7.cảnh sát đẹp trai[2]
Cậu bị tổn thương vì tình yêu,nên từ đó cậu không hề mở lòng với bất cứ ai.Nhưng cậu vừa bị rung động bởi một người mới gặp lần đầu tiên.
Cậu thẫn thờ nhìn miếng thịt nướng thơm lừng mà Jaemin vừa nướng bỏ vào bát của cậu.Thời tiết lạnh cộng thêm mùi thịt bò thơm lừng làm cậu có tinh thần hơn.Đương nhiên nướng thịt phải ở ngoài trời rồi.Cậu đang ở ngoài sân vườn.
Khi vừa về nhà anh Taeyong vẫn là người hỏi nhiều nhất.Làm cậu có chút buồn cười.Anh là quá lo lắng cho cậu rồi.
Jaemin chỉ hỏi cậu đi đâu mà lâu thế sắp đói chết rồi làm cậu muốn đánh cậu bạn thân mình.Cậu chỉ giải thích ở đó phát sinh vấn đề một chút,cậu sẽ kể lại sau.
Sau khi đánh chén no nê,bữa ăn cũng tàn,hai đứa nhóc dường như tỉnh táo vì Jaemin không có cho hai nhóc đó uống rượu.Nhưng ngược lại Jaemin lại nốc rất nhiều rượu,anh Taeyong cũng uống kha khá,chỉ có cậu ngồi nhìn số rượu đang cạn dần.Donghyuck mà uống rượu chỉ có nhà cửa tang hoang.
Jaemin đã say xỉn nói năng lung tung.Anh Taeyong khi say chỉ im lặng mà ngủ thôi.Cả ba người nhìn hai con sâu rượu mà thở dài.
"Ăn gì mà nặng thế không biết".Donghyuck chật vật thả bạn thân của mình xuống ghế sofa.
Anh Taeyong cậu chỉ cần lay nhẹ anh một cái thôi,là anh tự giác tìm chỗ mà nằm xuống.
"Anh ơi em và Chenle và về trước nhé".Cậu nhóc Jisung sau khi dọn dẹp cùng cậu xong vẫy tay đi về phía cửa
"Anh Jaemin anh chăm nhé".Chenle cậu nhóc mỉm cười khoác áo liếc mắt về phía Jaemin ngủ đang nói mớ lung tung.
Cậu vẫy tay chào hai đứa " Ừ anh biết rồi,đi đường cẩn thận".
Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi,ngày mai là cậu chuyển đi rồi.Cậu lại nghỉ tới người cảnh sát tên Mark Lee kia.Cách làm việc của anh ta thú vị thật.Dụ dỗ người ta bằng nhan sắc.Xong lại tóm được một đám phạm tội.
Thôi tạm thời gác chuyện qua một bên đi ngủ.
Thế mà sáng hôm sau Jaemin vẫn là người đầu tiên dậy đánh thức cậu ăn sáng.Cậu nể phục Jaemin vì say nát như thế mà ngủ một giấc Jaemin có thể bình thường như không uống vậy.
Anh Taeyong cũng dậy ngay sau đó.
"Kể đi".Jaemin ngồi đối diện cậu lời nói có chút muốn biết chuyện gì đó.
Donghyuck ăn mà không mấy quan tâm,đầu cũng không thèm suy nghĩ.
"Kể gì vậy?".
"Chuyện hôm qua mà mày nói sẽ kể với tao?".
Donghyuck cười trừ nói "Mày vẫn còn nhớ à".
Nhìn thấy bạn mình cau có,làm cậu ăn cũng mất ngon luôn,anh Taeyong ngồi bên cạnh cũng bị cái không khí làm cho ăn không nổi.
Cậu nhìn bạn mình thở dài,thuật lại sự việc cho Jaemin nghe.
"Mày may mắn đó,sau này tao sẽ để mày đi một mình nhiều nhiều coi khả năng sinh tồn của mày tới đâu".
Jaemin nghe xong còn nói một câu gợi đòn thiếu đánh.
Anh Taeyong phản ứng lại khác,thất thần,hoảng hốt,toàn bộ biểu cảm của sự lo lắng hiện hết lên mặt anh.Quay sang cậu nắm lấy mặt,tay đủ thứ trên người cậu mà dò xét.
"Em ổn mà".Nghe lời nói của cậu anh thở phù một cái.
"Em nói cậu cảnh sát đó tên là Mark Lee nhỉ,nên cảm ơn người ta đi nhé,để anh hẹn một cuộc hẹn cho".
"Anh quen biết anh ấy ạ".Em nghe xong mắt sáng long lanh.
Anh Taeyong xoa nhẹ đầu em.
"Thật ra thì Jaehyun ảnh cũng là cảnh sát mà,nên ảnh có quen biết cậu ấy đó.Jaehyun từng nói với anh là Mark Lee cực kì thông minh làm việc rất được nên Jaehyun cực kì trọng dụng cậu ấy".
Jaemin ánh mắt khó hiểu nhìn Donghyuck nãy giờ.
"Mày không nhớ à".
Cậu nhìn Jaemin với một ánh mắt hết sức ngây thơ.
"Nhớ gì?".
Jaemin ôm trán nói "Tao không ngờ mày thông minh,nhưng mà cũng có lúc mày ngốc như vậy luôn á".
Cậu hoang mang không hiểu ý bạn mình.
"Mark Lee,mối tình đơn phương năm cấp ba của mày đó.Vậy cũng không nhớ".
Nghe Jaemin nói xong cậu cũng như bị sét đánh ngang tai.Bảo sao nhìn mặt lại quen như vậy.
Năm đó cậu quyết định không đơn phương Mark Lee nữa vì anh đã có người mình yêu.Nhưng cũng chính anh là người làm tổn thương cậu khiến cậu không mở lòng với bất cứ ai nữa.Thì bây giờ cậu lại mở lòng với chính anh.
Mở đầu là anh kết thúc cũng là anh.
Đồ đạc được chuyển sang nhà mới cũng được kha khá rồi.Nên cậu cũng chuyển hẳn sang nhà mới mà sống.Chỗ này cách công ty của cậu không xa lắm,chỉ và phút đi bộ là tới rồi.
Nhà này là do anh cậu chọn,bất cứ thứ gì anh do anh chọn đều rất phù hợp với cậu.
Nội thất và thiết kế của ngôi nhà này rất đẹp và đơn giản cậu rất thích.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu đi làm.Bắt đầu bằng một cốc cà phê buổi sáng,xong rồi vừa nhâm nhi cốc cà phê ấy vừa đi bộ tận hưởng không khí trong lành của một buổi sáng.
Sẽ không có không có gì có gì nếu cậu gặp Mark Lee trước cửa của một trụ sở cảnh sát.Thấy anh cậu lập tức chuyển hướng thẳng vào quá cà phê trước mắt lại gọi một cốc cà phê khác,mặc dù trên tay cậu còn một cốc khác chưa uống xong.
Hôm nay cậu sẽ tỉnh táo cả một ngày dài vì nạp quá nhiều cafein vào người mất.
Một ngày đi làm và gặp crush đúng là một ngày tuyệt vời.Cậu điềm tĩnh xem chiếc đồng hồ trên tay canh đúng thời gian để đi làm đúng giờ.Công ty cậu ngay đối diện quán cà phê này và trụ sở cảnh sát cũng ngay bên cạnh.
Mark Lee từ này giờ đã và đang để ý tới Lee Donghyuck đang ngồi nhăm nhi cà phê ở phía bên cạnh.Ở trong văn phòng nhiều quá là anh ngột ngạt nên sáng nào anh cũng ra đây hít khí trời.Công việc của một cảnh sát là không kể ngày và cả đêm nên anh không có giấc nào ngon cả.
Cậu rời khỏi quán cà phê,đứng sẵn ở cây đèn giao thông,để chờ qua đường.Mark Lee vẫn đứng đó nhìn cậu mắt không rời,cho tới khi cậu đi vào công ty đối diện mới chịu rời mắt.
"Hóa ra là luật sư".
Thấy cậu làm làm lơ giỏi không.Chứ không cậu sẽ rớt giá ngay tại đó mất.
Công việc của một luật sư cũng mệt mỏi không kém.Ngày đầu tiên đi làm cũng không tệ,cậu làm quen được nhiều đồng nghiệp hơn.Nhất là cậu bạn người trung quốc tên Renjun cậu ấy rất hòa đồng bắt chuyện với cậu đầu tiên.
Jaemin chủ động gọi cho cậu hỏi cậu đi làm có được không đủ thứ kiểu trên trời dưới đất luôn.
Nói chung ngày đầu tiên đi làm cực kì thuận lợi.
Rất nhiều vụ kiện lớn nhỏ được giao cho cậu.Nên cậu phải ở lại công ty tới tận tối muộn.Nên cậu tan ca rất trễ.Mà đi đường buổi tối rất đáng sợ cậu liền gọi cho Jaemin khi đang đi bộ trên đường về nhà.
"Mày là trẻ con à".
"Tao sợ có thằng nào đó thôi".
"Biết sợ sao còn về trễ làm gì".
"Công việc nhiều lắm".
Đầu dây bên kia thở dài liệt kê đủ 2001 cách phòng thân cho cậu.
"Chết tao rồi mày".Rồi chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới,cậu đúng là đang bị một tên ất ơ kì lạ nào đó đi theo.
Na Jaemin nghe cậu nói cũng hoảng loạn theo,thì chỉ còn nghe tiếng tút dài mà thôi.
Cậu khóc huhu cầu thần cầu trời cho cậu qua khỏi kiếp bạn này rồi cong mông lên chạy thục mạng,tên đó đương nhiên cũng đâu có vừa chạy theo cậu.
Cậu rất sợ,cái tình huống này cậu chưa gặp bao giờ,chỉ biết mình nên chạy thôi.
Thấy tên đó đã ở mình một khoảng rất xa,cậu vội chạy vào một con hẻm gần đó để trốn.Donghyuck thở hổn hển vì mệt,sức chạy của cậu yếu lắm,nếu chạy nữa e rằng không nổi.
Cầu trời khẩn phật làm ơn đừng cho tên đó thấy mình ở đây.Đang quan sát tình hình thì cậu lại bị dọa giật mình xém nữa là hét lên.
Tự nhiên Mark Lee xuất hiện ngay sau lưng của cậu.Trái với sự hổn lộn của cậu thì Mark Lee vẫn giữ cái sự lạnh lùng vốn có kia.
Cậu thì thầm vừa thở không ra hơi,nói lại không nên câu chữ.Anh xoa lưng cậu bảo nói từ từ thôi không cần phải gấp.Thở là vì chạy còn tim đập nhanh là vì anh.
"Sao anh lại ở đây".
"Vô tình tôi kiểm tra khu vực này có côn đồ hay không thì gặp cậu".
"Tên kia là tên đuổi theo cậu".
"Ừm,hắn ta làm tôi chạy thục mạng".
Cuộc gọi của cậu và Jaemin đã sớm tắt ngấm vì hết pin.
"Đi tìm tên đó thôi".Anh kéo tay cậu đi theo sau chỉ là cậu hơi khựng lại rồi nói.
"Tên đó còn không biết có vũ khí hay không nữa".
"Thì tên đó muốn tìm cậu,thay vì để hắn ta mò tới thì tôi trực tiếp tìm hắn ta tính sổ giúp cậu".
Donghyuck thẫn thờ một chút mặc cho mình bị kéo đi.Trời ơi cậu nghe có lộn không crush muốn giúp cậu.Còn cầm tay cậu kéo đi nữa chứ.
Là trực tiếp đối đầu với tên kia làm cậu có chút sợ.Là sợ anh vì cậu mà bị thương,nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời,đứng bên ngoài xem xét tình hình,nếu như anh đánh không lại thì nhớ gọi cảnh sát,rồi đưa cho cậu bộ đàm của mình.
Tên kia ra vẻ ta đây,ỉ anh yếu xìu vì hắn cực kỳ cao to hơn anh mấy phần.
Và Mark Lee đương nhiên là không thắng nổi tên đó.Nên đủ gục một đầu gối xuống nhìn về phía Donghyuck bảo cậu là hãy chạy đi.
Donghyuck cầm chặt bộ đàm trong tay gương mặt hết sức sợ sệt,đứng chôn chân tại chỗ,khi tên đó đã đứng trước mặt cậu nãy giờ.
Bỗng cậu nhớ ra 2001 cách phòng vệ mà Jaemin đã từng nói với cậu.Thế là cậu dùng hết sức lực bất chấp đá vào chỗ hiềm của tên kia.Rồi lại nhớ tới Judo mà bố đã dạy cậu hồi năm tuổi,mà cậu chưa tập lại lần nào.
Thế là tên đó nằm bẹp dí xuống đất vì đau.
Cảm ơn bố vì bố vừa cứu được con trai mình đó.
Vội chạy lại xem anh thế nào.Cậu đưa bộ đàm cho anh vì cậu không biết sự dụng.
"Đưa người tới đây".
"Rõ".
Cậu nhìn anh rồi lại nhìn tên kia xem có dấu hiệu tỉnh lại không.
"Anh ổn không?".
"Tôi ổn".
"Cảm ơn anh".
Anh chỉ mỉm cười ngồi bệt xuống nền đất mà không đáp.
Đợi tới khi cấp dưới của anh tới rồi thì cậu mới có thể về nhà.Mark Lee ngỏ ý muốn đưa cậu về nhà.
"Bị thương nặng còn đòi đi sao".Anh Jaehyun nọ nhìn sơ lược vết thương không lớn không bé của anh mà nói.
"Anh gọi Taeyong tới đón rồi".Jaehyun mỉm cười rồi chỉ về phía Taeyong đang đi tới với đầy sự lo lắng.
Cậu chào tạm biệt anh và anh Jaehyun tiến về phía người anh sắp làm loạn của mình.Anh Taeyong mà biết cậu bị tên nào đụng vào thì chắc tên đó sẽ chết mất.Judo của anh trai cậu đáng sợ lắm.
"Quen biết anh hả".Mark Lee nhìn bóng xe đã khuất kia mà nói.
"Người yêu anh là anh trai cậu ấy".
"Bất ngờ nhỉ,em cũng muốn bắt em trai anh ấy".
Jung Jaehyun mặt tỏ vẻ kiểu bất ngờ,thằng nhóc kín tiếng này chưa bao giờ kiểu về chuyện của nói cho anh nghe.
Có vẻ là vì Lee Donghyuck đã làm thay đổi một người.
220722
tui đang viết cái gì mà dài dữ vậy?
rồi chừng nào cưới nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip