#Diary
"Gia Nhĩ ơi! Lại đây anh bảo" Nghi Ân ngoài phòng khách nói vọng vào phòng
"Gì thế? Em đang bận đây này" Gia Nhĩ vác bụng bầu gần 6 tháng bước ra ngoài nhìn Nghi Ân với bộ mặt nhăn nhó
"Bận gì thế bae??" Nghi Ân mặt tò mò
"Bận ngủ chứ gì. Buồn ngủ gần chết mà cứ kêu em là thế nào"
"Ngủ mà cũng bận á? Cũng lạ lắm à nghen :))"
"Ừa ngủ cũng bận đó thì sao? Kêu em làm gì nói đi"
"Lại đây cái đã" Nghi Ân chỉ chỗ ngồi kế bên của mình báo hiệu cho Gia Nhĩ lại
"Làm sao thế? Anh biết mỗi lần đi lại vất vả lắm không?" Gia Nhĩ vác bụng bầu vừa đi vừa nói tới chỗ Nghi Ân
"Gia Nhĩ này, sau đây là lời góp ý thật từ trong đáy lòng của anh đối với em nên có gì không phải em đừng có đánh và mắng anh nhé" Nghi Ân mặt sợ sệt nhìn Gia Nhĩ nói
"Nói đi xem nào" Nhíu mày nhìn Nghi Ân
"Em phải hứa là không được đánh anh thì anh mới dám nói"
"..Được em là người rộng lượng"
"Vậy anh nói nhé"
"Ừa nói đi"
"Anh nghe nói bà bầu phải hoạt động thể chất nhiều vào sau này mới dễ sinh còn em suốt ngày nằm ở nhà mà ngủ ngoài ra là còn để ăn, em không hoạt động cơ thể gì cả sau này rất khó sinh" Nghi Ân sổ một tràng
"Nè để tôi nói cho mấy người nghe nhé! Cái thứ nhất tôi ngủ hoài là không phải do tôi mà là do bảo bối trong bụng. Cái thứ hai tôi ăn không chỉ cho mình tôi mà là cho cả bảo bối nữa. Cái thứ 3 tôi không hoạt động thể thao là do cái bụng đã 6 tháng rồi nặng nhọc vất vả lắm nên tôi chỉ muốn ở trong nhà. Bao nhiêu lí do đó đủ làm anh vui lòng chưa" Gia Nhĩ mặt cáu gắt nói
"Này Gia Nhĩ em bình tĩnh ý anh không phải chê em hay gì đâu. Anh chỉ muốn góp ý cho em để sau này em đẻ bảo bối dễ hơn thôi em đỡ cực khổ" Nghi Ân ôn tồn giải thích cho con người mặt đen như đít nồi kế bên
"Ý anh không phải ý đó chứ ý gì? Anh nói như vậy chẳng khác nào anh chê tôi. Chắc là do tôi mang bầu nhan sắc xuống nên anh muốn mèo mỡ bên ngoài nên anh mới nói vậy"
"Gia Nhĩ à, anh chỉ nói vậy để em cải thiện lại sinh hoạt hằng ngày của em sau này sinh đỡ khó thôi."
"Anh đừng diện lí do với tôi. Tôi không muốn nghe. Tôi mang bảo bảo không giải quyết được nhu cầu của anh nên tâm trạng anh mới thay đổi muốn tìm người khác để giải quyết nhu cầu đúng không?" Gia Nhĩ như nức nở
"Không có mà, anh thật sự không có ý đó mà. Em phải nghe anh nói chứ"
"Thôi đủ rồi, đừng nói gì thêm nữa tôi mệt rồi, tôi vào phòng đây" Gia Nhĩ buông lỏng lời nói mặt đã ướt lệ đứng dậy bước vào phòng
"Mày lại ngu nữa rồi Nghi Ân à, em ấy đã nặng nhọc cực khổ mang bảo bối của mày trong người mà mày lại nói như vậy. Nghi Ân ơi là Nghi Ân sao mày lại ngu như vậy" Nghi Ân vừa đánh đầu mình vừa suy nghĩ
Về phần của Gia Nhĩ sau khi bước vào phòng thì liền nằm lên giường trùm chăn khắp người mà khóc nức nở, rồi suy nghĩ:
"Thật sự là Nghi Ân thay lòng rồi sao,mình thật sự sắp mất Nghi Ân á, bảo bối rồi sẽ ra sao?"
Có hàng ngàn câu hỏi trong đầu Gia Nhĩ bây giờ,Gia Nhĩ thật sự mệt mỏi muốn buông xui tất cả,nước mắt thì cứ lăn dài trên gương mặt.
Đang khóc nức nở trong chăn thì Gia Nhĩ cảm nhận được một vòng tay ôm mình, Gia Nhĩ thừa biết đó là ai vừa muốn bỏ đôi tay ấy ra vừa muốn ôm lấy đôi tay ấy, Gia Nhĩ trong đầu suy nghĩ phức tạp. Đang loay hoay coi mình nên làm gì thì người kia thả nhẹ lời nói mang theo hơi ấm phả vào tai Gia Nhĩ
"Gia Nhĩ thật sự xin lỗi em, anh không nên nói những lời đó. Anh nên hiểu em hơn mới phải, nhưng anh thật sự không có người nào khác ngoài em cả. Anh nên biết rằng bà bầu trong lúc mang thai thì họ rất dễ xúc động anh nên biết sớm hơn mới đúng. Anh thật sự xin lỗi em, em làm ơn đừng khóc nữa sẽ không tốt cho em và bảo bối đâu. Gia Nhĩ à, em nghe anh đi" Trong lời nói thể hiện rõ vẻ lo lắng của Nghi Ân
Gia Nhĩ không nói không rằng quay sang ôm lấy Nghi Ân vùi đầu sâu vào vòm ngực của Nghi Ân khóc không ngừng. Nghi Ân lo lắng ôm lấy Gia Nhĩ mà nói
"Bảo bối à em đừng khóc nữa, là do anh không tốt, anh không nên nói những lời đó. Gia Nhĩ đừng khóc nữa, ngoan,anh thương"
Gia Nhĩ cứ thế mà ôm chặt Nghi Ân hơn và lại khóc nức nở trong lòng anh. Nghi Ân thấy Gia Nhĩ cứ khóc hoài trong lòng thật khó chịu nên cứ ôm Gia Nhĩ vuốt lưng và an ủi Gia Nhĩ rằng
"Bình tĩnh,mọi chuyện rồi cũng qua, bình tĩnh lại,đừng khóc nữa"
Cứ như thế mà đã trôi qua gần 30p. Tâm tình của Gia Nhĩ bây giờ đã ổn hơn và đã ngưng khóc nên làm anh bớt lo lắng lại và nói
"Gia Nhĩ à! Tha lỗi cho anh! Anh thật sự sai rồi! Anh không chịu hiểu cho em là anh sai rồi!"
"..Nghi Ân à.." Gia Nhĩ nằm trong lòng Nghi Ân chợt lên tiếng
"Anh đây"
"...Nghi Ân em thật sự rất sợ..một ngày anh bỏ em và bảo bảo mà đi..em thật sự rất sợ ngày đó sẽ diễn ra..em thật sự rất sợ" cậu thủ thỉ
"Ngày đó sẽ không diễn ra đâu,em yên tâm đi, anh sẽ không rời bỏ em và bảo bảo đâu,anh thương em còn không hết lấy đâu mà rời bỏ em" Nghi Ân vừa nói vừa vuốt lưng cậu
"..Nghi Ân..anh nói thật chứ.." cậu ngập ngừng hỏi anh
"Anh nói thật" Giọng nói chắc như đinh đóng cột
"Anh có biết là em sợ em mang thai mặt sẽ xấu đi,thân hình cũng sẽ không đẹp như trước nữa anh sẽ chán ghét em sẽ không cần em nữa, sẽ ra ngoài mà kím người khác em thật sự sợ anh rời bỏ em.." Gia Nhĩ lại mau nước mắt
"Anh biết anh biết. Em đừng khóc,anh sẽ không đi tìm ai khác đâu anh sẽ ám em cả đời" Nghi Ân xoắn hết cả lên khi thấy Gia Nhĩ sắp khóc
"..Đừng rời bỏ em..đừng bỏ em và bảo bối..anh hứa đi"
"Rồi anh hứa. Anh sẽ không rời xa em,không rời xa em và bảo bối. Anh sẽ ám em cả đời"
"Nghi Ân à..em yêu anh" Gia Nhĩ ngửa đầu lên nhìn Nghi Ân rồi hôn nhẹ lên môi anh
"Anh cũng yêu em"
=====Cắt cắt cắt=======
Quá dài cho 1 câu chuyện rồi. Cắt ở đây nhé các mẹ thân yêu :)) quả truyện hôm nay dài kinh khủng. Tôi sẽ cố gắng viết và cho ra đều đều seri này..
Và thông báo nho nhỏ xíu xiu của con tác giả là: Con tác giả nó chuẩn bị đi học lại nên thời gian ra đoản sẽ ít dần lại đoản sẽ được ra vào T7-CN hàng tuần nhé. Nên mấy bà hãy cứ yên tâm nhé <3 yêu mấy bạn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip