14.
" sao anh bất cẩn thế? có đau lắm không anh?"
" anh không sao, renjun và yang yang đã băng bó cho anh rồi, em đừng lo"
" tên jung sungchan vô tâm, đồ khó ưa, khó chịu"
" này, em mắng ai đấy hả?"
lee donghyuck giật bắn người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của jung sungchan đằng sau lưng mình.
lúc nãy hắn đã rất hối hận, hắn không nên nói với shotaro những lời khó nghe như thế, lúc xuống nhà tìm thì chẳng thấy ai, gọi anh không được nên hắn đành gọi cho bác yu.
" sao ạ? shotaro đang ở bệnh viện? đã xảy ra chuyện gì? sao bác không gọi cháu?"
" cậu chủ nhỏ không cho tôi nói, nên tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước "
" em ấy có làm sao không bác?"
" cậu chủ nhỏ chỉ bị bong gân thôi thưa cậu, cậu yang yang và cậu renjun đang chăm sóc cho cậu ấy "
" cháu đến liền đây "
jung sungchan tự tát vào mặt, đúng là giận quá mất khôn, hắn đã hại bé nhỏ của mình rồi.
" mấy đứa ra ngoài cho anh nói chuyện với taro chút"
cả đám nhìn shotaro, anh liền gật đầu, thế là cả bọn kéo nhau đi sang phòng riêng của renjun ăn bánh.
" bé nhỏ"
" bạn ngồi đi, đứng đấy mỏi chân"
jung sungchan mặc kệ lời shotaro nói, hắn cứ đứng đó, rồi sau đó từ từ tiến tới ôm lấy anh.
osaki shotaro để hắn ôm, lát sau, anh cảm nhận được vai mình ươn ướt liền vòng tay ôm lấy hắn.
" anh ơi, sao anh lại khóc? đừng khóc nữa mà"
osaki shotaro gọi hai tiếng ' anh ơi' , hai từ mà anh ít khi gọi hắn nhất.
" hức... anh xin lỗi bé nhỏ, là lỗi của anh, anh không nên to tiếng với em, anh không nên tức giận như thế, hức... tại anh mà em mới bị như vậy, anh xin lỗi em nhỏ nhiều lắm"
" ừm, em không giận anh, cũng không trách anh, là do em bất cẩn thôi, em cũng xin lỗi, em cũng đã to tiếng với anh, anh đừng giận em nhé?"
vốn osaki shotaro còn định giận đến khi nào hắn đồng ý chuyện của donghyuck thì thôi, nhưng nhìn jung sungchan bây giờ anh lại không nở.
cuối cùng trái tim đánh bại lí trí của anh, shotaro không giận hắn nổi.
" không có, không có, hức... anh không có giận bé nhỏ, anh yêu bé nhỏ lắm"
" ừm, em cũng yêu anh, chuyện của donghyuck anh cứ từ từ suy nghĩ, giờ thì chúng ta hòa nhau, anh đừng khóc nữa nhé"
osaki shotaro hết xoa đầu lại xoa lưng để giúp hắn bình tĩnh, nhưng jung sungchan cứ khóc mãi, làm anh nhớ đến cái lần anh bị ngã chảy máu, hắn cũng khóc y hệt như bây giờ.
" trời ơi, ông anh họ tui cũng có mặt này nữa hả trời? ew.."
bốn con người ngỡ là đã trả lại không gian riêng tư để đôi trẻ nói chuyện, nhưng không, cả bốn đứa đứng ngoài phòng nghe lén.
" chạy thôi mấy đứa, lát nữa anh jung sungchan mà phát hiện ra chúng ta là chết đấy "
" đi thôi em, chúng ta đi sang phòng renjun ăn bánh"
liu yangyang kéo huang renjun đi trước, lee minhyung thấy thế cũng kéo lee donghyuck đi.
lát sau, khi donghyuck và minhyung đang tựa nhau ngủ say ở phòng của renjun thì jung sungchan bế osaki shotaro sang.
" renjun, em nói lại tình trạng của bẻ nhỏ nhà anh cho anh nghe một chút, có cách nào để hồi phục nhanh nhất không?"
jung sungchan vừa đến là đã khủng hoảng tinh thần của huang renjun, anh là bác sĩ chứ có phải là thần đâu mà biết?
" anh, một hoặc hai tuần là thời gian hồi phục ngắn nhất rồi đấy, anh muốn em làm gì? đọc thần chú à?"
liu yangyang đang lấy nước cho shotaro liền cười sặc sụa, nếu renjun nhà anh có phép thuật chắc cũng đã hóa phép cho chân shotaro lành lặn để đỡ bị jung sungchan làm phiền rồi.
" anh mang anh trai em về chăm sóc cho cẩn thận là anh ấy sẽ mau hồi phục thôi mà"
" anh biết rồi, donghyuck với minhyung về rồi à?"
" anh không thấy chúng nó tựa nhau ngủ ở sofa à? mắt anh để ở đâu thế?"
jung sungchan liếc mắt đến sofa nhìn rồi thôi, mắt anh chỉ chăm chăm vào shotaro thì làm sao mà biết được.
" được rôi, nếu anh muốn anh ấy mau phục hồi thì anh có thể để anh taro ở đây để em theo dõi, ở đây có anh yangyang nữa, như vậy tiện hơn mà "
" ừm, vậy anh để bé nhỏ ở đây, chăm em ấy cho thật kĩ đó"
" vâng, em biết rồi, anh trả lương cho em cơ mà"
huang renjun bất lực, mấy con người simp người yêu là vậy á hả?"
" ủa? hai anh nói chuyện xong rồi ạ?"
lee donghyuck nghe ồn ào liền tỉnh dậy, quay sang thấy minhyung còn đang ngủ liền trùm áo lại cho hắn, sau đó đi đến chỗ shotaro.
" anh sẽ nhập viện ạ?"
" ừm, anh ở đây để renjunie tiện theo dõi "
" dạ, lúc nãy em vừa gọi cho anh hai nói về tình trạng của anh rồi, mà anh ấy bận quá chưa đến được, bọn em sẽ đến chơi với anh mỗi ngày nha "
" thôi đi ông tướng, em còn sunflowerchoco đấy, không định bán bánh à?"
" ừ nhỉ, vậy em sẽ đóng cửa sớm để vào chơi với anh"
" donghyuck"
jung sungchan lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa shotaro và donghyuck.
" vâng ạ?"
" chuyện của em và minhyung, anh sẽ suy nghĩ, trong thời gian đó anh cũng sẽ xem xét thái độ của nó, anh xin lỗi vì đã nặng lời với em, em tha lỗi cho anh nhé?"
lee donghyuck chạy đến ôm chặt lấy hắn, lắc lắc đầu.
" ưm, em không giận anh, em biết anh lo cho em mà"
" ừm, hyuck ngoan quá"
rầm.
cánh của phòng khám của huang renjun rớt xuống, lần này là na jaemin.
" anh taro, em bận quá giờ mới đến được, anh ổn chưa?"
na jaemin lúc nãy đang tiếp khách hàng thì nhận được điện thoại của donghyuck, đại loại bảo rằng anh dâu bị anh họ bức đến tức tối, bất cẩn ngã cầu thang, giờ đang nằm viện, anh liền rút ngắn thời gian gặp mặt nhất có thể, xong việc liền phi thẳng đến đây.
" nè, gia đình họ lee các người có thù với phòng khám của em à? đây là bệnh viện đấy nhé"
na jaemin để ý đến cách cửa đang nằm sõng soài trên đất kia, liền quay sang cuối đầu xin lỗi renjun.
" anh xin lỗi renjun, anh sẽ đền cửa cho em"
mọi người cười phá lên, anh em nhà họ lee lúc nào cũng gây chuyện nhưng luôn mang lại cho họ thật nhiều tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip