Chương 2: Kiểm soát

Lần nào xong việc, hắn cũng không nán lại qua đêm, vì vậy mà Lý Đông Hách luôn giả vờ ngủ để chờ hắn rời đi. Khi rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu bật dậy, trên mặt ngoài ý muốn là sự tỉnh táo và trầm lặng. Một tay vịn tường, một tay ôm bụng, cố nhấc thân thể nặng trĩu vào phòng tắm, cả người chật vật đứng dưới vòi sen. Một giờ đồng hồ, không ngừng dùng sức lau chùi thân thể, hệt như bản thân đã dính phải thứ gì rất dơ bẩn vậy.

Nếu hai năm trước, cậu không cố chấp thi vào cao trung Á Nhĩ thì có lẽ, bản thân cũng sẽ không rơi vào kết cục này. Mang theo hơi thở thanh xuân, chất chứa những mong chờ, cuối cùng đổi lại là vực thẳm sâu hun hút.

Mối tình đầu là loại người mà cậu ghét nhất, bản thân cũng trở thành người mà mình ghét nhất...

"Anh Hanh, có người đánh em." Tất Tử gào lên đầy phẫn uất, cậu ta không ngờ là một kẻ nhìn thì có vẻ nhu nhược như Lý Đông Hách lại có sức lực lớn như vậy. Bọn họ đánh không lại, liền chạy về mách lẻo với Lý Mẫn Hanh.

"Vô dụng." Hắn từ trên bàn học nhảy xuống, tạo ra một loạt động tác sặc mùi bá khí, hai tay vắt vào trong túi quần, dùng phong thái ngạo nghễ bước ra khỏi phòng học trống.

Người của cao trung Á Nhĩ hay là thậm chí cả giới quý tộc đều biết Lý Mẫn Hanh là một kẻ thích bao che, động vào người của hắn, cũng giống như động vào hắn.

Mà Lý Đông Hách là cô nhi, từ nhỏ sống ở viện phúc lợi, học ngày học đêm, vất vả lắm mới thi vào ngôi trường mà mình mơ ước, vốn chỉ muốn an ổn học qua ba năm cao trung nhưng rắc rối lại luôn tự tìm tới.

Cậu bị một nhóm nam sinh kéo lê vào góc phòng, bốn phía bị vây kín không một kẻ hở, mỗi người treo lên vẻ mặt hung tợn, có kẻ còn cầm trên tay thanh gỗ dài, chân liên tục giẫm lên bắp đùi của cậu. Bọn họ không chút nương tay mà đập cán gỗ lên đầu gối của cậu, trong nháy mắt, hai mắt của cậu gần như mất đi tiêu cự, bị đánh nghiêng ngã trên đất, bàn tay run kịch liệt ôm lấy đầu. Cậu hoảng sợ rụt người về phía góc tường, vốn muốn đánh trả nhưng một mình cậu không có cách nào đọ lại với nhiều người như vậy. Mà xung quanh cũng không ai dám đứng ra ngăn cản, đều là một bộ không liên quan tới mình.

Cậu hít thở một cách trì trệ, con ngươi thống khổ mờ mịt. Đòn roi tiếp tục rơi xuống, cơ thể của cậu bắt đầu co giật, các đốt ngón tay bấu vào nhau nổi lên màu xanh tím. Mí mắt run run bất an, vô tình nhìn hướng lên, xuyên qua dòng người bắt gặp gương mặt lạnh nhạt của nam sinh kia, đôi mắt dài mang theo sự tàn độc, giọng điệu cay nghiến cùng cực: "Thấp hèn."

Những trận đòn lại tiếp diễn, cậu tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, sắc tím đỏ trên người mỗi ngày một nhiều hơn...

Lý Đông Hách uống một hớp bia, ánh mắt vô định trống rỗng, khoé môi dính máu cũng chẳng mảy may quan tâm. Cậu ngả người ra sau ghế, một tay đặt vào trong túi quần.

"Xong chưa?"

"Dạ rồi."

Cả bọn e dè nhìn cậu, rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong.

"Anh Hách, những chuyện nhỏ nhặt này không cần anh ra tay đâu ạ, nếu để anh Hanh biết thì tụi em sẽ bị mắng chết đó." Kẻ kia hạ giọng, âm lượng mỗi lúc một thấp hơn.

"Phiền quá! Có thể bớt nói lại không?" Cậu sút bay cái lon nằm lăn lóc ở dưới mũi chân, giọng điệu cực kì mất kiên nhẫn.

Cả bọn tức thì câm như hến, vì nếu gặp đại ca, bọn họ bất quá cũng chỉ bị cho ăn chửi nhưng nếu đắc tội Lý Đông Hách, cái mạng nhỏ này của bọn họ thật sự không giữ được đâu.

Thể lực của Lý Đông Hách rất tốt, một phần cũng nhờ chịu những trận đòn kia, chút "tra tấn" của Lý Mẫn Hanh cũng chẳng là gì, ít nhất cậu vẫn có thể ra ngoài đánh nhau một trận. Cậu không phải là người thích nhiều lời, xong việc thì về thẳng nhà. Dù đã không còn màn tới việc học nhưng mỗi ngày cậu vẫn siêng năng tới lớp, mà thứ chờ sẵn cậu mỗi ngày là tiếng líu ra líu ríu của bọn đàn em, cậu không chút phản ứng, dùng giọng điệu lười nhác mà phun ra một chữ: "Cút!"

Mà bọn đàn em cũng đã quá quen với cái thái độ này của cậu, miệng vẫn cứ luyên tha luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất.

"Ế, thằng Hạ Trì kìa."

Một kẻ nhìn về hướng cửa lớp, phát ra giọng điệu nham nhở: "Không biết là hôm nay, nó có nhiều tiền tiêu vặt không nhỉ?"

"Không phải chỉ cần gọi nó ra là biết sao."

Sau sân thể dục, thân hình thấp bé bị năm sáu nam sinh tiến tới ép vào tường, bọn họ mạnh bạo đè cậu ta xuống. Thiếu niên muốn tránh nhưng vì không đủ sức lực mà bị kéo lê trên đất. Tiếp theo là những trận đòn hung bạo rơi xuống, mà nạn nhân, chính là nam sinh được gọi là Hạ Trì kia.

Thiếu niên vốn muốn kiên trì chịu đòn nhưng rốt cuộc thì không cương lại nổi đám lưu manh này, nhìn cũng biết, sự việc này đã không phải là lần đầu. Nam sinh dùng chút sức, lấy số tiền ít ỏi đưa cho bọn họ, áo sơ mi trên người bị in đậm mấy dấu giày, gấu quần cũng bị rách một mảng lớn.

Lý Đông Hách nhả làn khói thuốc trắng xoá vào trong không khí, không động tay, cũng không ngăn cản.

"Xong rồi thì cút đi."

Chờ tới lúc không còn ai, cậu quay sang nhìn nam sinh nằm co ro dưới đất, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, điềm nhiên lấy ra một xấp tiền, cũng phải gấp ba gấp bốn số tiền ban nãy, nhẹ nhàng đặt tới bên cạnh nam sinh.

"Cậu rất sáng suốt, nếu không thể phản kháng thì hãy cố mà chịu đựng."

"Tôi không giống các người, thích bắt nạt và dùng bạo lực để sinh tồn, việc mà chỉ những kẻ xấu xa mới làm." Nam sinh quật cường ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt.

Lý Đông Hách bật cười thành tiếng, tự giễu nói: "Cần gì quan tâm bản thân là người tốt hay người xấu, còn sống đã là may lắm rồi."

"Cậu biết không? Họ cướp tiền của cậu, không phải vì họ cần tiền, mà là vì họ thích nhìn cậu thấp hèn và nhục nhã."

Hạ Trì bị nghẹn lại những gì muốn nói, bất lực ôm lấy đầu.

"Cậu... Rốt cuộc có phải là loại người giống như bọn họ không?"

Lý Đông Hách không trả lời, vì chính cậu cũng không biết...

Hiếm khi Lý Đông Hách ra khỏi trường đúng giờ như ngày hôm nay, cậu đứng quay lưng về phía gió, khoác vội chiếc áo jacket tối màu. Ngón tay lạnh như băng quẹt mấy cái, cuối cùng cũng châm được thuốc.

"Anh Hanh gọi chúng ta tới KTV."

Cậu gật đầu, tự mình lái xe tới tụ điểm của Lý Mẫn Hanh, vừa bước vào cửa, theo thói quen liếc nhóm người trong phòng bao. Sau đó, không thèm để ai vào mắt mà tự mình rót một ly rượu, dùng giọng điệu không mặn không nhạt để hỏi người phía sau.

"Xảy ra chuyện gì à?"

Người đứng phía sau liền thấp giọng trả lời: "Vừa nãy, anh Hanh cùng tên điên Tống Dĩ Bắc lời qua tiếng lại."

Cậu khẽ gật đầu, cố biến mình trở nên tàn hình trong mắt người khác, tốt nhất là đừng ai tới quấy rầy. Không lâu sau, cậu viện cớ vì phòng bao quá ngột ngạt và ra ngoài dưới sự cho phép của Lý Mẫn Hanh. Gió từ ban công thổi vào, cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Cậu không thích hợp ở lại bên cạnh của tên Lý Mẫn Hanh đâu."

Cậu biết người tới là ai, bất giác nhướng mày đầy chán ghét, nói: "Nếu có cách, anh nghĩ tôi sẽ cam chịu như thế này sao? Bớt phí lời."

"Tôi có thể giúp cậu."

Lý Đông Hách bật cười thành tiếng, thoát khỏi sự kiểm soát của Lý Mẫn Hanh nhưng rơi vào cái bẫy của tên này thì có khác gì nhau.

"Nếu lần tới, anh còn muốn nói mấy lời như thế nữa thì không cần đâu."

Tống Dĩ Bắc cũng không tức giận, khoé môi kéo lên một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay bất ngờ vuốt nhẹ mái tóc bị gió làm rối của cậu.

Mà cảnh này vừa vặn rơi vào trong mắt của Lý Mẫn Hanh và đám bạn của hắn. La Tại Dân đứng đó, thầm kêu không xong rồi. Hai tên này từ nhỏ tới lớn không tranh cái này thì tranh cái khác, ngay cả bạch nguyệt quang cũng là cùng một người.

Lý Mẫn Hanh tiến nhanh về phía này, lập tức kéo Lý Đông Hách ra sau lưng mình, dù từ đầu tới cuối, khoé môi của hắn luôn nhếch lên nhưng nụ cười này lại không hề chạm tới đáy mắt.

"Tống thiếu có vẻ rất thân thiết với vật nhỏ của tôi nhỉ?"

Cách gọi này của hắn, khiến Lý Đông Hách đứng ở phía này tức tới mức run lên, đáy lòng bị lấn át bởi cảm giác tủi nhục.

"Hanh thiếu nói đùa rồi, là do tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu nên mới muốn bắt chuyện." Tống Dĩ Bắc nheo mắt cười, sự khiêu khích là vô cùng rõ ràng, nói xong cũng không nán lại.

Lý Mẫn Hanh âm trầm nhíu mi mắt nhìn hắn ta rời đi, sau đó, mặc kệ những kẻ xung quanh mà thô bạo kéo Lý Đông Hách tới bãi đổ xe, hung hăng nhét cậu vào ghế phụ, nhấn chân ga điều khiển xe di chuyển với tốc độ cực kì nhanh.

Lý Đông Hách sợ hãi co rúm người lại, cả cơ thể nghiêng về hướng cửa xe, Lý Mẫn Hanh chính là một tên điên, hắn như muốn đem xe lao vào tất cả mọi thứ. Cậu run rẩy nắm chặt dây an toàn, không khống chế được mà hét lên: "Mau dừng lại, anh có điên thì cũng đừng kéo theo tôi."

Lý Mẫn Hanh lập tức đè phanh, chiếc xe thể thao tốc độ cao liền phát ra tiếng "két" chói tai. Hắn xoay người, cả cơ thể tạo thành một cái xiềng xích vây lấy cậu, đôi đồng tử âm u như muốn nhìn thấu hết thảy.

"Tên khốn đó còn chạm vào chỗ nào trên người em?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip