Chap 13
Giọng nói của bà ấy giống như tiếng sét đánh tung căn phòng bệnh. Jaebum bất thần buông lỏng tay mẹ tôi, đứng ở đó như hóa thạch vậy.
Tôi không dám nhìn mẹ tôi, bà là một người luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng nổi sự đả kích này chứ?
Vì sao ba năm nay tôi không dứt khoác? Vì sao lại để mẹ tôi chịu sự sỉ nhục như vậy chứ? Tôi muốn phản bác lại, muốn giải thích, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Mark và Jackson đang đứng ở ngoài phòng, không biết đã đứng bao lâu rồi.
"Mẹ!" Mark nhìn tôi một cái sâu thăm thẳm, kéo tay mẹ anh ta đi ra ngoài. Nhìn thấy Mark, bao nhiêu uất ức của tôi như trào dâng.
Tôi không hề nghĩ sẽ lừa dối Jaebum, tôi nghĩ đợi tôi và Mark sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ta. Nếu anh ta vẫn còn chọn tôi, chúng tôi sẽ chính thức bắt đầu; nếu anh ta bỏ qua tôi, coi như chuyện tình cảm này đã kết thúc trước khi bắt đầu.
Nếu có ý muốn che dấu, cũng là vì đến bây giờ tôi vẫn chưa yêu anh ta mãnh liệt, cho nên mới không hề lo lắng một chút nào đến việc giải quyết chuyện này.
Nhưng tình cảnh xảy ra như thế này, tôi cũng đã làm anh tổn thương sâu sắc.
Càng xúi quẩy hơn, ông chủ mới của tôi là Jackson cũng lại có mặt ở đây lúc này. Tôi nghĩ bất luận là một ông chủ như thế nào, đều không muốn nhân viên của mình có một đời sống cá nhân hỗn loạn như vậy? Và càng biết điều không nên biết , tôi là người đồng tính.
Jackson và Mark nhất định là rất thân thiết, nếu không cũng không thể đến thăm mẹ của Mark. Mối quan hệ như thế này, tôi liệu còn có thể tiếp tục ở lại công ty của anh ta để làm việc sao?
Cuối cùng tôi nuốt nước mắt, chiếu ánh nhìn về phía người mà tôi đã từng yêu, từng hận, người đã từng khiến tôi hạnh phúc, lại cũng luôn mang đến cho tôi sự tổn thương vô hạn.
"Mark, nếu anh là người chín chắn, hãy lập tức buông tha cho tôi đi!" Tôi cắn chặt môi, vừa khóc vừa nói. Vai của Mark run run, đón nhận ánh mắt hiểu nhầm của mẹ anh ta trước câu nói của tôi, thở một hơi thật dài, nói một cách khó khăn: "Mẹ, là con mãi không đồng ý dứt khoác, mẹ hiểu lầm JinYoung rồi."
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng.
"Đến bây giờ con vẫn bênh vực cậu ta, con..." Nói rồi bà hằm hằm tức giận bỏ đi.
Tôi lau khô nước mắt trên mặt, xoay người đi ra ngoài, chạy một mạch xuống vườn hoa dưới lầu, hít thật sâu không khí bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nghĩ đến tương lai của tôi, dường như chỉ còn lại sự ngượng ngùng và mịt mù.
Đột nhiên tôi cảm thấy sau lưng mình có người giữ chặt vai tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào người tôi, tôi quay đầu lại nhìn, Jaebum nhìn tôi cười ấm áp.
"Jaebum, xin lỗi anh!" Tôi nói một cách rất chân thành.
"JinYoung, không cần phải xin lỗi anh, mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. Anh rất may mắn, Mark không biết mà trân trọng em, nên anh mới có cơ hội theo đuổi em. Em luôn khép kín mình, khi em vẫn còn chưa thực sự yêu anh, sao anh lại có thể bắt em hé mở vết thương trong lòng mình cho anh thấy được chứ?" Lúc này biểu lộ của Jaebum thật vô cùng vui vẻ. Dưới ánh mặt trời trên khuôn mặt anh phản chiếu ánh hồng hào rực rỡ, không phẫn nộ, rõ ràng là một biểu cảm rất nhẹ nhàng.
Sao Jaebum lại có thể đối xử tốt với tôi như vậy chứ?
Không để tôi phải nói thêm điều gì, anh để tôi ngả vào lòng mình, giống như tôi là người yêu của anh mấy năm nay rồi vậy, làm chỗ dựa cho tôi, an ủi tôi. Có thể tôi thực sự rất mệt mỏi, nên lần đầu tiên tôi đã dùng tay ôm lấy eo lưng anh.
Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai anh ta, lại nhìn thấy Mark đang từng bước từng bước hướng về phía tôi.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Giọng nói của anh ta có chút run rẩy.
Jaebum buông tôi ra, vỗ nhẹ lên vai tôi, "JinYoung, anh chờ em ở đằng trước nhé!"
Mark tiến gần đến chỗ tôi, do dự rất lâu, thở dài nói với tôi: "Mẹ tôi tim không được tốt, cậu không nên kích động bà. Cậu cũng biết, bà là người thân duy nhất của tôi."
Một ngọn lửa không tên thiêu đốt trong đầu tôi, xem ra anh ta không hề nghe thấy toàn bộ nội dung mà chúng tôi nói chuyện trước đó, nhất định là người mẹ ác độc của anh ta đã cáo tội tôi. Nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Anh ta xưa nay luôn hiếu thuận, bất kỳ ai trước mặt mẹ anh ta đều được nhượng bộ hết.
Được tôi đồng ý dứt khoác với cậu. Đồng ý để cậu được tự do .
Tôi đột nhiên ngẩn người một hồi.
Tôi gật gật đầu, trong lòng như đã trở nên trống rỗng rất nhiều. Còn trong mắt anh ta tôi cũng không thấy một sự bi thương nào vương vấn.
Chúng tôi thậm chí không nói với nhau thêm một từ nào.
Dưới ánh nắng mặt trời cao cao, hai bóng người cô độc, một người đi về bên trái, một người đi bên phải, cuối cùng đã thành người xa lạ.
Sau khi chia tay . Theo đề nghị của Jaebum, tôi để chi gái tôi từ Busan lên, hàng ngày ở trong căn nhà thôi thuê nấu cơm cho mẹ tôi. Còn tôi và Jaebum đã xin nghỉ phép để đi chơi.
Tôi biết, anh muốn mang đến cho tôi một khởi đầu hoàn toàn mới.
Jaebum thực sự đối với tôi quá tốt, ba năm nay, từng chút từng chút một, tích lũy lại, để đến hôm nay tôi mới thực sự hiểu được, không phải là cái gì khác, mà là đầy tình yêu thương. Vị thần vận mệnh đối với tôi có lẽ cũng có chút thiên vị, nếu không, tôi có khả năng gì, có tính tốt gì, lại có thể được anh âm thầm yêu tôi suốt ba năm qua.
Đang nghĩ như vậy, nghe thấy Jaebum nói: "JinYoung, anh đến chụp ảnh cho em nhé!" Nụ cười của anh ta thật tươi tắn, tiếng máy ảnh vang lên rất nhanh. Đưa cho tôi xem ảnh, Jaebum cười rất tươi, cầm máy ảnh chạy về phía tôi. Jaebum đã đến gần bám vào vai tôi, một giây sau, tôi lại nghe thấy tiếng máy ảnh kêu lên, lúc đó mới biết hóa ra anh ta nhờ một cậu thanh niên, chụp cho chúng tôi một bức ảnh chung.
Tâm trạng của Jaebum vui mừng đặc biệt, kéo lấy tay tôi chạy ra bờ biển, kiêu ngạo như một thanh niên mới yêu lần đầu vậy. "Sau này không được gọi anh là hyung nữa, gọi anh là anh yêu!" Trong mắt anh đầy ắp sự hy vọng.
Tôi cười rồi gật gật đầu, cùng anh ngồi xuống bãi cát. Gió của biển, thật mềm mại, sóng biển xanh như ốc đảo khiến lòng tôi như mở rộng hơn.
"JinYoung, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh thấy em thực sự vui vẻ như vậy!" Anh ấy nhìn tôi cười thật ấm áp, khuôn mặt như viết hai chữ chân thành và nghiêm túc thật rõ.
Jaebum lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng trong tình cảm lại đa cảm như một cậu thanh niên vậy, ba năm nay, trong công việc chúng tôi có rất nhiều cơ hội để ở riêng với nhau, nhưng ngay cả việc cầm tay tôi anh ấy cũng chưa bao giờ cố ý lấy một lần, càng không nói đến chuyện nói những lời ngọt ngào như vậy. Tuy tôi cũng đã từng nghi ngờ, nhưng anh ấy đã che dấu tình cảm của mình quá sâu kín, khiến cho suy nghĩ lo lắng hoài nghi của tôi hoàn toàn tan biến.
"Jaebum, em chưa bao giờ biết anh lại thích em." Tôi nói một cách chân thành.
Mặt anh ấy hơi đỏ hồng, sau đó lại nhìn tôi trìu mến: "JinYoung, em không biết được trước đây em khép bản thân mình thực sự kín, anh cũng đã tận mắt chứng kiến em cự tuyệt một cách không do dự vài người đồng nghiệp nữ rồi, sau đó, cho dù người ta có ý muốn sống chung với em, em luôn luôn từ chối. Cho nên, anh sợ để em nhìn ra,anh là người đồng tính, cũng có thể sẽ phải nhận sự đối xử giống như những nữ đồng nghiệp kia."
"Em có như vậy thật sao?" Lại đến lượt tôi đỏ mặt. Có điều nghĩ kỹ lại, anh ấy nói cũng không có sai, nếu ba năm trước, anh ấy biểu lộ với tôi, tôi nghĩ cũng sẽ gặp phải sự cự tuyệt giống như vậy của tôi mà thôi.
Không phải anh ấy không tốt, mà là tôi khi đó chưa nghĩ đến việc bắt đầu một tình cảm mới. Nhưng bây giờ, tôi đã quyết tâm làm lại từ đầu, tuy tôi không còn có thể yêu ai đó giống như năm xưa tôi đã yêu nữa, nhưng tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày tôi bước ra từ trong giai đoạn tăm tối này, đem tất cả tình yêu trong trái tim mình trao cho người thực sự yêu thương tôi.
Tôi quay lại nhìn anh, nhìn vào mắt anh mà nói: "Jaebum, em từ chối người khác, không phải vì em lạnh lùng , mà vì trong lòng em vẫn chưa thể khiến em có thể tiếp nhận một người khác. Em chỉ là tuân theo trái tim mình, không muốn lừa dối người khác. Hoặc nói cách khác, một thằng đồng tính như em, đối với chuyện tình cảm luôn nhạy cảm và yếu đuối. Nếu không yêu, thì mãi mãi không bao giờ chịu thêm sự tổn thương nào cả. Có thể em sẽ vẫn tiếp tục đóng kín trái tim mình lại."
"Nhưng bây giờ, em tình nguyện mở rộng lòng mình thêm một lần nữa, yêu thêm một lần nữa. Có thể hiện tại tình cảm giữa hai chúng ta chưa thực sự cân bằng, đó là bởi vì một người giống như em mãi mãi không thể giống như đàn ông bình thuờng thoải mái đối diện với tình cảm, dễ dàng tiếp nhận tình yêu, mà cũng dễ dàng từ bỏ. Như vậy anh có trách em không?"
Jaebum nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời lên rồi lại trào dâng sự đáng yêu và buồn thương. "JinYoung, anh biết mà, để một người vừa bảo thủ vừa chung tình như em, bước ra từ trong bóng tối cùa tình yêu, bắt đầu tiếp nhận một tình yêu mới, cần phải có dũng khí mạnh mẽ. Em có thể tiếp nhận anh, anh đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, sao lại có thể trách em được chứ?"
Khi anh ấy nói, tôi cảm nhận rất rõ, trái tim mình co thắt lại một cái. Vòng xoáy của cuộc đời, khiến cho tôi gặp được người tốt như anh ấy. "Park Jinyoung, hãy thử yêu thêm một lần nữa đi!"
~ End Chap 13~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip