, một người sẽ lặng lẽ ở bên em lúc em cần. Minh Hưởng à, em đã tìm được người đó rồi.

Đông Hách cười tươi, quay sang nhìn Minh Hưởng bên cạnh, cậu đặt nhẹ một nụ hôn lên má anh.

-Chồng à, em cũng cám ơn anh. - Anh nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của cậu mà bất giác mỉm cười. Mặt trời vũng vừa lúc khuất bóng để lại một màn đêm yên tĩnh với sóng vỗ rì rào.

" Bùm...bùm " - Từng chùm pháo hoa đủ loại màu sắc được bắn lên trời nơi mặt trời vừa biến mất. Cậu há hốc mồm, chạy lên trước vài bước, ngắm nhìn bầu trời. Ánh mắt cậu lấp lánh những chùm pháo hoa, cảm giác vui không nói nên lời. Anh đứng lên đi đến trước mặt cậu mà quỳ một gối xuống, cầm lấy tay cậu.

-Hyuckie, thật xin lỗi vì bây giờ mới cho em một lời cầu hôn. - Cậu cười cười, lắc đầu.

-Không sao, không phải em và anh đều đã làm đám cưới rồi còn gì.

-Vậy, Hyuckie, em đồng ý làm bạn đời của anh chứ? - Anh nhìn sâu vào mắt cậu.

-Em đồng ý - Cậu cười, đôi mắt cong lại thành một vòng cung. Anh cầm lấy tay cậu, lồng một chiếc nhẫn bạc được trang trí đơn giản vào ngón áp út của Đông Hách. Nhìn chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay mình, cậu không ngăn nổi nụ cười hạnh phúc trên môi. Anh nâng cằm của cậu lên, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

(Seon: trời ơi đọc tới đoạn nì là quắn quéo hết cả lên☺️)

----------------------------

-Chồng, anh nói thật đi, anh coi mấy lời tỏ tình này ở đâu?- Hai người quay trở lại xe để đi về, vừa vào xe cậu đã lấy lại bộ mặt lưu manh của mình.

-Tại Dân chỉ - Anh lại quay về bộ mặt lạnh lùng thường ngay nhưng dịu dàng hơn rất nhiều.

-Cậu ta đã chỉ mà còn không chỉ cho hết nữa - Cậu lắc đầu ngán ngẩm.

-Ý gì?

-Anh quá kém, để về nhà em sẽ đào tạo cho anh mấy bộ phim Hàn. Người ta cầu hôn thì ngoài pháo hoa, trên biển còn phải rải hoa hồng, cắm nến dọc lối đi, bong bóng hai bên, lúc cầu hôn phải cầm bó hoa hồng còn phải có nhạc lãng mạn. Anh như vậy là còn quá kém - Cậu lắc lắc ngón tay trước mặt anh.

-Em thích mấy kiểu vừa tốn của vừa chẳng bổ ích vậy sao? - Anh vươn tay bắt lấy tay cậu, nắm chặt.

-Thế nào mà tốn của với không bổ ích hả?

-Rải hoa hồng và bong bóng tốn rất nhiều tiền, dạo này vậy giá leo thang, phải biết tiết kiệm. Đốt nến sẽ thải ra khí cacbon làm ô nhiễm môi trường, đã ra ngoài biển thì phải tận dụng tất cả những cái của thiên nhiên, còn nếu bật nhạc thì còn thiên nhiên gì nữa. Với lại không phải em bị dị ứng với hoa hồng sao? - Anh nói một lèo không để ý đến mặt cậu đang đen lại.

-Anh từ lúc nào lại nói nhiều như vậy?

- Không phải lúc trước em chê anh nói quá ít hay sao?

Hách Hách tức điên đi được, người chồng lạnh lùng của cậu pdạo này cãi lộn còn giỏi hơn cả cậu, thật là không thể chấp nhận được. Cậu quay đi không thèm chấp với anh nữa, anh nhìn cậu giận dỗi mỉm cười thích thú. Một ngày dài cứ thế trôi qua.

---------------------------

Seon: tự nhiên tui.... cảm thấy lười ngang mụi người ạ😔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip