Chương 3: Em trả cho anh câu bình an


"Con trai mẹ giỏi quá đi mất, con muốn được thưởng gì không?" Mẹ Donghyuck ôm lấy con trai sau khi nhận được giấy chấp nhận tư cách tham gia cuộc thi Toán ở Anh. Trong gia đình bà, hai con trai đều xuất sắc hơn cả.

Trước đây mẹ Donghyuck mang thai trước khi cưới, gia đình nhà chồng không coi trọng, người nhà mẹ đẻ lại cảm thấy mất mặt vì bà, mấy năm đầu tiên sống ở nhà chồng, bà không đếm được số lần bị mẹ chồng chì chiết.

Đến lúc Taeyong được năm tuổi, hai vợ chồng bà dọn ra ngoài sống, sau đó một năm thì mang thai Donghyuck. Hai anh em đứa sau đều giỏi hơn đứa trước, Taeyong ngày trước đi học là một học sinh giỏi có tiếng trong thành phố, thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, sau khi du học hai năm trở về đã xin được vào một công ty nổi tiếng trong nước.

Mấy năm nay bà luôn lấy hai đứa con trai là niềm tự hào khi đứng trước gia đình hai bên, bọn họ cũng không dám sau lưng bà nói này nói nọ nữa.

"Nếu con được nhận vào trường ở Anh, con muốn được đi học ở đấy." Donghyuck hơi lo ba mẹ sẽ không đồng ý chuyện cậu đi du học, còn nhớ năm đó anh Taeyong chuẩn bị đi bị ba mẹ ngăn cản như thế nào, họ có chứng bảo bọc quá mức các con của mình.

"Được, tùy con. Nhưng sau khi tốt nghiệp phải trở về nước." Ba cậu ngồi bên kia lên tiếng, trong gia đình ông là trụ cột kinh tế chính, là người có tiếng nói nhất.

"Vâng." Donghyuck chấp nhận yêu cầu của ba mình, chỉ cần rời khỏi nơi này, điều gì cậu cũng làm.

"À mà này, con biết gì không, anh Minhyung của con sẽ đi Canada du học đấy." Mẹ cậu bỗng dưng nói. "Ban sáng mẹ Minhyung mới gọi sang nói với mẹ."

Donghyuck biết gia đình anh có người thân ở Canada, đã không ít lần Donghyuck nghe mẹ anh nhắc chuyện du học nhưng anh đều từ chối vì không muốn xa gia đình. Bây giờ vì cái gì mà đổi ý, vì cậu sao?

Sau khi ăn tối, Donghyuck trở về phòng làm bài tập. Được một lát Jaemin gọi điện thoại đến, "Donghyuck à, tháng sáu trường sẽ tổ chức một buổi tiệc tạm biệt cho mấy anh chị mười hai, cậu sẽ đến chứ?"

"Không, mình đâu có quen ai, đến đó làm gì." Jaemin định nói cậu có quen anh Minhyung mà nhưng lại thôi. Cậu nhóc cười hì hì lại thôi, nói thêm mấy câu vô nghĩa lại tắt máy. Donghyuck nhìn điện thoại, màn hình là tấm hình cậu chụp hôm Minhyung đồng ý lời tỏ tình của cậu, có thể nói đó là ngày cậu cảm thấy vui vẻ nhất.

Tấm hình không quá sắc nét vì lúc chụp khá vội, cậu quàng tay qua cổ anh, Minhyung khoác lấy eo cậu. Anh ấy nhìn khá bất ngờ, còn cậu cười rất vui vẻ. Tấm hình đẹp như vậy, cậu không nỡ xóa, vẫn luôn để làm màn hình điện thoại.

Bất ngờ lúc này màn hình hiện lên cuộc gọi đến, là anh Minhyung.

"Donghyuck à..."

"Em nghe đây anh."

Bên kia nghe cậu trả lời thì im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều quen thuộc.

"Tháng bảy anh sẽ bay sang Canada, em tiễn anh được không?"

"Còn vài tháng nữa, em không biết, khi nào đến em sẽ báo anh sau."

"Donghyuck ngủ ngon nhé."

"Anh cũng vậy, tạm biệt."

Cậu tắt điện thoại, đã bao lâu rồi không nghe tiếng anh ấy nói chuyện. Sau ngày hôm đó, dẫu đã nói sẽ trở về làm bạn như trước nhưng Donghyuck không làm được, vẫn luôn tránh mặt anh. Cậu nhìn màn hình điện thoại lại chuyển về tấm hình ban nãy, khung cảnh bây giờ với lúc đó thật sự khác biệt, trong lòng cũng vậy.

"Mày thật sự không đến tiệc chia tay hả?" Jaemin khều Donghyuck đang gục xuống bàn ngủ, mấy hôm nay tăng cường ôn luyện khiến cậu không có thời gian nghỉ ngơi, đến tiết Toán trong lớp đều tranh thủ ngủ một chút.

"Tao bận lắm."

"Xì."Jaemin quay sang chỗ khác tiếp tục nghe giảng, tranh thủ làm nốt bài tập môn trước để một lát còn phải đến hội học sinh.

Ngày mai đã đến buổi tiệc chia tay rồi, nghe nói anh Minhyung không thi đại học, anh ấy đã nộp hồ sơ sang trường ở Canada, người ta cũng đã nhận rồi. Cậu lại nhớ đến lời đề nghị tiễn anh ấy ở sân bay, cậu thật sự muốn đến tiễn anh đi sao. Donghyuck không biết, đã tránh mặt mấy tháng rồi, trong lòng đã sớm bình tĩnh lại. Cậu không còn buồn bã nữa nhưng cũng không muốn thân thiết với anh ấy như ngày trước nữa, lời chính mình nói ra cậu lại không làm được.

"Nghe nói ngày anh Minhyung ra sân bay, anh Húc Hi sẽ kéo rất nhiều người đến tiễn đấy." Jaemin lại quay sang nói chuyện với cậu. Donghyuck vờ như không nghe thấy, nhưng thực chất cậu cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Nếu đã có người đến tiễn, cậu không cần đi nữa, anh ấy cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Donghyuck như đã quyết, cậu sẽ không đến đó.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Donghyuck cùng thầy dạy toán bay sang Anh hai tuần để thi đấu. Đầu tháng bảy thời tiết ở Anh không quá khắc nghiệt, Donghyuck hoàn thành xong tất cả phần thi, bây giờ chỉ còn chờ kết quả. Cậu và thầy quyết định đi về khách sạn nghỉ ngơi, đến chiều mới công bố kết quả chính thức.

'Donghyuck, thi đấu thật tốt. Anh đợi em trở về.'

'Donghyuck, ngày kia em sẽ đến tiễn anh đúng không?'

Tin nhắn hiện lên, Donghyuck không mở ra cũng biết là ai nhắn đến. Chuyện cậu đi thi ở Anh có không ít người biết, chắc hẳn anh ấy cũng biết được qua lời kể của mẹ. Cố tình thế nào, ngày mai cậu sẽ bay về, thời gian vừa khớp.

Donghyuck không trả lời tin nhắn, từ khi nào cậu đã không còn quá hứng thú nhắn lại anh như trước kia. Nếu là trước đây, một tin nhắn của Minhyung sẽ nhận được tận năm tin nhắn của Donghyuck, bây giờ, anh nhắn mười tin cậu mới trả lời một.

Donghyuck không biết cậu tức giận chuyện gì, lời nói ngày đó của anh đã dần bị những bận rộn của cậu lấp mất. Tình cảm mười mấy năm không phải vì mấy chuyện cỏn con này mà mất sạch. Chỉ là, nghỉ đến mình đã từng thích anh ấy nhiều như vậy, lại thấy thật có lỗi.

Có lẽ anh ấy thật sự chỉ xem mình là em trai nhỏ mang theo bên người, từ nhỏ đến lớn đều bảo vệ mình. Nhưng bản thân lại hiểu nhầm đoạn tình cảm này, khiến đôi bên cùng khó xử với nhau. Người sai từ đầu là cậu mới đúng.

Kết quả cuộc thi đã có, Donghyuck được giải bạc. Lúc được nêu tên nhận giải, cậu chợt nhớ đến anh Minhyung từng nói với mình, bất cứ khi nào em nhận được giải thưởng, anh sẽ là đầu tiên bên dưới chúc mừng cho em.

Donghyuck đưa mắt nhìn những người xung quanh, ai cũng xa lạ, không có hình bóng người quá đỗi quen thuộc kia. Chợt cậu cảm thấy một cảm giác hoang mang khác thường, lâu lắm rồi mới cảm nhận được. Giống như ngày hôm đó khi nghe thấy anh ấy nói cảm thấy cậu thật phiền vậy.

Thầy dạy toán bên trong cánh gà nhìn Donghyuck bỗng dưng bật khóc trên sân khấu, nghĩ rằng cậu cảm thấy thất vọng vì tuột mất giải vàng nên ôm lấy cậu an ủi. Donghyuck được thầy ôm trong lòng, nước mắt cứ không ngăn được chảy dài.

Ngồi ở sân bay trở về, Donghyuck cầm huy chương trong tay nhìn ngắm, công sức cậu học tập không ngừng nghỉ suốt mấy tháng liền. Phía bên trường học ở Anh đã liên hệ cho cậu, học bổng toàn phần, cậu có thể nhập học bất cứ lúc nào.

Donghyuck gọi về cho mẹ để báo tin, mẹ vui lắm, nhưng cũng buồn vì biết Donghyuck cũng sắp đi du học xa nhà. Cậu không nói gì, khoe với mẹ huy chương của mình.

"Minhyung, sang đấy nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có quên tao." Húc Hi ôm Minhyung cứng ngắc, anh vỗ mấy cái tên kia mới chịu buông ra.

Mọi người đều có mặt đầy đủ ở đây, ba mẹ, Húc Hi, Jaemin, bạn cùng lớp rồi thầy cô chủ nhiệm, chỉ thiếu mất một người. Minhyung cứ nán lại chờ, anh chưa muốn vội vào bên trong.

'Em không về kịp. Chúc anh lên đường bình an.' Tin nhắn của Donghyuck gửi đến, Minhyung đọc xong thất vọng thấy rõ. Anh cất điện thoại vào rồi lại tạm biệt mọi người, từ từ kéo vali vào bên trong.

Donghyuck cầm điện thoại trong tay nhìn về phía người vừa rời đi kia. Cậu vừa mới đáp chuyến bay xuống, liền chạy đến chỗ anh ngồi, nhưng không lại gần.

Em trả lại anh mấy câu bình an kia, coi như chúng ta không nợ nhau chuyện gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip