Chương 03. Butterflies in stomach

Đang cúi đầu nhập số điện thoại, cửa kính bên cạnh chậm rãi nâng lên, Huang Renjun ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái, Lee Minhyung thu lại bàn tay đang nhấn nút nâng cửa, thản nhiên nói: "Hơi lạnh."

Huang Renjun đờ đẫn gật đầu, phỏng đoán trong đầu rằng Lee Minhyung chắc hẳn đang oán thầm cậu ngu dốt.

Lee Minhyung quả thực ăn mặc hơi phong phanh, ngoài áo sơ mi đen ra thì chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác cùng màu bên ngoài. Lúc nãy khi đứng trò chuyện, dáng người anh cao ráo nổi bật, gần như không thể nhận ra, so với cậu bé thích mặc áo hoodie cùng quần jean bạc màu vì giặt đi giặt lại nhiều lần trong ký ức của Huang Renjun, hoàn toàn không còn điểm chung nào.

Cùng lúc đó, một tiếng "ding" phát ra, Lee Donghyuck gửi tin nhắn nhắc cậu về nhà nhớ uống ít nước ấm, say rượu thì đừng sấy tóc kẻo bị cảm.

Huang Renjun thấy hơi chóng mặt, định xuống xe rồi mới trả lời lại.

Bảng điều hướng liên tục ra chỉ dẫn rẽ trái ở ngã tư phía trước, rẽ phải ở ngã tư phía trước, còn Lee Minhyung thì không nói gì.

Chắc là anh không còn gì để nói, vô tình gặp lại bạn trai cũ, phát hiện cậu ta đang sống chẳng ra làm sao, quần áo thì nhăn dúm dó, ngồi chờ xe trước cửa KTV, xung quanh không một bóng người. Lee Minhyung hẳn chỉ là nảy sinh lòng trắc ẩn nên mới khách sáo đề nghị đưa cậu về nhà.

À, vâng, còn phải trả lại tiền. Chỉ có vài chục tệ, vậy mà cũng ghi nhớ nhiều năm như thế.

Mọi thứ đều đơn giản và rõ ràng, không có gì cần giải thích quá nhiều.

Huang Renjun thật ra muốn nói rất nhiều. Cậu không đưa bạn gái về nhà à, tại sao phải giúp tôi, muốn chứng minh cho tôi thấy hiện tại cậu đang sống rất tốt, hay thậm chí dù chỉ là một phần trăm rằng cậu vẫn còn chưa quên được tình cũ? Chỉ là loại câu hỏi này, không một ai có can đảm để hỏi.

Im lặng đến đâu thì cũng đến hồi kết thúc, nhà của Huang Renjun đã ở ngay phía trước.

Huang Renjun có hai ngôi nhà ở thành phố này. Một là ngôi nhà mà ông bà cậu đang sống. Nó rất gần trường học, là một tòa nhà dân cư kiểu cũ. Cậu hầu như đã sống ở đó khi còn học trung học. Căn còn lại là nhà mà ba mẹ mua để đầu tư, nghe nói sắp tới khu vực này sẽ có tuyến tàu điện đi qua, mở ra khu kinh tế mới của thành phố, giá nhà chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.

Căn nhà mới đã được sửa sang lại vài năm trước, bổ sung thêm vài món đồ nội thất đơn giản, ba mẹ nói rằng họ chỉ mong cậu có một nơi để ở khi trở về.

Sau khi bà ngoại qua đời, cậu luôn không khống chế được cảm xúc khi ở nhà, hơn nữa cảnh vật nơi đó đã quá quen thuộc, nằm trên chiếc giường mà cậu đã ngủ suốt mấy năm trung học, nhắm mắt lại, hồi ức như những tia sáng hội tụ chiếu thẳng về phía cậu, cậu không có cách nào để trốn tránh. Vì vậy, cậu không muốn sống trong quá khứ nữa, một mình dọn đến ở trong căn nhà mới.

Lee Minhyung không hỏi tại sao cậu lại chuyển đến đây, anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì dư thừa mà chỉ chuyên tâm lái xe, không khác gì kiểu tài xế hay được khách hàng đánh giá tích cực "xe sạch sẽ, lái xe an toàn, tài xế ít nói" trên các ứng dụng gọi xe.

Khi điều hướng nhắc rằng còn 500 mét nữa là đến nơi, Lee Minhyung cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Cậu không còn ở chỗ trước đây nữa à."

"Không."

Lee Minhyung lại hỏi: "Mua nhà hay thuê?"

"Mua."

Đến nơi.

Từ từ đạp chân phanh, Lee Minhyung quay đầu nhìn thẳng vào Huang Renjun: "Là trở về để định cư sao?"

Huang Renjun né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu tháo dây an toàn, giả vờ bận rộn chỉnh đốn quần áo: "Không phải."

Lee Minhyung trầm mặc một lát, lại như có chút bất lực nói: "Cậu nói nhiều thêm mấy chữ nữa thì chết à?"

"Tôi không phải cố ý." Huang Renjun mở cửa xe bước ra ngoài, "Bởi vì trong tình cảnh như thế này, cũng không có gì để nói."

"Cậu trước đây…"

"Trước đây…"

Huang Renjun thực sự muốn giống như những đôi người yêu cũ khác khi gặp lại sau nhiều năm, mỉm cười với nhau, đường đường chính chính nói, trước đây là tôi có lỗi với cậu.

Nhưng cậu không thể vượt qua được rào cản trong tim mình, cậu biết chuyện đó không phải lỗi của cậu, không phải.

Việc chia tay đúng là do cậu khơi mào, nhưng vậy thì sao? Người nói chia tay trước chưa chắc đã là người chiến thắng. Đứng trước Lee Minhyung, cậu hoàn toàn bại trận, giống như một con thú bị thợ săn tóm được, hoảng loạn vùng vẫy tìm đường thoát thân, không có sức để phản kháng, chỉ có thể cắn lại hắn ta một cái rất nhẹ.

Chỉ là cậu cũng không thể quy kết tất cả trách nhiệm cho Lee Minhyung. Lee Minhyung gặp khó khăn, cậu luôn biết.

Vì vậy, Huang Renjun do dự một chút, hơi rụt cằm lại, cách một cái cửa xe nhìn thẳng vào Lee Minhyung, chậm rãi nói: "Nếu chuyện trước đây không thể giải quyết rõ ràng được, hãy quên nó đi."

Rất trưởng thành, rất rộng lượng, và rất đạo đức giả.

Lee Minhyung dường như cố chấp tin rằng mối quan hệ giữa họ có thể được thanh toán một cách sòng phẳng, giống như tám mươi hai tệ ba, cứ việc đưa ra một con số cụ thể, sau đó trả nợ, thế là xong.

Huang Renjun mệt mỏi nói thêm, nếu đã muốn tính toán, vậy thì cậu sẽ cho anh tính toán.

"Bà tôi qua đời, tôi xin nghỉ phép trở về. Tuần sau sẽ đi, tôi không ở lại lâu đâu."

Ánh mắt của Lee Minhyung vừa sâu thẳm lại nặng nề, anh ném nó ra khỏi chiếc xe tối om, giống như một tấm lưới dày quấn lấy toàn bộ cơ thể Huang Renjun.

Huang Renjun không hiểu được ý của Lee Minhyung, bèn mở màn hình điện thoại lên xem giờ. "Ở đây chỉ được đậu xe tạm thời năm phút, quá giờ sẽ bị ghi giấy phạt, trên đầu có camera giao thông."

"Cậu không phải lo." Lee Minhyung quay đầu lại, hai tay giữ lấy vô lăng, đốt ngón tay nổi rõ, tĩnh mạch trên cánh tay lộ ra giống như đang nắm rất chặt. "Năm phút nữa tôi sẽ rời đi." 

Huang Renjun nói tạm biệt, Lee Minhyung lại gọi cậu: "Chờ một chút."

"Sao thế?"

"Trong xe có ô, cầm theo đi."

Huang Renjun muốn từ chối, nhưng Lee Minhyung giả vờ cởi dây an toàn định xuống xe, cậu chỉ còn cách đi đến mở cửa sau xe, cúi người lấy chiếc ô ở hàng ghế phía sau.

Cậu quay người, đi được vài bước, không kìm được mà quay đầu lại, mưa vẫn rơi, như thể sẽ không bao giờ tạnh.

Thành phố phía Nam này luôn có mưa, luôn ẩm ướt và luôn mềm mại. Hình như từ rất lâu về trước đã có người nói rằng đây là "Ba sơn dạ vũ".

Cậu lại nhớ đến phố cổ năm ấy, cậu cùng Lee Minhyung trú mưa dưới mái hiên, viết một tấm bưu thiếp, thề rằng năm năm sau sẽ quay lại.

Ánh sáng giao thoa, thế giới bỗng trở nên lung linh kỳ ảo, cứ như một giấc mộng của quá khứ. Xe của Lee Minhyung vẫn đậu trong bóng tối, im lìm bất động.

Trên phương diện vật lý, thời gian là tuyến tính, nghĩa là quá khứ đã qua vĩnh viễn không bao giờ có thể lặp lại, con đường đã đi, cũng không nên quay đầu.

Nhưng Huang Renjun không hoàn toàn tin vào khoa học, đôi khi tỉnh giấc sau một giấc mơ ướt gối, cậu lại mơ thấy thành phố núi này, nơi mang theo kỷ niệm về thời niên thiếu và mối tình đầu của cậu. Cậu nghĩ mình đã rơi vào vòng lặp của thời gian, luôn chỉ quanh quẩn mãi một chỗ, giống như đi trên dải băng Mobius.

Một đốm lửa yếu ớt toả ra từ vị trí ghế lái, tạo thành từng cụm nhỏ xíu, đung đưa, lập lòe, như những con đom đóm nhảy múa.

Lee Minhyung đang hút thuốc.

Cậu ấy bắt đầu hút thuốc từ bao giờ?

Hơn hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, Lee Minhyung đã mua ô tô, đã có bạn gái, mọi sự nghèo khó trước đây đều đã bị bỏ lại ở thời niên thiếu, sự quẫn bách đã sớm không còn liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy còn không hài lòng với điều gì nữa? Tại sao lại hút thuốc?

Một phần trăm. Huang Renjun lại nghĩ đến con số một phần trăm đó.

Có một phần trăm khả năng Lee Minhyung vẫn chưa quên được tình cũ, có một phần trăm khả năng cậu cũng giống như anh, chưa bao giờ ngừng yêu anh.

Nhưng nếu thật sự tồn tại một phần trăm khả năng đó cậu cũng không dám đi tìm anh, tại sao lại là Lee Minhyung?

Huang Renjun đi thêm vài bước nữa, nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén được, quay đầu chạy trở lại, chiếc ô xiêu vẹo trên tay, ống tay áo cũng bị ướt hơn phân nửa.

Tay trái của Lee Minhyung kẹp điếu thuốc, cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay gác lên cửa sổ, điếu thuốc cháy được một nửa, ánh lửa yếu ớt, giống như sắp bị mưa dập tắt.

Huang Renjun gõ vào cửa kính ghế phụ lái: "Lee Minhyung."

Nghe tiếng gọi Lee Minhyung quay mặt sang một bên, vẻ mặt như cũ vẫn bình tĩnh không chút gợn, trông không có vẻ gì buồn phiền.

"Hôm nay cậu, ừm, cô gái đó." Huang Renjun vẫn nói ra những lời luôn giữ kín trong lòng: "Cô ấy là bạn gái của cậu à?"

Lee Minhyung không trả lời.

Huang Renjun cảm thấy mình thật ngu ngốc, bao nhiêu năm trôi qua vẫn không học được cách chiếm lợi thế trước mặt Lee Minhyung.

Nhưng cậu vẫn kiên trì hỏi tiếp: "Sao cậu không đưa cô ấy về?"

"Nhà cô ấy ở gần đó."

"Tại sao lại đưa tôi về?"

Đêm khuya vắng lặng, thỉnh thoảng có chiếc ô tô chạy ngang qua con đường gồ ghề ổ gà làm nước bắn lên tung tóe.

Lee Minhyung vung tay, cuối cùng nói: "Tiện đường."

"Đường nào?" Huang Renjun gần như bật cười vì tức giận, cậu cho rằng mình đã tìm ra sơ hở của Lee Minhyung, liền bắt đầu tấn công: "Tôi chuyển chỗ rồi, cậu biết đường không?"

"Tôi nghe thấy." Lee Minhyung không chút bối rối, "Cậu gọi điện thoại nói đi đến Giang Bắc, dù sao thì cũng phải qua cầu, tôi vừa vặn cũng đến đây."

Huang Renjun không nói nên lời.

Đúng, Lee Minhyung vẫn là Lee Minhyung, làm sao cậu có khả năng chiếm thế thượng phong trước mặt anh được đây?

Một phần trăm khả năng, xấp xỉ gần bằng không.

Lẽ ra cậu nên hiểu ngay từ đầu, rằng nhớ mãi không quên chỉ là thiểu số, những tình tiết cũ rích trong phim thần tượng làm sao có thể xảy ra trên người cậu được. 

"Vào nhà đi." Lee Minhyung gẩy tàn thuốc, rút ​​tay về, "Dù sao thì tuần sau cậu cũng phải đi, trở về nghỉ ngơi thật tốt."

Huang Renjun nhìn chằm chằm anh với đôi mắt trong vắt, giống hệt như cậu bé mười bảy tuổi năm đó.

Vẫn chưa trưởng thành, Lee Minhyung nhìn cậu và nghĩ, cậu ấy vẫn chưa trưởng thành.

Sáu năm rồi, Huang Renjun vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Huang Renjun dùng ngữ khí giống hệt như ngày trước nói: "Cậu lúc nào cũng tốt với mọi người."

Lee Minhyung sửng sốt một chút, nhàn nhạt trả lời: "Đều là bạn học cũ, bạn cũ, việc nên làm."

"Bạn học cũ… bạn cũ…"

Huang Renjun mấp máy môi lặp lại, khóe miệng cứng ngắc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Lee Minhyung." Đột nhiên cậu gọi tên anh.

"Ừ."

Huang Renjun vẫn mỉm cười: "Công việc của tôi cũng không phải quá bận rộn, nếu như cậu kết hôn, cậu có thể gửi thiệp mời cho tôi."

"... Tính sau đi."

"Cậu sẽ mời tôi chứ?"

Hơi thở hóa thành sương trắng, gương mặt Huang Renjun mông lung như ánh trăng mờ.

Lee Minhyung chăm chú nhìn cậu, ánh mắt lóe lên.

"Tạm biệt."

Không đợi nghe câu trả lời, Huang Renjun đã quay lưng lại, vẫy tay với anh trước khi biến mất trong màn mưa.

Dạ dày là cơ quan vừa mỏng manh lại vừa trung thực.

Đi dưới mưa một lúc, Huang Renjun cảm thấy bụng mình lạnh buốt như xác chết, giống như một cánh đồng tuyết trắng không tồn tại sự sống. Cậu lại cảm thấy hơi buồn nôn.

Lần đầu tiên cậu và Lee Minhyung hôn nhau là ở một góc cầu thang nào đó trong trường học. 

Sau nụ hôn, Huang Renjun nói với Lee Minhyung: "Thần kỳ thật, cậu thử chạm vào bụng tớ đi, cảm giác như có bươm bướm đang bay ở bên trong vậy."

Động tác của Lee Minhyung hơi bối rối: "Cậu đói bụng sao?"

"Không phải mà…!" Huang Renjun lườm anh, "Hình như tớ đã nhìn thấy có đoạn văn viết về cái này trong bài thi thử tiếng Anh tuần trước."

Lee Minhyung phát âm tiếng Anh cực chuẩn: "Have butterflies in my stomach."

"Đúng đúng, chính là nó."

"...Tớ hôn cậu, cậu có lo lắng không?"

"Tớ không biết nữa... nhưng cảm giác thật sự, thật sự rất thần kỳ."

Ngọn đèn sợi đốt trên cao chiếu sáng gần như trong suốt khuôn mặt của Huang Renjun, khi cậu tiến lại gần Lee Minhyung, có thể nhìn rõ cả những sợi lông tơ mịn màng.

Lee Minhyung nín thở, hơi quay đầu tránh đi, Huang Renjun kiễng chân lên, hai tay ôm lấy mặt anh, nóng lòng muốn thử lại: "Hôn thêm cái nữa."

Huang Renjun toàn thân rét lạnh trở về nhà, bật tất cả đèn lên, cậu lục tung căn hộ tìm thấy một hộp thuốc dạ dày, tự pha lấy cho mình một cốc nước ấm.

----

- Ba Sơn dạ vũ: Mưa đêm núi Ba, trích trong bài thơ Dạ Vũ Ký Bắc của nhà thơ Lý Thương Ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip