Yoonbin đứng lặng một mình nơi công viên, trên lưng đeo chiếc ba lô được nhét đầy quần áo và một số đồ dùng cá nhân. Tối hôm qua cậu đã không ngủ được khi cứ phải ngước mắt nhìn lên chiếc giường ngay phía trên, nơi mà Jihoon có lẽ đang say giấc. Yoonbin biết mình đã nói lời chia tay quá đột ngột khi mối quan hệ giữa cậu và Jihoon chưa hề có dấu hiện rạn nứt, thế nhưng hình ảnh ngày hôm ấy cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí cậu. Yoonbin không biết được liệu giữa Jihoon và Mashiho có phải là sự ganh ghét và trả đũa lẫn nhau thật hay không. Cậu tin tưởng Jihoon, nhưng kể từ ngày Jihoon gia nhập đội bóng, Yoonbin đã cảm nhận được sự xa cách trong mối quan hệ của hai người. Jihoon thường hay luyện tập và ăn uống ở bên ngoài đến tận khuya để rồi luôn thở dài mệt mỏi, nói năng gắt gỏng sau khi trở về phòng. Trước đó cũng có không ít lần Yoonbin trông thấy Jihoon và Mashiho ngồi cạnh nhau trong bữa ăn, thỉnh thoảng huấn luyện viên và các thành viên đội bóng sẽ vừa nhìn họ vừa cười vui vẻ như thể đang trêu chọc họ vậy. Nụ hôn mà Yoonbin chứng kiến có chăng chỉ là một giọt nước tràn ly.
Yoonbin chậm rãi ngồi xuống dải ghế, châm điếu thuốc rồi rít một hơi thật dài. Cậu không giỏi hút thuốc, chỉ là việc này có thể giúp cậu giải tỏa phần nào bức bối trong lòng mỗi khi gặp phải vấn đề mà bản thân không muốn cùng ai chia sẻ.
- Ha Yoonbin!
Yoonbin hơi giật mình nhưng không muốn tỏ vẻ nao núng. Cậu giả vờ không nghe thấy rồi tiếp tục cho điếu thuốc lên miệng.
- Cậu cố tình không nghe đúng không?
Trông thấy Yoonbin định bỏ đi, Jihoon ghì chặt cánh tay đối phương khiến cậu ấy không thể rời khỏi ghế.
- Tại sao cậu khóa máy?
- ...
- Tại sao lại dọn đồ đi mất?
Jihoon ngồi xuống đối diện Yoonbin.
- Mau nói đi. Con người cậu trở nên lầm lì thế này từ bao giờ?
- Mình không có gì để nói với cậu hết.
Yoonbin nhả một làn khói dày đặc vào không trung.
- Cậu còn bắt đầu hút thuốc?
- Đừng giả vờ lo lắng cho mình.
- Mình luôn lo cho cậu-
- Nếu cậu lo lắng cho mình thì đã hiểu mình cần gì.
Từ ngày hai người yêu nhau, đây là lần đầu tiên Jihoon thật sự không hiểu Yoonbin, nhưng cậu đã càng chắc chắn rằng nụ hôn giữa cậu và Mashiho không phải là lý do duy nhất dẫn đến nông nổi này.
- Phải. Gần đây mình đã không quan tâm đến cậu, mình xin lỗi vì điều đó. Nhưng mà...
Jihoon siết chặt bàn tay Yoonbin.
- Chúng ta cần nói chuyện. Cậu quay về phòng rồi mình giải quyết vấn đề cùng nhau không được sao?
- Bây giờ mình chỉ muốn yên tĩnh.
- Có phải cậu đã trở nên nhạy cảm hơn rồi không?
Yoonbin gỡ tay Jihoon rồi khoác ba lô lên vai tiếp tục chuyến đi của mình. Dù rằng cậu vẫn có chỗ trú thân nhưng hình ảnh của cậu giờ đây trông chẳng khác một thanh niên vô gia cư là mấy. Trước khi rời đi, Yoonbin cúi đầu hút hơi thuốc cuối cùng.
- Dừng lại đi!
Jihoon giật mạnh điếu thuốc từ tay Yoonbin rồi rít đến cạn hơi trước đôi mắt trợn tròn của người đối diện. Xong, cậu lạnh lùng ném nó đi.
- Mình cần phải nói chuyện với cậu hoặc sẽ khiến mối quan hệ này không còn đường cứu chữa. Chiều mai tan học hãy gặp mình ở khán đài sân bóng.
- Nếu mình không đến thì sao?
- Dù cậu ở đâu mình cũng sẽ tìm được cậu.
Jihoon đứng dậy rời đi trước nhưng được vài giây thì dừng lại. Cậu nghĩ mình sắp bật khóc.
- Cậu cũng nghe cho rõ đây Ha Yoonbin. Nếu không là cậu, mình sẽ không yêu ai hết.
.
.
Mashiho lượn lờ trong một câu lạc bộ đêm dành cho sinh viên dù chưa đủ tuổi. Đặc quyền này chắc chỉ có mỗi hắn nhận được nhờ vào người quen của hắn đang làm việc tại đây. Tay cầm ly rượu, chân bước nhởn nhơ, hắn nhếch môi cười khoái chí chứng kiến một nhóm nam sinh đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Chào em trai~
Mashiho nâng ly thay lời chào một cô gái trong bộ trang phục ôm sát người vô cùng nóng bỏng. Nhưng nói gì thì nói, hắn nghĩ mình không giỏi giao thiệp với người khác giới, hay nói toạc ra theo kiểu khiến hắn mất mặt thì chính là "nhát gái". Đôi lúc Mashiho lại tự hỏi mình liệu có phải bởi trước đây hắn đã học tập quá lâu tại trường nam sinh hay không.
Tìm đến một góc khuất gần sân khấu, Mashiho đứng tựa người vào tường, môi nhấp chút rượu và trông chờ xem màn trình diễn tiếp theo sẽ là gì. Hắn nghĩ mình đang mong đợi một bản nhạc sôi động sẽ có thể thổi tan mọi mệt mỏi trong hắn.
- Tại sao lại đứng ở đây một mình?
Chị gái nóng bỏng ấy lại đến rồi. Mashiho cười cho có lệ còn trong bụng thì thầm mong chị ta sẽ nhanh chóng lượn đi chỗ khác.
- Chỉ là đi một mình thôi.
Đây cũng là một lời hồi đáp mang tính hình thức.
- Hình như em quá trẻ để đến đây thì phải?
- Chị cứ xem như tôi cùng lứa với mọi người ở đây là được.
Bàn tay cô gái từ từ chạm vào mặt Mashiho rồi vuốt dọc má hắn khiến từng dây thần kinh hắn tê rần. Hắn không thể mắng chửi hay đánh con gái, mà ngoài hai cách đó ra thì lại chẳng có cách nào.
- Tôi không thích chị. Chị đi tìm người khác đi.
- Nhưng tôi nghĩ tôi thích em đấy.
Mashiho nhắm tịt mắt khi hơi thở của cô gái ngày càng gần bên vành tai hắn. Hắn muốn buông ly rượu để khiến chị ta giật mình nhưng năm đầu ngón tay đều như đã bị đóng băng cả.
- Tránh ra!
Mashiho choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Cô gái ấy đã lùi bước và để lại cho hắn một khoảng không để hít thở. Hắn giương mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói liền nhận ra một bóng dáng quen thuộc. Mashiho rít răng, tự hỏi bản thân đây là phước hay là họa.
"Park Jihoon"
Vị nữ sinh quá khích này dường như rất cả nể Jihoon, hoặc vì vẻ mặt của Jihoon khi ấy rất đáng sợ, cô ta nhanh chóng rút lui mà không dám hé môi cãi lời nào. Mashiho thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Park Jihoon cũng không cần hóa thân thành siêu anh hùng như vậy, Mashiho này không dám động tay với con gái thì vẫn còn cách khác cơ mà.
Mashiho nhíu mày, bĩu môi nhìn Jihoon.
- Hình như có người đã bảo là hận tôi lắm.
- Phải, nên tôi đã ngồi yên xem kịch nãy giờ đó thôi.
Jihoon mỉm cười thảo mai.
- Cậu cũng chỉ là một con người bình thường có điểm yếu.
- Giờ anh mới phát hiện điểm yếu của tôi thì cũng muộn rồi.
- Ừ, chúc mừng cậu đã nắm thóp tôi trước.
Jihoon rời đi. Thấy vậy, Mashiho quyết định theo sau. Hắn theo Jihoon đến một chiếc bàn cách xa sân khấu thì phát hiện một gương mặt khác quen thuộc không kém, Kim Junkyu.
- Ai đang theo sau cậu đấy?
Nghe Junkyu bảo vậy, Jihoon mới biết tự nãy giờ Mashiho đã làm cái đuôi của mình.
Mashiho giả như không hay biết, thản nhiên ngồi xuống cạnh Junkyu là nơi duy nhất còn dư chỗ vì Jihoon đã nằm ườn người ở vị trí đối diện. Junkyu trông không thoải mái, vừa chạm phải Mashiho liền nhích sang một bên để giữ khoảng cách.
- Hình như hai anh cũng không đủ tuổi để ở đây thì phải.
Jihoon cười khì bằng vẻ mặt rất chán đời.
- Cậu đến đây thì bọn này cũng đến được. Nhưng tôi khuyên cậu nên ra về đi. Cảnh sát ập vào và bắt gặp cái dáng người nhỏ thó và bản mặt trẻ măng của cậu, tụi này không chịu trách nhiệm.
- Anh đang quan tâm tôi đấy à?
- Tôi là đội trưởng của cậu, không phải sao?
- Vậy tôi cứ khai tên người bảo kê tôi là được.
Jihoon nhấp ít rượu rồi lại nằm lăn ra như kẻ lười biếng, miệng buông lời trách móc:
- Đúng là không biết điều.
Cuộc trò chuyện ngoài mặt có vẻ rất rôm rả, nhưng sự xuất hiện của Mashiho dường như đã khiến bầu không khí riêng tư giữa Jihoon và Junkyu trở nên gượng gạo. Năm phút tiếp theo trôi qua, Jihoon cứ nằm gác tay lên trán và nhắm chặt mắt như đã ngủ từ lúc nào, còn Junkyu từ đầu đã luôn im hơi lặng tiếng. Mashiho thừa nhận mình rất đỗi khó chịu trước tình huống này nhưng hắn vẫn quyết định ngồi lì ở đó cho đến khi tàn cuộc thì thôi, bởi dù sao bây giờ hắn cũng không biết đi đâu.
- Cậu về nghỉ đi Jihoon.
Cuối cùng Junkyu cũng lên tiếng.
- Mình không muốn về.
- Cậu ấy còn để lại đồ dùng cá nhân mà, chắc chỉ đi vài hôm cho bớt giận.
Mashiho dần dần nắm bắt được tần số của cuộc trò chuyện. Hắn nén thở dài, thầm nghĩ hóa ra Jihoon và người yêu anh ta cãi nhau thật rồi. Kế hoạch của hắn không ngờ đã thành công dễ dàng như vậy nhưng không hiểu sao hắn không quá vui mừng. Chắc vì hắn cũng còn một chút lương tâm?
- Park Jihoon, tôi nghĩ anh đang rất hận tôi, tại sao khi nãy lại giúp tôi?
- Tôi chỉ muốn làm việc tốt và tích đức. Còn chuyện tôi đối với cậu thế nào cậu không cần thắc mắc.
Jihoon nghiến răng.
- Tôi và cậu không đi chung đường.
Nói rồi, Jihoon đứng dậy. Cậu quay sang nhìn Junkyu.
- Mình về đây. Cậu thì sao?
- Về ngay sau cậu.
Junkyu nhanh chóng thu dọn. Jihoon đã ra về và ở đây chỉ còn mỗi cậu cùng Mashiho, cậu dám chắc bản thân không có gì để nói với hắn.
Junkyu đứng dậy toan rời đi thì bỗng bị Mashiho níu lấy cánh tay mình.
- Cậu làm gì đấy?
- Về cùng tôi đi.
Junkyu mặt mày rõ khó coi như thể đã bị ai chọc giận. Cậu hất tay Mashiho rồi lạnh lùng đáp:
- Tôi đã nói không muốn gặp lại cậu.
.
.
Junkyu tản bộ dọc theo ven đường. Từng cơn gió lạnh thổi qua cứa sâu vào da thịt khiến cậu không khỏi rùng mình. Sau vài phút liền không còn chịu nổi cái lạnh, Junkyu dừng lại bên vệ đường lục tìm chiếc áo khoác bên trong ba lô. Cậu nghĩ mình sẽ bị cảm nếu cứ mặc mỗi cái áo thun mỏng vánh này mất.
Bỗng trông thấy phía sau bóng đen của mình còn một chiếc bóng của ai đó đang không hề di chuyển, Junkyu lập tức xoay người.
- Ôi cái thứ hồn ma bóng quế - Cậu vô thức lầm bầm.
- Anh đang rủa tôi đấy à?
- Tai thính nhỉ?
Mashiho nhún vai. Hắn hoàn toàn dự liệu được việc mình sẽ bị Junkyu phát hiện, nhưng hắn đi theo anh ta không nhằm một mục đích vụ lợi nào, chỉ là hắn thích thì hắn làm thế thôi.
Junkyu không để tâm nữa. Cậu lườm Mashiho một cái rồi tiếp tục bước đi. Junkyu nghĩ Mashiho sẽ không làm gì quá quắt gây tổn hại đến mình, vì thù oán giữa cậu và hắn ta không đến mức nghiêm trọng như giữa hắn và Jihoon. Nhắc đến mối quan hệ không đội trời chung giữa Jihoon và Mashiho, Junkyu có chút sợ hãi. Tại sao Mashiho lại mang trong đầu cái tư tưởng đê tiện như vậy? Hôn người khác thay vì đánh. Nhưng có lẽ hắn đã đúng, một nụ hôn hẳn sẽ gây ám ảnh cho kẻ thù nhiều hơn là một cú đánh. Junkyu chỉ cảm thấy tức giận vì người phải hứng chịu hình phạt đó là Jihoon.
- Anh vẫn chưa đến nhà sao?
Dòng suy nghĩ trong Junkyu ngay lập tức bị giật ngược, hóa ra Mashiho vẫn còn ở ngay phía sau. Cậu không dừng lại mà vừa đi vừa đáp:
- Ai bảo cậu là tôi sẽ về nhà?
- Anh không khó chịu khi tôi cứ theo anh à?
- Cậu nghĩ sao?
Junkyu ngay sau đó phải dừng bước vì Mashiho đã xuất hiện ngay trước mắt cậu. Hắn không trả lời mà đột nhiên giúp cậu sửa lại cổ áo khoác.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
- Anh còn nợ tôi một cái tát. Anh nhớ không?
- Thế thì?
- Bây giờ tôi muốn anh trả nó.
Junkyu trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng cậu biết mình không phải gan hùm gan sói như Jihoon. Giờ đây, ngay tại nơi này chỉ có Mashiho và cậu, Junkyu biết mình khó thoát. Cậu chầm chậm nuốt nước bọt, run rẩy chờ xem Mashiho định làm gì.
Mashiho bỗng cười lớn rồi vỗ vai Junkyu khiến mặt Junkyu nghệch ra.
- Tôi không làm gì anh đâu.
- Lý do?
- Vì gương mặt xinh đẹp của anh không xứng đáng bị hằn bất kì vết sẹo nào.
Mashiho nháy mắt chào tạm biệt Junkyu rồi quay người bỏ đi. Hắn để lại mình cậu đứng đó cùng tâm hồn như đã lạc trôi vào một thế giới khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip