1
[ ] Jihoon à, mình biết cậu vẫn dùng số này. Chúng ta gặp nhau đi.
[ ] Dù là đã hai năm rồi nhưng mình muốn được nghiêm túc giải thích. Mình có nỗi khổ riêng và mình đã không đủ can đảm để nói với cậu.
[ ] Mình xin lỗi vì tất cả, nhưng mình nghĩ mình chưa từng hết yêu cậu.
[ ] Cậu hãy cho mình cơ hội giải thích và yêu cậu lần nữa được không, Park Jihoon?
• Đừng làm phiền mình, Kim Junkyu.
-Junkyu's POV-
Có những chuyện mà khi thời gian qua đi, người ta cũng không còn buồn bận tâm hay giải thích, nhưng chuyện giữa tôi và Jihoon vẫn như một lớp keo dính chặt tâm can tôi từng ngày. Tôi không thể ngừng suy nghĩ, và rồi lại vùi đầu mình vào nỗi hối hận tột cùng chỉ bởi đã từng thốt lên một câu nói mà bất kì cặp đôi yêu nhau nào cũng sẽ không muốn nghe:"Mình chia tay đi". Tôi biết Jihoon hận tôi. Cậu ấy trách tôi là kẻ phản bội bởi hình ảnh tôi bên cạnh một người con gái khác ngay sau khi cả hai vừa mới đường ai nấy đi. Tôi đã bất đắc dĩ không thể cầu xin Jihoon lắng nghe tôi giải thích nỗi khổ tâm của mình, và vốn dĩ cậu ấy cũng đã quá tổn thương để phải nhồi nhét thêm bất cứ lời biện hộ nào từ kẻ tồi tệ như tôi. Thế nhưng, dù có là một năm hay hai năm, Kim Junkyu này có lẽ vẫn không thể sống thiếu Park Jihoon, không thể...
Tôi lê từng bước chân nặng nề đến trước cửa nhà Jihoon. Cậu ấy đang ở nhà một mình, ngày nào vào giờ này cũng thế, suốt mấy năm qua. Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau đặt trước bụng, tôi bắt đầu không ngăn được sự sợ hãi đang dần in hằn trên bờ môi khô khốc của mình. Cổ họng tôi cũng nhanh chóng nghẹn lại khi vẫn chưa kịp nói gì.
- Park Jihoon.
Tôi cất tiếng gọi bằng tất cả sức lực còn sót lại.
- Park Jihoon, cậu ra đây đi.
[ ] Jihoon, đọc tin nhắn của mình và xuất hiện đi, một chút thôi.
Tôi không muốn gọi điện, bởi chắc chắn Jihoon sẽ không nhấc máy.
- Cậu không ra đây mình sẽ đợi đến khi ba mẹ cậu về và xin phép hai bác vào nhà-
- Đủ rồi đó Kim Junkyu.
Jihoon vội vàng đẩy cửa nhà bước ra, mặt hằm hằm khó chịu. Nụ cười bất giác nở trên môi, nỗi lo lắng trong tôi từ lúc nào cũng đã biến mất và chỉ còn những kí ức đẹp đẽ nhất giữa hai người dần hiện về trong tiềm thức. Hình như Jihoon đã gầy đi nhiều so với lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Lần cuối cùng... là khi nào thế? Dù học cùng trường nhưng từ lúc nào đó, dường như duyên cũng đã tận.
- Giờ cậu muốn gì đây?
- Mình muốn giải thích.
Tôi đang hạ thấp toàn bộ giá trị của chính mình khi đó là việc duy nhất giờ đây tôi có thể làm để níu giữ người mà tôi không muốn mất.
- Nếu cậu có lý do để giải thích thì đã không đợi đến hai năm.
Jihoon lạnh nhạt nhìn tôi, trong đôi mắt ấy có vẻ đã không còn chút tình cảm nào dành cho tôi nữa. Cũng phải, thời gian đã trôi qua lâu đến ngần ấy, con người chẳng thể mãi yêu thương duy nhất một ai, nhất là khi đã yêu phải một kẻ phản bội.
- Nhưng cậu vẫn tin mình đúng không?
Tôi đánh liều hỏi.
- ...
- Nếu mình nói đây là lý do hai năm trước mình chia tay cậu thì cậu có tin mình không?
Sau vài giây im lặng, Jihoon bỗng tiến gần về phía tôi, và cứ thế tôi cảm thấy hoang mang không hiểu vì điều gì. Một cái tát sẽ hướng thẳng vào mặt tôi chăng?
- Mình lúc nào cũng tin cậu, nhưng vì tin cậu nên mình mới phải đau đớn.
- Jihoon... Cho mình một cơ hội nữa...
- Nói đi. Nói lý do chia tay mà cậu cho là thuyết phục nhất đi.
Hai chữ "thuyết phục" như một nhát dao đâm thẳng vào tim khiến cơ thể tôi lập tức chết lặng. Thuyết phục sao? Vậy nếu những gì mà tôi sắp nói ra đối với Jihoon không đủ thuyết phục thì nó sẽ không được xem như sự thật có phải không? Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu bây giờ để cậu ấy sẽ tin tôi? Kim Junkyu đồ ngốc, tại sao mày không chịu chuẩn bị những gì cần nói trước khi đến đây chứ???
- Cậu nói đi.
- Jihoon à, mình...
Mình từng muốn lao người xuống biển sâu và chìm mãi vào đáy nước. Mình từng muốn trở thành một thiên thần có thể theo dõi và cầu mong cậu một cuộc sống hạnh phúc từ trên nơi thiên đường rất cao. Mình từng muốn để cậu bình yên rời khỏi vòng tay mình mà không cần biết sự thật mình bày vẽ che giấu, và cô gái ấy - đứa em họ thân thiết của mình - chính là một phần của kế hoạch. Mình không muốn cậu đau khổ nhận ra cậu sẽ phải sống với một kẻ mắc chứng trầm cảm suốt quãng đời còn lại để rồi đánh mất tuổi trẻ đáng giá mà thế giới này đã dành tặng cậu, chỉ để cao thượng cứu vớt một cuộc đời đã bị chôn sâu vào bóng tối. Nếu bây giờ mình nói ra những lời như thế, cậu có nghĩ nó đáng tin không? Cậu sẽ nghĩ mình ngụy biện, dối trá hoặc nghĩ rằng mình đã không tin tưởng vào tình yêu của cậu, Park Jihoon...
Jihoon kiên nhẫn chờ tôi, vậy nhưng khuôn miệng tôi lại không thể thốt ra được lời nào sau tất cả những tràng suy nghĩ như điên dại ấy. Tôi cúi gằm mặt, bặm chặt hai cánh môi đang không ngừng run rẩy. Tại sao tôi lại sợ nói về bệnh tình của mình? Vì lòng tự trọng hay vì người trước mặt tôi giờ đây đã không còn là Jihoon từng tin yêu tôi nữa?...
- Cậu lãng phí thời gian của mình.
- Jihoon!
Cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt khép lại tia hy vọng cuối cùng, và nước mắt tôi từ khi nào đã lăn dài trên má, thấm đẫm vào môi vị mặn xen lẫn nỗi chua xót, nhiều đến nỗi tôi chẳng thể lau hết chúng được dù có cố gắng bao nhiêu. Đau hơn cả việc cuộc gặp gỡ này không mang đến hai người một kết thúc viên mãn, Jihoon dường như đã không còn tin tôi nữa... dù chỉ là một chút. Thế nhưng, có lẽ cậu ấy mới là người đã làm đúng. Ai rồi cũng phải quên đi sự tồn tại của quá khứ đau thương để còn bước tiếp, Jihoon rõ ràng đã làm được trong khi tôi cứ mãi loay hoay tìm kiếm những gì đã vĩnh viễn mất đi. Đến lúc này đây dù có muốn hay không, tôi cũng buộc phải chấp nhận kết quả rằng "tôi và Jihoon" sẽ mãi mãi không thể trở thành "chúng tôi" được nữa...
Ừm, tôi hiểu ra rồi.
Với trái tim như đang bị một thứ mãnh lực vô hình bóp nghẹt đau nhói, tôi chọn một nơi ít người qua lại để có thể khóc thật thoải mái cho đến khi có thể tự bình ổn bản thân mình. Ngoài khóc ra, những hành động khác trong giây phút này đều hoàn toàn vô dụng. Chung quy cũng là do tôi ngốc.
- Anh cầm lấy đi.
Một mảnh khăn giấy nhỏ bỗng từ đâu xuất hiện trước đôi mắt đang nhòe dần của tôi, thoạt trông đã được gấp nếp thành hình chữ nhật rất gọn gàng. Giọng nói ấy không quen thuộc đối với tôi, nhưng quan trọng hơn là, tệ thật, đã để người lạ nhìn thấy mình trong bộ dạng khóc lóc xấu xí thế này. Tôi ngại ngần không dám ngẩng đầu, đưa bàn tay run run nhận lấy mảnh khăn liền nhận ra gương mặt mình có chút nóng bừng vì bối rối. Trong phút chốc, tôi len lén bắt gặp ánh mắt người đối diện đang ái ngại hướng về phía mình.
- Cám ơn.
Chẳng còn cách nào khác ngoài đáp lời lí nhí.
- Anh về đi. Anh Jihoon thấy sẽ lo lắm.
- Em... em biết Jihoon sao?!
Ngước mắt nhìn lên, tôi giật mình nhận ra đã chẳng còn ai bên cạnh nữa. Mảnh khăn vẫn còn nằm đây trong lòng bàn tay ngay lập tức biến tôi trở thành kẻ ngốc lạc trôi giữa ranh giới của giấc mơ và hiện thực. Chắc chắn không phải là mơ đâu đúng không? Tôi ngỡ ngàng đứng bật dậy, vô thức lướt mắt tìm kiếm xung quanh nhưng quả thật không có gì cả. Và không rõ lý do vì sao nhưng hình như tim tôi vừa lỗi nhịp.
Người nhận: Yedamie
[ ] Yedam à, Yedam
Tôi có một người bạn thân nhỏ tuổi tên là Bang Yedam dưới tôi hai khóa học. Yedam rất đáng yêu, nhiệt tình, tốt tính lại còn học giỏi, hát hay, nói chung là một con người được sinh ra với tất cả những đặc điểm tốt đẹp nhất trên thế gian. Khoảng thời gian sau khi tôi quyết định chia tay Jihoon, tinh thần hoàn toàn suy sụp, Yedam là người duy nhất đã chăm sóc và dỗ dành tôi. Sống xa gia đình, quả thật đôi khi rất mệt mỏi và cô đơn, vậy nên có được Yedam bầu bạn là phúc phần rất lớn của tôi trong cuộc đời này.
• Sao thế anh?
[ ] Anh có chuyện muốn hỏi
Tôi ngập ngừng vài giây.
[ ] Mà không biết có nên hỏi hay không
• Mọi ngày anh đâu có thế này. Chuyện nghiêm trọng lắm hả anh?
[ ] Không không... Liên quan đến Jihoon một chút.
Đầu dây bên kia bỗng im bặt liền mấy phút làm ruột gan tôi loạn cào cào cả lên. Tôi biết Yedam không thoải mái khi thỉnh thoảng phải nghe tôi nhắc đến Jihoon, bởi em luôn nói với tôi rằng Jihoon đã không còn vương vấn gì mối tình mà tôi luôn day dứt này nữa, nhưng dù sao lần này tôi cũng không phải muốn hỏi điều gì về Jihoon. Thật ra tôi đang tò mò về người đó, ừ thì chính là người đã cho tôi mảnh khăn giấy sáng nay. Tôi đã phải nghĩ ngợi về người con trai bí ẩn với đôi mắt xinh đẹp ấy suốt cả quãng đường trở về nhà. Tôi muốn biết cậu ấy là ai và có mối liên hệ gì với Jihoon, muốn đến sắp phát điên lên.
[ ] Sao em không trả lời?
• Anh cứ một câu cũng Jihoon, hai câu cũng Jihoon
[ ] Không phải vậy.
Tôi nén thở dài.
[ ] Anh muốn biết hiện tại Jihoon có đang sống cùng một người con trai nào khác không
• Con trai? Đột nhiên anh tò mò đến cả người trong nhà Jihoon hyung làm gì?
Tôi khẽ nghiêng người trên tấm đệm quen thuộc, bàn tay siết chặt điện thoại. Tôi còn đang không biết mình đang làm cái quái gì nữa cơ mà. Nhưng tôi tin rằng Yedam đã biết điều gì đó, vì thằng bé vẫn liên lạc với Jihoon như bình thường, mặc dù mối quan hệ của hai người đã không còn trọn vẹn như trước chỉ vì chuyện của tôi và Jihoon đổ vỡ.
[ ] Anh muốn biết thôi, biết đâu đó là người yêu mới... [xóa]
[ ] Anh sẽ kể sau có được không?
• Đừng đụng vào cậu ấy, Jihoon hyung sẽ lại nặng lời với anh, vì anh ấy vẫn còn ấn tượng xấu về anh mà.
[ ] Người yêu Jihoon à?
Tôi không còn giấu nổi tò mò.
• Không phải, nhưng rất quý giá.
[ ] Anh hiểu rồi. Gặp em sau.
Tôi buông điện thoại rơi bộp trên giường, trong lòng bỗng nhiên chất đầy những ngổn ngang. Tôi không hiểu ý Yedam. Đây có lẽ là lần đầu tiên thằng bé nói chuyện mập mờ với tôi như vậy, nếu không vì đứa trẻ đó là người yêu mới của Jihoon thì lý do khác sẽ là gì chứ? Hình như trong tim tôi đang có thứ âm thanh gì đó giống như răng rắc và sau đó là sự vỡ vụn.
.
.
.
.
.
.
Bước chân dọc dãy hành lang lớp học, Junkyu đưa mắt nhìn dòng người đang nô nức chạy nhảy vui đùa ngay dưới chân. Cậu lúc nào cũng tự cô lập bản thân như thế và sẽ chẳng bao giờ thôi được ý nghĩ rằng cả thế giới đang quay lưng về phía cậu. Một gia đình bận rộn không thể dành cho con trai mình đủ sự bảo vệ, quan tâm và khuyến khích, cùng với việc bản thân nó từ bé đã khó hòa nhập với mọi người, hệ quả là càng lớn lên nó càng trở nên hướng nội, thích làm việc một mình và ngại tiếp xúc người lạ, chỉ nhiêu đó là đã đủ để đẩy nó lùi về phía sau trong cuộc chạy đua tìm kiếm những mối quan hệ xã hội cần thiết. Junkyu biết rất rõ chuyện gì đang diễn ra với mình, nhưng đối với cậu đó chính là vấn đề bất di bất dịch sẽ mãi mãi không thể thay đổi được.
Lặng lẽ đặt chiếc cặp tại một góc ngay sát vách tường phòng học, Junkyu mơ hồ trông ra nhành hoa nhỏ phất phơ trước gió sau khung kính cửa sổ, hai khóe môi nhẹ cong lên. Jihoon từng khen cậu đẹp như một bông hoa vậy, kì diệu, rực rỡ, cậu nghĩ mình chưa bao giờ quên đi được khoảnh khắc ấy dù đã từ lâu lắm rồi nó rất đáng để quên.
Người gửi: Yedamie
• Hyung
[ ] Sao thế?
• Jihoon hyung muốn gặp anh.
Junkyu trợn tròn mắt kinh ngạc. Quả tim đang đập chầm chậm trong lồng ngực bỗng chốc nhảy cẫng lên khiến toàn thân cậu tê cứng như vừa bị điện giật. Đã nửa tháng nay Junkyu và Jihoon không gặp nhau, vì cậu luôn cố tình đến lớp muộn hơn trước đây bằng một lối đi khác. Junkyu vẫn chưa thể dũng cảm đối mặt Jihoon lần nữa sau hành động bộc phát ngày hôm đó - một sự níu kéo nông nổi, ngu ngốc và vụng về.
[ ] Cậu ấy có nói lý do không?
• Anh ấy không nói, nhưng anh cứ đến đi.
[ ] Anh hiểu rồi. Anh sẽ đi ngay.
Junkyu tuyệt nhiên lo lắng, nhưng cậu không muốn tỏ vẻ chần chừ hay sợ hãi nữa. Dù tình huống xảy ra sắp tới là tốt hay xấu, cậu cũng sẽ được nghe Jihoon nói những lời thật lòng nhất... lần cuối cùng.
• Anh biết điểm hẹn à?
[ ] Khuôn viên kí túc xá A.
• Anh hay thật.
Đó là nơi Junkyu và Jihoon từng thường xuyên gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip