Trang 9

Ngày sáu, tháng sáu là sinh nhật cậu. Đó là thứ cuối cùng Tiểu Xán còn nhớ sau khi cậu tỉnh dậy. Nằm trên một chiếc giường xa lạ, ở trong một căn phòng xa lạ, nhìn những gương mặt lạ lẫm đi lại trước mặt, cậu tưởng như bản thân sắp nôn ra hết mọi thứ trong dạ dày. Cảm giác nửa như bản thân đã chết đi rồi cứ gặm nhắm tâm can cậu. Phải rồi, sống làm gì khi mà cả tên của mình cậu còn không nhớ. Gia đình mình là ai, mình sống ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi, có anh em gì không? Tất cả cậu đều không trả lời được. Vậy thì thôi thà chết đi cho xong, không phải lo nghĩ. Khi ham muốn sống của cậu gần như cạn kiệt và cái chết tưởng chừng như là lựa chọn duy nhất thì một giọng nói nửa quen thuộc nửa lạ lẫm vang lên. 

- Sinh nhật vui vẻ. 

- Dù mười năm hay hai mươi năm nửa, mỗi ngày sáu tháng sau, anh đều sẽ chúc mừng sinh nhật em. 

- Yêu em. 

Đối với Tiểu Xán, giọng nói ấy chính là sợi dây duy nhất níu giữ cậu lại với trần thế. Cậu không rõ vì sao, chỉ cảm thấy ngày nào cậu chưa gặp được chủ nhân của giọng nói ấy, ngày đó cậu chưa thể chết. Và rồi như cái gì đó thôi thúc, cậu ngồi bật dậy. Tầm mắt phía trước cậu trở nên nhòe đi, căn phòng trắng toát dần hiện lên những mảng màu tươi sáng, những gương mặt lạ lẫm đi lại khắp phòng cũng dần biến mất, duy chỉ có một người đàn ông trẻ vẫn ở đấy, nhìn chăm chăm về phía cậu. 

Mạnh mẽ lắm. Ta thật không ngờ một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi như cháu lại có thể nhanh chóng thoát khỏi mê tĩnh như vậy. Quả nhiên là một chàng trai với ý chí mạnh mẽ. 

Mê tĩnh? Nó là gì? Đây là đâu? Tôi là ai? Ông là ai? 

Không cần nóng vội, cháu mới tỉnh dậy. Đừng suy nghĩ nhiều. Ta triệt để giải thích mọi chuyện cho cháu. 

Đó là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa cậu và trấn chủ. Ngài là người đứng đầu của một tập thể ngầm. Theo lời trấn chủ, thế giới này mà không phải là nơi duy nhất tồn tại sự sống. Có vô vàn những thế giới song song với muôn vạn giống loài. Các thế giới này không liên hệ với nhau và tồn tại hoàn toàn độc lập. Tuy nhiên, vào mười lăm năm trước đã có một vụ nổ lớn không rõ nguyên nhân xảy ra vùng biển Hwanghae. Tuy không có bằng chứng cụ thể nhưng trấn chủ tin rằng vụ nổ ấy là hệ quả của một cuộc nghiêm cứu phi pháp được thực hiện nhằm mở ra cánh cổng liên thông giữa các thế giới tạm gọi là các kết giới. Sau vụ nổ ấy, một bức xạ lớn đã tỏa ra và gây đột biến ở một số cá thể nhất định. Vẫn chưa có nghiên cứu nào thành công chỉ ra được đặt điểm chung giữa các cá thể bị đột biến, chỉ biết rằng họ thường có các khả năng đặc biệt và sẽ mất dần khả năng ấy khi đến gần các kết giới. Trấn chủ cũng là một trong những cá thể ấy. Ngài có năng lực chữa bách bệnh, nhưng để làm được điều đó cần một lượng lớn duy khí. Để có được lượng duy khí ấy, ngài cần tước đi trí nhớ và sự tồn tại của một người thật sự yêu thương kẻ mang bệnh. Nói cho dễ hiểu, kẻ mang bệnh sau khi được cứu chữa sẽ hoàn toàn quên đi người đã hi sinh để cứu lấy mình. Còn với người hi sinh, họ sẽ rơi vào một trạng thái mơ hồ gọi là mê tĩnh. Ở trong trạng thái này họ gần như mất đi tất cả, lạc lối, chới với. Mê tĩnh của mỗi cá thể mỗi khác, tuy nhiên chúng đều có cùng một điểm chung là cô quạnh. Chính vì thế mà cần có một ý chí rất mạnh mẽ để có thể duy trì ham muốn sống - chìa khóa để thoát khỏi mê tĩnh.  

Không thể cứ nói chuyện trống không như vầy mãi được. Ta đặt cho cháu một cái tên nhé. Ừm đôi mắt của cháu rất đẹp, trong và sáng. Nào cười cho ta xem. Quả nhiên là một đứa trẻ tràn đầy năng lượng. Thế này đi, ta gọi cháu là Tiểu Xán nhé. Xán trong xán láng. Cháu thấy thế nào.

Đó là lý do tại sao cậu lại mang cái tên Tiểu Xán. Trấn chủ sau đấy không lâu liền nhận ra cậu cũng là một cá thể bị ảnh hưởng. Tuy nhiên cậu đặc biệt hơn tất thảy mọi cá thể ngài từng gặp và tìm hiểu qua. Ngài đã luôn tin rằng mỗi cá thể chỉ có thể mang một khả năng đặc biệt duy nhất và chúng sẽ yếu dần khi tiến gần với các kết giới. Nhưng cậu thì khác. Cậu sở hữu cùng lúc hai khả năng và chúng chịu ảnh hưởng của các cánh cổng hoàn toàn khác so với các cá thể khác. Bất kể cậu ở gần hay xa các kết giới, năng lực của cậu vẫn sẽ không thay đổi, tuy nhiên sức mạnh của Tiểu Xán cần một lượng lớn nguyên khí để duy trì. Khả năng đầu tiên của cậu là giao tiếp qua sóng não. Để làm được điều này cậu sẽ phải cùng lúc tiêu hao một lượng lớn nguyên khí của bản thân và cả người tiếp nhận thông tin. Khả năng thứ hai của cậu là biến thân thành mèo. Trấn chủ ngày phát hiện ra loại khả năng này của cậu đã triệt để cưng nựng cậu. Loại khả năng này cũng khiến Tiểu Xán tổn hao rất nhiều nguyên khí bản thân khi sử dụng. 

Cháu biết không, những cánh cổng liên thông ấy vô cùng nguy hiểm, chúng có thể gây mất cân bằng cho thế giới của chúng ta và cả những không gian song song khác. Thế nhưng có những kẻ ngu ngốc vẫn muốn trục lợi từ chúng, mặc kệ nguy cơ diệt vọng của bao nhiêu giống loài. Bởi thế mà hoài bão duy nhất cuộc đời ta là có thể kết thúc quả bom nổ chậm này. 

Cậu biết mục đích sống duy nhất của cậu là gặp được chàng trai với giọng nói kia. Nhưng cậu cũng biết, trấn chủ là người đã cứu sống người quan trọng nhất đối với cậu. Ân nghĩa ấy của ngài cậu không thể nào không báo đáp. Chính vì thế cậu chọn ở lại bên canh trấn chủ, giúp ngài hoàn thành hoài bão. Thế là hơn tám năm sau cậu đồng hành cùng ngài, thu thập thêm rất nhiều huynh đệ. Có Jaehyun - cá thể với khả năng dịch chuyển tức thời. Có Taeil - cá thể với khả năng điều khiển thủy triều. Có Yuta - cá thể với kĩ năng nghe hiểu mọi loại ngôn ngữ. Có Xuxi - cá thể với kĩ năng biến hình thích nghi. Hầu hết tất cả các thành viên đều là các cá thể bị ảnh hưởng bởi vụ nổ năm ấy. Riêng chỉ có Taeyong, một tài phiệt là không. Anh là nguồn hỗ trợ chính cho những chuyến đi săn của tập thể.  

Tiểu Xán không có nhiều cơ hội gặp anh, anh rất bận rộn.  Tuy vậy anh luôn coi cậu là một đứa em trai, anh luôn nói cậu gợi nhớ cho anh về một người anh mang ơn rất nhiều, một người mà đáng ra anh nên dành nhiêu thời gian ở bên cạnh hơn để chí ít có thể nhớ được gương mặt người ấy. Anh kể về những năm tháng bận rộn tuổi trẻ anh đã bỏ quên gia đình anh thế nào. Anh kể về việc anh gần như quên mất gương mặt của các em trai anh vì bôn ba khắp nơi làm ăn. Anh kể cho cậu nghe về Mark em trai anh, người đã được trấn chủ cứu sống. Anh kể về Đông Hách, cậu nhóc mà gia đình anh nhận nuôi đã hi sinh đổi lấy mạng sống cho Mark. Anh kể nhiều, thật nhiều. Anh kể rằng anh đã luôn cố gặng hỏi trấn chủ Đông Hách sáu năm qua đã ở đâu. Tất cả những gì anh nhận được chỉ là một cái lắc đầu. Ngài không thể tiếc lộ chuyện đó cho anh được vì nó phạm vào khế ước mà ngài lập ra để cứu lấy Mark. Không ai được biết kẻ hi sinh là ai và đang ở đâu. Vì thế anh đành dùng hết tiềm lực kinh tế của bản thân hỗ trợ trấn chủ một phần là để trả ơn ngài, một phần nhờ ngài cưu mang đứa trẻ mang tên Đông Hách. 

Cũng nhờ vào hỗ trợ về cả kinh tế và quan hệ của Taeyong, chỉ hai năm sau khi anh gia nhập, tập thể đã phá bỏ hoàn toàn được kết giới, tóm cổ được toàn bộ bọn tổ chứa phi pháp nghiên cứu về các thế giới song song. Ngày kết giới được phá bỏ tất cả mọi cá thể đều mất đi khả năng của mình trở về là một con người bình thường, riêng Tiểu Xán thì không. Khả năng của cậu không những không mất đi mà còn trở nên mạnh hơn. Cậu không còn bị hao tổn nguyên khí khi sử dụng khả năng của mình nữa. Nhưng mà điều này với Tiểu Xán mà nói không có ý nghĩa gì là mấy. Phá bỏ được kết giới, cậu coi như trả được món nợ với trấn chủ. Ngài cũng cho giải tán tập thể. Cậu từ đấy cũng bắt đầu cuộc sống tự do nay đây, mai đó. Cậu đôi lúc đã nghĩ rằng có lẽ dùng cả đời lang thang cậu cũng chẳng thể tìm lại được chàng trai với giọng nói năm ấy đang vang lên trong mê tĩnh của cậu. 

Cho đến một ngày, ngày cậu gặp một chàng trai trẻ với gương mặt hao hao người anh trai vẫn hay kể cho cậu nghe mọi chuyện trên trời dưới đất. Chàng trai nhất mực mang cậu về nhà cưu mang. Chàng trai luôn đối với cậu đầy yêu thương, trìu mếm. Chàng trai luôn nhìn thấu suy nghĩ của cậu dù cậu chưa một lần nói ra. Chàng trai vẫn luôn coi cậu là một con người thật sự bất kể cậu ở trong hình dạng nào. Kể từ ngày ấy, có lẽ Tiểu Xán đã luôn nuôi hi vọng. Hi vọng chàng trai ấy chính người mà cậu vẫn luôn tìm kiếm. 

Tiểu Xán, rồi sẽ đến lúc đứa trẻ với trái tim nhân hậu như cháu tìm được hạnh phúc của chính mình. Ngày ấy nhất định sẽ đến. Đông Hách, cháu nhất định sẽ hạnh phúc. 



__________________________________________


Đây là chương dài nhất mình viết cho câu chuyện này. Đã có những lúc mình muốn dừng lại, vì chuyện cá nhân, vì em, vì Mark. Ngày 04/03/2017 mình bắt đầu đăng tải chap đầu tiên của mèo nhỏ. Mình chưa từng nghĩ sẽ có người theo dõi và ủng hộ câu chuyện này của mình. Khoảng thời gian mình dừng update, mình biết có nhiều bạn đã không thể chờ đợi mình nổi. Mình nhận ra có những account vốn luôn đọc từng chương mình đăng đã không còn theo dõi câu chuyện này nữa. Cũng buồn, nhưng vốn dĩ là do mình cứ quanh quẩn với mấy vấn đề của bản thân. Còn không lâu nữa là một năm câu chuyện về Mark và mèo nhỏ xuất hiện trên Wattpad, mình sẽ cố gắng hoàn thành phần lớn nội dung trước khi ngày đó đến. Một lần nữa cảm ơn tất cả những bạn đã theo dõi Mèo nhỏ đừng nháo! và kiên nhẫn đọc đến mấy dòng vớ vẩn này của mình. 



Paljon kiitoksia. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip