Chương 14
Music:Back in time - Shin Giwon piano
Ngày hôm sau cậu cũng được hắn thả tự do thật ra là để cho cậu làm việc nhà,những ngày tháng tiếp theo cậu dần phải thích nghi khi nhà có thêm một người ở nữa là cô hắn chẳng hiểu sao lại không thích cho cậu và cô lại gần nhau.
Luôn luôn tìm cách tách hai người ra khiến cho cô thấy khó hiểu,nhìn thấy nhau nhưng lúc nào cũng phải lờ đi làm như ghét nhau lắm ấy nhưng khi có cô trong nhà thì tần suất cậu bị ăn đánh tăng lên.Nhiều lúc bị ăn đánh mà chẳng hiểu lí do tại sao.
Cô thì có lúc cản được có lúc suýt bị liên luỵ.Dần dần cô cũng biết ý mà không can thiệp nữa như vậy sẽ giúp cậu đỡ bị hắn hành hạ phần nào,cứ nửa đêm âm thầm tới cho cậu ăn và bôi thuốc cho cậu.
Anh thì hiếm khi mới tới gặp cậu còn lại là bị hắn cấm cửa hết,cậu ngày càng không ổn khi sống trong môi trường như này.Trẻ con tuy rất ngây thơ nhưng phải trong một điều kiện thuận lợi mới hồn nhiên hết,còn cậu ngày nào cũng phải chịu cảnh đánh đập dẫn đến tâm lý không chịu nổi nữa.Cậu ghi nhớ từng lời hắn nói,hắn chửi mắng cậu và cho rằng mình là kẻ đáng chết.
Qua một thời gian cậu cũng không còn cười nhiều, hồn nhiên như trước nữa,mà thay vào đó là khóc nhiều hơn, hay thất thần và luôn dè chừng với mọi thứ.
Thậm chí là hèn hạ khi ở trước mặt cô để tránh bị đánh khiến cô cảm thấy tội lỗi vô cùng.Những lần thấy cậu tâm lý gặp vấn đề quá lớn cô luôn muốn đưa cậu đi khám nhưng đều không được vì hắn.
Thay vào đó,nhân lúc hắn đi công tác, đi làm hay không có ở nhà, cô sẽ tranh thủ chơi cùng với cậu để cậu giải toả áp lực...nhưng cũng chẳng là bao.
Cứ vậy 4 tháng tiếp theo lại trôi qua
Vào một buổi tối hắn đi công tác ngày mai mới về.Cô dẫn cậu lên sân thượng để ngắm cảnh đêm.
Cậu nhắm mắt tận hưởng
Cô cười nhìn cậu
"Em thấy thích chứ"
"Dạ thích nhưng chồng biết sẽ đánh"
Cô nhíu mày
"Minhyung không có ở nhà em đừng lo"
Cậu vẫn sợ
"Thoải mái lên nào Donghyuck,ở với chị là không được buồn đâu"
Cô an ủi cậu
Cậu ngượng cười
"Dạ"
"Thế mới phải chứ"
Trong 4 tháng sống chung cô dần thấy yêu quý cậu hơn và coi cậu như em trai "ruột"của mình vậy.Rất quan tâm cậu và chiều cậu hết mức (nhưng trong khả năng thôi,vẫn bị tên nào đó cản mà)
Cô hít thở thật sau nhìn ra xa
Cậu im lặng bất thường
Cô chỉ
"Em nhìn thấy chỗ nhiều ánh sáng rực rỡ kia chứ"
Cậu gật đầu
"Đó là khu vui chơi có dịp chị sẽ đưa em tới đó chịu không nào"
Cậu nhìn chăm chú
Cô thấy cậu có vẻ thích thì im lặng cho cậu ngắm
"Chỗ đó vui lắm ạ"
"Ừm,vui lắm"
"Donghyuck có được chơi hong?"
"Tại sao lại không,bảo bối nhà chị ngoan như vậy họ tất nhiên là cho chơi rồi"
"Cái tròn tròn kia"
Cậu lấy tay chỉ
"À, đó là vòng quay lớn"
Cô giải thích
"Ngồi trên đó thích lắm cao hơn nơi này, em ngắm được cả thành phố luôn đấy"
"Cao lắm ạ"
Cậu hỏi
"Phải,rất cao"
Cậu nhìn xuống
"Cao hơn đây lun?"
"Tất nhiên rồi, chỗ này nhằm nhò gì"
Cậu im lặng
"Em có vẻ thích độ cao ha?"
"Chị ơi"
"Hửm?"
"Nếu nhảy từ đây xuống,hong biết Donghyuck có chết không nhỉ?"
Cậu cười tươi nhìn cô
Tim cô đập hẫng một nhịp sợ hãi liền nắm lấy tay cậu
"Em nói gì thế hả Lee Donghyuck"
Cô gắt lên nhìn cậu
"Mẹ của Donghyuck ở kia kìa,cả ba nữa"
Cậu chỉ lên trời
Cô nhìn lên
"Ba mẹ Donghyuck chết rồi"
"Không không đúng ba mẹ em vẫn còn sống"
Cô chấn an cậu
"Hì chị đừng lừa Donghyuck,chồng nói với Donghyuck òi..mẹ Donghyuck chết rồi ba Donghyuck cũng chết rồi vậy Donghyuck cũng nên chết đi ha"
"LEE DONGHYUCK!!!"
Cô sợ nắm chặt tay cậu không dám lơ ra cô đau lòng nhìn cậu
"Donghyuck đùa thôi,Donghyuck sao mà chết được ha chị chồng nói với Donghyuck,nếu muốn chết là chính tay chồng giết cơ"
Cô kéo cậu ra xa cái lan can
"Em dừng lại đi,đừng nói nữa"
"Mẹ đang ở trên thiên đàng kìa, Donghyuck nghe nói trên đó thích lắm không sợ bị đánh lúc nào cũng lo bụng mà Donghyuck cũng muốn được gặp lại mẹ muốn gặp mẹ..."
Cô rơi nước mắt
"Ơ chị Minjeong đừng khóc mà chị khóc là chồng đánh Donghyuck đó đau lắm người toàn sẹo rùi nè"
Cậu chớp chớp mắt
"Donghyuck..bé ơi chị giúp em như nào đây..."
Cô bật khóc bất lực
"Chị..chị.."
'Minhyung,...anh làm gì..làm..gì mà..Donghyuck..thành..ra như này rồi.."
Cậu ôm cô
"Chị ơi Donghyuck hong muốn bị đánh đâu chị nín đi ạ"
Cô ôm chầm lấy cậu
"Chị thương..em lắm...bé à..em đừng bỏ chị mà..."
"Donghyuck còn ở đây mà,có đi đâu đâu Donghyuck đang đợi mẹ tới đón"
Lời nói ngây ngô của cậu tưởng trừng chẳng có gì nhưng nó lại khiến cô đau lòng tới nghẹn lại.Không thể nào nghĩ tới những gì cậu đã phải trải qua.Suy nghĩ hiện tại của cậu đã là bên bờ vực của sự tuyệt vọng rồi...
Những ngày sau đó
Cậu đang dọn dẹp ở bếp thì mắt lại nhìn trúng con dao đang đặt ở đó
Cậu cầm nó lên
"Hong biết Donghyuck có chết được hong ha"
Sau đó...chẳng biết cậu làm gì nữa..chỉ thấy mắt tối sầm lại, tay chảy rất nhiều máu..
Hắn úng lúc đi ngang qua thấy chân cậu thò ra khỏi bức tường
"Lại lười biếng"
Cô vừa đi mua đồ về
"Bé ơi...anh"
Cô khựng lại khi thấy hắn
Hắn nhìn cô
"Em..em chỉ muốn giúp..em ấy chút thôi.."
"Việc của em?"
"Anh,anh đừng hiểu lầm là em tự nguyện thôi"
Mắt cô vô tình nhìn được chân cậu
"Donghyuck.."
Cô gọi nhưng không thấy cậu trả lời hắn cũng thấy lạ bởi thường khi nghe thấy giọng hắn thôi là cậu đều chạy ra chào.
Cô thấy điềm liền ném luôn túi đồ chạy lại chỗ cậu
"LEE DONGHYUCK!!!"
Cô chết đứng
"D..Donghyuck.."
Hắn khó hiểu đi tới
Cậu nằm bất tỉnh trên vũng máu
"Cậu.."
Trong lòng hắn nhói lên một nỗi sợ hãi
Cô run rẩy định lại ôm cậu lên thì...
Hắn nhanh chân hơn lập tức bế cậu dậy miệng hắn liên tục gọi cậu
"Donghyuck mau mở mắt ra Donghyuck"
Hắn lạnh lùng gọi cậu
"Có nghe tôi gọi không hả,muốn bị ăn đánh sao không mở mắt ra là tôi đánh cậu đấy"
Hắn nóng ruột
Còn cô rất bất ngờ với hắn nhưng cô lo cho cậu nhiều hơn
"Mau bệnh viện.."
Hắn bế cậu chạy đi
"DONGHYUCK MAU TỈNH LẠI!!!"
Cô trước khi chạy nhìn con dao ở dưới đất
"Donghyuck à, sao em lại dại dột thế hả"
Tại bệnh viện
Cậu cụp mắt xuống
"Còn một lần nữa thôi là chính tôi đâm chết cậu,NGHE RÕ CHƯA"
Cậu gật đầu
Cô đứng ở ngoài
"Tại sao lại thành như này"
"Chị sợ lắm cũng không ngờ em ấy dám làm như vậy"
"Nếu không có máu của Jung Minhyung thì em ấy cũng khó giữ mạng"
Cô nhìn Renjun
"Tận 900cc máu nhưng vẫn còn sức chửi thằng bé coi như còn khoẻ"
"Lee Donghyuck"
Anh vội chạy tới
Y tránh né
Anh định hỏi y nhưng thôi lại quay qua hỏi cô cho nhanh
"Nhóc con sao rồi?"
"Đang bị chửi kìa"
Cô hất cằm
"Tình hình thì không ảnh hưởng tới tính mạng"
"Cái thằng kia nó đang làm cái gì vậy"
"MIỆNG ĐÂU"
"Donghyuck..xin..lỗi.."
Anh định xông vào
Y kéo tay anh lại khiến anh bất ngờ nhìn
"Đừng vào,anh ta đang kích động anh vào càng làm rối việc thêm thôi"
Anh nghe theo y
"Minjeong,chị đi theo em làm giấy nhập viện cho em ấy"
"Được"
Anh nhìn y rồi quay nhìn vào phòng
/Mày đang lo sốt vó lên chứ gì.../
Anh nhìn hắn
"Cậu đúng là đồ phiền phức"
"Donghyuck..xin lỗi.."
Cậu cúi đầu xuống
"Suốt ngày xin lỗi không thấy chán à"
"Chồng..đừng giận"
Hắn im lặng bực tức nhìn cậu
Một lần khác
Ở vườn sau Jung Gia
Cậu nhìn lên cái cây cao ở góc vườn trùng hợp hắn cũng đang ra sau vườn
"Này"
Hắn gọi cậu
"Chồng ạ"
Cậu quay người lại
"Donghyuck hong có trốn việc đâu, Donghyuck làm xong hết việc rồi ạ"
"Cậu ra đây làm gì"
Cậu im lặng
"Câm sao"
Cậu lại quay người lại cái cây lớn đó chỉ
"Nếu Donghyuck treo cổ lên đó,sẽ chết đúng không ạ"
Hắn ngẩn người
"Gì chứ"
"Donghyuck thấy có nhiều người treo cổ rồi chết được,hay Donghyuck làm theo"
"Này cậu đang nghĩ cái gì đấy hả"
Hắn tức giận đi lại nắm chặt lấy hai bả vai cậu
"Đau.."
Cậu nhăn mặt hắn nhìn chằm chằm cậu
"Donghyuck hong làm bẩn nhà chồng đâu đây là ở vườn mà"
Chát
Hắn tát cậu
"Cậu bị điên rồi hả"
Cậu bị hắn tát nhưng vẫn cười
Một lần khác nữa
"Không thấy đau nữa"
Tay cậu liên tục cào rách vết thương trên cơ thể mình ra
Cô đi ngang qua phát hiện cô hoảng hốt la lên
"LEE DONGHYUCK EM LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ!!!"
Cô giữ tay cậu lại cậu nhìn cô giật mình nhẹ vì ánh mắt đó nó không ngây thơ long lanh như mọi ngày..nó đen láy, mi mắt lờ đờ rất vô hồn...
Ngày tiếp theo
Cậu đang ngồi xem phim với cô
Cô đút cho cậu ăn
Cậu ăn miếng bim bim cô đút cho
Bộ phim mà cậu xem cùng cô là một bộ phim đại loại về tình cảm gia đình mặc dù xem không hiểu tình tiết nào nhưng cậu vẫn xem cùng cô cho vui,đột nhiên cảnh phim chuyển đến tình tiết nhân vật chính uống thuốc độc tự tử
"Thật ngu ngốc"
Cô buộc miệng nói ra một câu
"Uống cái đó vào thì bị sao vậy ạ?"
"Sẽ chết đó là điều dại dột,mạng sống của mỗi người đều rất quý giá,nhân vật chính làm vậy là đang..."
Cô khựng lại nhìn cậu
"Sao em lại hỏi thế"
Cô nhận ra điều gì đó
"Donghyuck thấy cô gái đó ngủ mà,đâu có chết"
"Haizz,ngủ một cái là khỏi dậy luôn"
Cô buông lỏng cảnh giác
"Donghyuck cũng muốn ngủ như vậy"
Nghe cậu nói vậy cô giật mình nhìn cậu
"Ngủ rồi trong mơ Donghyuck sẽ được gặp mẹ Donghyuck thích lắm"
Cậu cười
Cô lần này không gay gắt với cậu nữa mà lại im lặng cô nhìn cậu thật lâu
"Em ngoan của chị,đừng nghĩ vậy"
Cô xoa đầu cậu
Cậu cười với cô
Ngày hôm sau tại Jung Thị
"Minhyung"
Cô lấy hết dũng khí
"Có chuyện gì mà phải lên tận cty tìm anh vậy?"
"Em..em muốn đưa Donghyuck đi bác sĩ tâm lí,em ấy đang không ổn"
Hắn cười khẩy nhìn cô
"Thằng ngốc đó có bao giờ là ổn mặc xác cậu ta"
"Anh.."
Cô nắm chặt tay hắn lại
'Bao nhiêu lần em ấy muốn tự tử anh còn thấy chưa đủ sao?"
Tim hắn đập nhanh hơn
"Liên quan gì tới anh?Em đang chất vấn anh đó hả?"
"Anh..em thất vọng về anh lắm đấy Minhyung,không ngờ anh là một con người máu lạnh như vậy"
"Đừng có tới đây mà làm loạn có gì về nhà nói sau đến lúc anh điên lên thì đừng trách"
Hắn cảnh cáo cô
"Làm ơn dừng lại mấy hành động bạo lực với Donghyuck được không anh"
Cô hạ mình xuống cố níu lấy một chút hy vọng
"Em ấy..yếu lắm rồi"
"Ra ngoài,anh không muốn nhắc tới chuyện này"
"Em xin anh đấy, hai này nữa là tới sinh nhật em ấy rồi,coi như anh..."
"RA NGOÀI!!!!"
Cô bặm môi
"Em hiểu rồi chào anh em về"
Cô rời đi
Hắn tức giận bẻ gãy cây bút trong tay hắn
/Đừng có khó chịu nữa coi sao tim lại đập nhanh như vậy/
Hắn cau mày
Bên ngoài
"Chị xin lỗi em nhiều lắm Donghyuck..."
Cô cầm cái gì đó trong tay mình
☆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip