5. Anh thực sự là ai?
Sau cuộc trò chuyện căng thẳng với Jungkook, Jimin cảm thấy đầu óc mình như đang quay cuồng. Mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên mờ mịt và khó hiểu. Những suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu cậu, không thể nào xua tan được. Cậu không thể hiểu được Jungkook. Cậu không thể hiểu được tổ chức này. Mọi thứ cậu tưởng là thật bỗng chốc trở thành nghi vấn.
Cậu đã nghĩ rằng đây chỉ là một đường dây lừa đảo thông thường, một nhóm tội phạm chuyên lừa tiền qua điện thoại, lấy đi tài sản của những người nhẹ dạ. Nhưng khi nhìn vào cách Jungkook phản ứng, từ cuộc gọi bí ẩn, từ lời cảnh báo hôm qua, từ ánh mắt hắn trao cho cậu, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Cảm giác rằng mình chỉ là một con cờ trong một trò chơi lớn hơn dâng lên mạnh mẽ trong lòng Jimin. Cậu bỗng nhận ra rằng có thể những gì cậu đang đối mặt không chỉ là một tổ chức lừa đảo đơn thuần.
Jimin siết chặt tay, tự nhủ rằng cậu không thể để bản thân rơi vào tình huống này mà không hiểu rõ sự thật. Cậu phải làm gì đó, phải tìm ra những gì đang ẩn giấu phía sau tất cả những gì hắn nói và làm. Nếu cậu muốn thoát khỏi đây, cậu cần phải biết sự thật, cần phải hiểu rõ về những gì thực sự đang diễn ra.
Buổi tối hôm đó, khi tất cả mọi người đã về phòng nghỉ, ánh sáng hành lang mờ mờ hắt ra từ những chiếc bóng đèn cũ kỹ. Jimin vẫn không thể ngủ. Những hình ảnh về Jungkook, giọng nói của hắn, và cả những lời nói dối mà cậu đã nghe được cứ lẩn quẩn trong đầu cậu. Cậu cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một mê cung không lối thoát, nơi mọi thứ đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Quyết định không thể ngồi im trong phòng thêm nữa, Jimin lặng lẽ rời khỏi giường, bước ra hành lang tăm tối.
Không khí trong hành lang lạnh lẽo và vắng vẻ. Mỗi bước chân cậu vang lên đều như nhắc nhở cậu về sự cô độc trong tình cảnh này. Cậu không thể ngủ, không thể làm gì ngoài việc suy nghĩ về tất cả những điều chưa rõ.
Khi vừa rẽ qua góc hành lang, Jimin bỗng dưng dừng lại. Một bóng người đứng ở phía trước, chỉ cách cậu vài bước chân. Cậu không thể nhầm lẫn được, đó là Jungkook, đang nói chuyện qua điện thoại. Cảm giác bối rối và tò mò trỗi dậy trong lòng Jimin. Cậu vội vã nép mình vào bức tường bê tông lạnh lẽo, giữ im lặng, cố gắng nghe rõ từng câu chữ mà Jungkook đang nói. Mỗi lời hắn nói đều như một mảnh ghép trong bức tranh mờ ảo mà cậu vẫn chưa thể lắp ghép hoàn chỉnh.
“Đừng lo. Tôi vẫn kiểm soát được”
Giọng nói của Jungkook vang lên, trầm và điềm tĩnh, nhưng không có chút nào của sự mềm mỏng hay nịnh bợ như khi hắn giao tiếp với cấp trên.
“Bọn chúng không nghi ngờ gì sao?”
Câu hỏi phát ra qua chiếc điện thoại khiến Jimin căng thẳng hơn, nghe chừng có gì đó rất quan trọng trong đó.
Một khoảng lặng ngắn, rồi Jungkook trả lời, nhưng lần này không phải là giọng điệu lạnh lùng như trước. Hắn bật cười khẽ, nhưng trong đó không hề có chút vui vẻ nào.
“Không đâu, chúng rất tin tôi.”
Tim Jimin đập loạn nhịp. Cậu cảm thấy như máu trong người đông lại. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, khiến cậu không thể thở nổi.
“Bọn chúng” mà Jungkook nhắc đến đó có lẽ là tổ chức lừa đảo này.
Mọi chuyện bỗng trở nên rất nghiêm trọng, rất phức tạp. Cậu không thể tiếp tục ở đây mà không biết sự thật.
Dù không thể nghe rõ hết cuộc trò chuyện, nhưng những câu chữ mà Jimin nghe được từ Jungkook khiến cậu không thể tiếp tục bỏ qua.
Sáng hôm sau, Jimin ngồi trong phòng làm việc, đầu óc như bị xâm chiếm bởi hàng trăm câu hỏi. Cậu không thể tập trung vào công việc, không thể làm gì ngoài việc nghĩ về Jungkook và những gì hắn có thể đang giấu giếm. Cậu cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một trò chơi mà không hiểu nổi quy tắc. Cậu không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cậu cần phải đối mặt với Jungkook, phải có câu trả lời ngay bây giờ.
Khi Jungkook bước vào phòng làm việc, Jimin không do dự mà đứng dậy. Ánh mắt của cậu sắc bén và kiên quyết. Cậu không thể lùi bước. Tên bặm trợn đứng gần cửa, giơ cây gậy điện, giọng nói đe dọa vọng đến.
“Mày định làm gì?”
Jimin giật mình, nhưng không lùi bước. Cậu vội vã xua tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi đi vệ sinh” cậu nói, ánh mắt lướt qua Jungkook, rồi nhanh chóng liếc về phía nhà vệ sinh.
Tên bặm trợn không nghi ngờ gì, chỉ hờ hững để cậu đi qua. Jimin hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cuộc đối mặt mà cậu đã chờ đợi từ tối qua. Cậu không thể lẩn tránh nữa.
Khi cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, Jungkook vẫn đứng đó, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cậu. Cậu cắn chặt môi, cố gắng không để cảm giác lo lắng lộ ra ngoài. “Jungkook,” Jimin gọi với, giọng nói chắc chắn hơn bao giờ hết.
Jungkook dừng lại, nhướng mày nhìn cậu. Cậu cảm thấy mình như đang đứng trước một tảng đá lớn, một sự cứng rắn không thể vượt qua, nhưng vẫn phải đối mặt. Cậu siết chặt nắm tay, đối diện với hắn mà không hề run sợ.
“Tôi muốn biết sự thật,” cậu thẳng thắn nói, mắt không hề né tránh.
Jungkook im lặng một lúc, rồi bước lại gần cậu. Bầu không khí xung quanh đột ngột trở nên nặng nề, như thể cả căn phòng đang co lại. Đôi mắt Jungkook tối sầm lại, ánh nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thủng mọi thứ trước mắt.
“Sự thật?” Hắn lặp lại, giọng điệu chế nhạo như thể đang cố tình trêu chọc Jimin.
Jimin hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong lòng.
“Anh không giống bọn họ,” cậu nói, giọng kiên quyết, nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Jungkook nhíu mày, ánh mắt lướt qua Jimin với một sự tò mò, nhưng hắn không trả lời ngay. Jimin không bỏ cuộc. “Tôi đã nghe thấy anh nói chuyện qua điện thoại tối qua,” cậu tiếp tục, không để ánh mắt mình rời khỏi Jungkook. “Anh không phải một tên quản lý bình thường của nhóm lừa đảo.”
Jimin bước lên một bước, gần hơn nữa, muốn nhìn thấu vẻ ngoài lạnh lùng của Jungkook. “Anh rốt cuộc là ai?”
Không khí trong phòng như nặng trĩu, mỗi lời nói của Jimin dường như khiến không gian chật chội hơn. Jungkook nhìn cậu, ánh mắt như sắc dao, lạnh lùng và đầy sự khinh bỉ. Rồi hắn bật cười, nhưng không phải là một tiếng cười thật sự. Nó khô khốc và sắc bén.
“Cậu nghĩ cậu biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
Jimin cảm thấy tim mình như thắt lại. Jungkook cúi xuống, ghé sát vào tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng như một lời thì thầm chết chóc: “Cậu không biết gì cả, Jimin.”
Jimin đứng đó, đông cứng trong khoảnh khắc, không thể thốt ra lời nào. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Jungkook đã quay người, rời khỏi phòng mà không để lại dấu vết. Cậu chỉ còn lại trong phòng, một cảm giác bối rối, lo sợ và đầy nghi vấn.
Jungkook... rốt cuộc hắn đang che giấu điều gì? Hắn thật sự là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip