Chương 24: Xong đời
Thật ra Lý Mẫn Hanh vẫn có chút hiểu biết về tính cách của Lý Đông Hách, lúc y thật sự tàn nhẫn sẽ không nổi nóng, trái lại còn rất mềm mại, mềm đến độ khó chơi khiến người ta không biết làm thế nào cả.
Lý Mẫn Hanh buông y ra.
Lý Đông Hách đóng cửa xe lại rồi đi lên lầu.
Lý Mẫn Hanh vẫn theo sau y sát rạt.
Trong phòng đã sáng đèn, rượu vang và hoa hồng trên bàn trà nhìn có vẻ lẻ loi.
Lý Đông Hách chỉ nhìn một cái rồi dời mắt rất nhanh. Y cầm lấy một cái túi bắt đầu thu dọn. Lý Mẫn Hanh vẫn rũ đầu theo sau y, khi thấy tất cả đồ đạc mà Lý Đông Hách thu dọn đều là đồ của mình, lòng hắn cả kinh.
Lý Mẫn Hanh vội vã kéo tay y: "Thầy Lý , em đang làm gì vậy?"
Lý Đông Hách nói: "Không phải anh không chịu được việc tôi ra ngoài hẹn hò à? Nếu như vậy thì giải tán đi."
Lý Mẫn Hanh ngẩn người ở đó.
Vừa nghĩ đến việc Lý Đông Hách muốn ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, trong lòng hắn liền chua xót, có một ngọn lửa đang bốc lên.
Hắn nhất định không thể tiếp nhận hậu quả như thế, ấy chính là kết thúc quan hệ này, từ đây hắn và Lý Đông Hách triệt để anh đi đường anh tôi đi đường tôi tình ta thế là thôi, chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa.
Kết quả này hắn càng không thể tiếp nhận nổi.
Lý Mẫn Hanh chìm trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, trái là núi đao, phải là biển lửa.
Lý Đông Hách thu dọn sạch sẽ đồ đạc của y cầm ra ngoài cửa, Lý Mẫn Hanh thì lại như bị đóng đinh dính cứng vào sô pha.
"Thầy Lý , anh không đi đâu." Lý Mẫn Hanh kiên trì nói.
"Lý Mẫn Hanh, không đi cũng được, giao ước giữa chúng ta phải có công bằng. Tôi không can thiệp vào cuộc sống của anh, anh có thể ra ngoài chơi, chỉ cần không vượt qua ranh giới là được. Thế nhưng anh cũng không được can thiệp vào cuộc sống của tôi." Lý Đông Hách nói.
Môi Lý Mẫn Hanh giật giật, cố giãy dụa nói: "Vậy anh sẽ không ra ngoài chơi nữa."
Lý Đông Hách cười lạnh một tiếng: "Chậm rồi, anh đã làm."
Hôm nay Lý Mẫn Hanh hận không thể quay lại hôm qua đánh mình của ngày hôm qua một trận.
Nếu như bữa qua mình không đến quán bar mà chỉ ở nhà, vậy thì có thể được ăn bữa tối mà Lý Đông Hách chạy về làm. Hai người ăn tối dưới ánh nến, uống rượu, làm tình, ôm nhau ngủ, cứ ngọt ngọt ngào ngào cùng nhau.
Lý Mẫn Hanh nhảy lên một cái đu lên người Lý Đông Hách, đầu chôn trên cổ y làm nũng: "Hu hu hu."
Lý Đông Hách không hề bị lay động.
Lý Mẫn Hanh thua, thấp giọng nói: "Được, thầy Lý , anh không can thiệp vào cuộc sống của em. Em đi hẹn hò, anh sẽ không nói gì nữa."
Lý Đông Hách cởi áo khóa ra rồi cầm lấy áo ngủ vào phòng tắm, sau đó trong phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước tí tách.
Lý Mẫn Hanh cầm đồ đạc của mình về. Hắn không ngờ đồ của mình mới chỉ có thế này, Lý Đông Hách chỉ cần mấy phút là có thể tẩy trừ hết thảy dấu vết của mình trong căn nhà này.
Ngày mai phải về nhà lấy thêm mấy thứ mới được, Lý Mẫn Hanh âm thầm nghĩ.
Lý Mẫn Hanh đặt đồ của mình xa hơn một chút, thừa dịp Lý Đông Hách không nhìn thấy còn lén lút nhét hai bộ quần áo của mình vào tủ đồ của Lý Đông Hách.
Điện thoại Lý Đông Hách đang để trên bàn đột nhiên vang lên. Lý Mẫn Hanh đến xem, chuông chỉ đổ một tiếng nhưng màn hình cũng sáng, hình nền không còn là hình của mình nữa. Lý Mẫn Hanh dùng mật khẩu cũ mở máy, lại phát hiện không dùng được.
Lý Mẫn Hanh rũ đầu ngồi trên sô pha, như một chú cún cỡ bự bị vứt bỏ.
Lý Đông Hách vừa đi ra, ánh mắt hắn lại đuổi theo y.
Lý Đông Hách vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo ngủ rộng, tóc đang ướt. Y đang cầm khăn lau tóc, một phần eo thon thả liền lộ ra.
Lý Mẫn Hanh như hổ như sói, thấy cảnh này vốn nên hú grào grào, thế nhưng hiện giờ hắn lại đang chìm đắm trong một vấn đề.
Người hẹn hò với Lý Đông Hách là ai?
Lý Đông Hách có thể thích người đó hay không?
Nếu như thích, vậy nhất định hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Còn nếu người đó không thích Lý Đông Hách, này căn bản không phải là vấn đề hắn cần suy tính —-
Thầy Lý rất đẹp trai.
Thầy Lý có chiếc eo vừa thon vừa mềm.
Thầy Lý có đôi chân vừa mịn vừa dài.
Thằng ngu mới không thích thầy Lý .
Nghĩ đến đây, Lý Mẫn Hanh chỉ có thể cầu khẩn đối phương là một chú già, vừa lùn vừa xấu, như vậy Lý Đông Hách sẽ không coi trọng gã đó.
Lý Đông Hách sấy tóc xong rồi. Tóc của y đen nhánh, mềm mại, có mấy sợi tóc ngố bị thổi vểnh lên, kết hợp với khuôn mặt mềm mại nõn nà kia trông có mấy phần đáng yêu moe moe.
Sắc đẹp trước mặt, thân thể Lý Mẫn Hanh căng thẳng.
Nhan sắc của Lý Mẫn Hanh đúng là thượng phẩm, lúc hắn căng người ra, có thể mơ hồ thấy được cơ bắp trên người, gương mặt càng thêm thâm thúy sắc nét.
Lý Đông Hách liếm môi một cái, đạp Lý Mẫn Hanh một phát: "Đi tắm đi!"
Lý Mẫn Hanh rốt cục cũng hoàn hồn, vào phòng tắm tắm rửa.
Lý Đông Hách ngồi trên giường đọc sách, sau đó Lý Mẫn Hanh tiến đến rất nhanh.
Bên hông hắn chỉ quấn một tấm khăn, cơ ngực cơ bụng đều hiện rõ ràng, trên mặt còn có giọt nước chưa lau khô.
Lý Mẫn Hanh nằm xuống bên người Lý Đông Hách.
Lý Đông Hách liền quấn tới, hai người lẳng lặng trao cho nhau một cái hôn. Lý Đông Hách đưa tay ve vuốt cơ bắp trên người hắn, rất nóng rất cứng, rất có sức. Lý Đông Hách hôn lên cơ bắp của y, một tay khẽ khàng chui vào khăn tắm.
Mềm oặt.
Hứng thú của Lý Đông Hách đột nhiên không còn.
Lý Đông Hách đạp Lý Mẫn Hanh một cước xuống đất. Xương hắn cứng ngắc, trên người đều là bắp thịt, ngã xuống đất tạo thành một tiếng vang thật lớn.
Lý Mẫn Hanh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Lý Đông Hách.
Lý Mẫn Hanh cứng đờ ở đó, mình bị ghét bỏ rồi.
Đối với Lý Đông Hách, hắn thế mà lại...
Lý Mẫn Hanh càng thêm thất vọng.
Hắn vốn ỷ vào nam sắc của mình để hấp dẫn Lý Đông Hách, hiện giờ đến chút ưu thế cuối cùng cũng mất rồi?
Hắn vẫn suy nghĩ đến chuyện đối tượng hẹn hò của Lý Đông Hách, làm gì cũng không có hứng.
Lý Mẫn Hanh mặc quần đùi đi tới ban công, hút thuốc trong gió lạnh.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, gương mặt tuấn lãng của hắn lại có chút tối tăm.
Đây là lần thứ nhất Lý Mẫn Hanh sinh ra cảm giác này, rất bí bách, rất khó chịu, không biết làm sao.
Hắn đang cầm điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lý Đông Hách rất lâu. Hắn cực kỳ hoài niệm một Lý Đông Hách nhiệt tình hay làm nũng, trên mặt mang nụ cười nuông chiều kia.
Khi đó, bọn họ rất gần.
Thuốc lại đốt thêm một điếu, tàn thuốc rơi đầy đất.
Lý Đông Hách nằm trên giường, cũng không ngủ. Y mở đèn trên đầu giường ra đọc sách, nhưng chẳng đọc được vào đầu một tí nào.
Tối hôm qua, lúc Lý Mẫn Hanh trở lại kỳ thật y đã ngửi được chỉ có mùi rượu trên người hắn.
Nếu như y mà ngửi ra được mùi nào khác, lúc này Lý Mẫn Hanh đã bị đuổi ra ngoài, vốn sẽ không có lựa chọn nào khác.
Thế nhưng một hoa hoa công tử như Lý Mẫn Hanh, lần này ra ngoài uống rượu, lần sau sẽ khó đảm bảo không làm chuyện khác.
Loài mèo này, đều không nhịn ăn vụng được.
Y muốn trước khi mèo ăn vụng biết được hậu quả khi làm thế, như vậy mỗi lần hắn muốn ăn vụng đều sẽ nhớ đến giáo huấn lúc trước.
Thuần hóa mèo thành chó, cần một quá trình. Có thành công hay không thì lại cần phải xem mức độ mê luyến của Lý Mẫn Hanh với y.
Nếu như thành công, là hoan hỉ lớn.
Nếu như thất bại, mỗi người đi một ngả.
Điện thoại của Lý Đông Hách vang lên, y cầm lên nhìn, thấy Khúc Tuấn gửi một weixin đến.
"Thầy Lý , đã ngủ chưa?"
Lý Đông Hách có thể thấy Khúc Tuấn có tình ý với mình, nhưng mà y không thích Khúc Tuấn.
Lý Đông Hách không thích thả bả người khác, vì thế lúc ăn cơm y liền nói rõ chuyện này.
"Cậu thích tôi à?" Trên bàn cơm, Lý Đông Hách trực tiếp hỏi.
Sắc mặt Khúc Tuấn khẽ đỏ lên, giống như có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Đông Hách.
"Kỳ thật tôi đã có người thích, chỉ là chưa ở bên nhau." Lý Đông Hách tiếp tục nói.
Ánh mắt của Khúc Tuấn vô cùng đáng thương, khiến Lý Đông Hách có cảm giác bắt nạt trẻ con.
"Nhưng vẫn chưa ở bên nhau mà..." Khúc Tuấn thấp giọng nói.
Lý Đông Hách không tiếp lời cậu ta, y không thích trẻ con.
Khúc Tuấn có chút mất mát, nhưng vẫn kiên trì muốn cùng y đi xem phim.
Sau đó...
Sau đó có một ít chuyện không vui.
Lý Đông Hách nhìn tin nhắn kia, cũng không trả lời mà tắt điện thoại và đèn đi ngủ.
Hôm sau.
Lý Mẫn Hanh vừa đến công ty liền nhận ra có gì đó không giống.
"Lý tổng, tin tức mới." Trợ lý đầy mặt hưng phấn nói.
Cái gọi là tin tức, kỳ thật chính là tám chuyện.
Lý Mẫn Hanh phất tay một cái: "Không có hứng thú."
Hắn mềm oặt ngả người trên ghết, làm gì cũng không có hứng.
"Trước đó đã sớm nghe thấy Cận gia Tam thiếu yêu thầy Lý , không nghĩ rằng lại là sự thật..."
Lý Mẫn Hanh đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn bóng lưng của trợ lý: "Tin mới gì?"
Trợ lý lại quay về: "Lý tống, anh xem ảnh này đi, có thể não bổ ra nội dung một vở kịch máu chó đầy đủ đó anh."
Ảnh được chụp ở cửa rạp phim, trong đó có tổng cộng ba người. Trên tay Khúc Tuấn cầm hai hộp bỏng ngô, Lý Đông Hách thì đứng sau lưng cậu ta, Cận Đình lại kéo tay Lý Đông Hách đang đứng sau lưng Khúc Tuấn, mà Khúc Tuấn lại che trước mặt Lý Đông Hách, như một chú chó săn nhỏ...
"Tân hoan đối đầu với cựu ái, tình cảm của thầy Lý vẫn là câu đố." Trợ lý nói, "Đây là do một người trong nghề chụp tới, vẫn chưa truyền ra ngoài. HT sắp debut rồi, bộ phận kế hoạch có hỏi anh là muốn dùng cái này tạo tin tức mới, tạo thanh thế cho HT? Cận Đình và Lý Đông Hách vẫn có chút ảnh hưởng..."
Trợ lý không nghe thấy Lý Mẫn Hanh trả lời, lại không nhìn được lòng bát quái bèn tiếp tục nói: "Lý tổng, hiện giờ mọi người dựa vào bức ảnh này để chia thành hai CP. Cp cựu ái là hung tàn phúc hắn công vs đáng yêu thanh thuần thụ, CP tân hoan là hộ thê cuồng ma tiểu chó săn công vs dịu ngoan đáng yêu nhân thê thụ, anh muốn đứng ở CP nào?"
Trợ lý tiếp tục nói: "Cá nhân em thì thích hộ thê cuồng ma. Vóc người của tiểu chó săn này đẹp ghê, đứng chung với thầy Lý vô cùng xứng."
Trợ lý đang nói thì cảm thấy bầu không khí ngày càng quái dị, quanh người càng lúc càng lạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, liền thấy hai mắt sếp mình đỏ quạch, cả người căng cứng như muốn đi đánh người!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip