Chương 61: Luyến tiếc bảo bảo.
Bên trong xe, Hứa Đào Nhi cúi đầu, biểu tình thống khổ, gương mặt đầy ai oán, lâu lâu còn phát ra tiếng thở dài.
" Làm sao vậy? Sao lại than thở?" Toàn bộ lực chú ý của Thượng Quan Tứ đều đặt trên laptop, thuận miệng hỏi một câu. Mấy ngày nay tâm tình của cô vô cùng tốt, lại có chuyện làm cho cô sầu muộn, thật hiếm thấy.
" Vốn dĩ Thiên Thiên chỉ khóc một lần, hiện tại bị tôi làm cho khóc thêm một lần, khảo hạch có thể thông qua hay không đây?"
" Sẽ không ! Không phải Đức Thụy Kỳ phu nhân nói, khóc ba lần mới không thông qua sao?"
" Nói thì nói như thế, nhưng các hạng mục khác điểm của tôi đều rất thấp, vừa rồi lại không chuẩn bị tốt, thật là hỏng bét. Nhất định là không qua...hu hu... Tất cả là tại mẹ không tốt, mẹ khiến con phải khóc, thật xin lỗi..."
" Cô còn ôm chặt như thế, nó sẽ lại khóc thêm vài lần nữa, đến lúc đó thì thật sự không thông qua được khảo hạch..."
" Hả?" Hứa Đào Nhi phát hiện mình ôm bảo bảo thật là chặt, gương mặt bảo bảo có chút đỏ lên, cô vội vàng nới lỏng tay, "Thiên Thiên, mẹ thật là một người mẹ ngu ngốc, xin lỗi bảo bảo."
" Đừng quá khẩn trương, chưa chắc đã có người làm tốt hơn chúng ta." Thượng Quan Tứ gập laptop lại, nghiêng đầu nhìn cô nói, "Người tham gia khảo nghiệm đa phần là người chưa có kinh nghiệm chăm sóc bảo bảo, có cô và gia gia chiếu cố, Thiên Thiên đã tốt lên rất nhiều."
" Thật vậy chăng?" Hai mắt Hứa Đào Nhi sáng lên nhưng lập tức ảm đạm, bĩu bĩu môi nói, "Anh đang an ủi tôi sao?"
" Tôi chỉ nói sự thật, không cần phải...gạt cô."
" Nói như vậy anh thực sự cảm thấy tôi là một người mẹ tốt?" Từ trước đến nay hắn quý chữ như vàng lại đột nhiên biểu dương cô, thật hiếm có. Hai gò má Hứa Đào Nhi nhanh chóng hiện lên hai đám mây đỏ.
Còn có vừa rồi hắn gọi Thiên Thiên, hắn gọi tên của bảo bảo, điều này đại biểu hắn cũng thích bảo bảo đúng không? Tâm tình Hứa Đào Nhi lập tức tốt lên rất nhiều.
" Đưa tôi bế bảo bảo một lát, cô cứ ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút."
" Hửm?" Hắn đang quan tâm cô? Hứa Đào Nhi kinh ngạc nhìn hắn ôm bảo bảo, nhất thời không kịp phản ứng.
" Đừng hiểu lầm, tôi thấy sắc mặt cô không tốt nên mới giúp cô bế một chút, đừng vì tôi hơi tốt với cô một chút cô liền yêu tôi. Nhớ kỹ, giữa chúng ta chỉ là một bản hợp đồng thỏa thuận mà thôi."
" À ! Không đâu ! Không đâu ! Nội dung hợp đồng tôi đều nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không yêu anh, ha ha." Hứa Đào Nhi rụt cổ gật gật đầu, "Nhưng mà, vẫn cảm ơn anh đã tốt với tôi."
" Không cần nghĩ nhiều, nghỉ ngơi một chút đi, Mắt thâm quầng hết rồi, trông rất khó coi."
" Thật sao? Hỏng bét." Hứa Đào Nhi kêu thảm một tiếng, sau đó nhanh chóng tựa lưng vào ghế nhắm mắt.
" Phì..." Nữ nhân ngốc này thật dễ gạt. Không biết tại sao, gần đây mỗi lần nhìn thấy cô, tâm tình Thượng Quan Tứ không khỏi tốt lên rất nhiều.
......................................................................
Lúc Thượng Quan Tứ và Hứa Đào Nhi đi tới, phía trước đã xếp thành một hàng dài toàn người với người. Mỗi người đều trưng ra khuôn mặt rầu rĩ, bất đắc dĩ nhìn bảo bảo thở dài.
" Tiêu rồi ! Hình như khảo hạch rất khó, chúng ta chắc chắn không thông qua." Hứa Đào Nhi mặt ủ mày chau nói.
" Không cần lo lắng, chiếu cố tốt Thiên Thiên là được." Thượng Quan Tứ khí định thần nhàn nói.
" Nhưng mà, nhưng mà..."
" Suỵt..." Hắn duỗi ngón tay đặt lên môi cô, một luồng điện nhanh chóng lưu truyền khắp toàn thân Hứa Đào Nhi khiến cô run lên bần bật, trong nháy mắt quên luôn cả sự khẩn trương. Chỉ có hai con ngươi không chớp nhìn ngón tay của hắn.
Đức Thụy Kỳ phu nhân mở máy đo theo dõi chu kỳ trên người bảo bảo, mặt không đổi sắc nhìn lướt qua, phun ra hai chữ "tiếp theo."
Hứa Đào Nhi khẩn trương nắm chặt hai tay, thở cũng không dám thở mạnh, không ngừng cầu khẩn trong lòng: Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!
Qua thật lâu, Đức Thụy Kỳ mới thả lỏng cơ mặt nhìn Thượng Quan Tứ và Hứa Đào Nhi, sau đó bình tĩnh nói, "Thông qua !"
" Phù... Cảm tạ trời đất..." Hứa Đào Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thân thể cứng ngắc rốt cục cũng thả lỏng. Cô mừng rỡ liếc nhìn Thượng Quan Tứ, vẻ mặt hắn tuy rằng không có gì thay đổi nhưng mà khóe môi cũng thoáng giương lên.
Bảo bảo hình như cũng cảm nhận được bọn họ vui sướng bật cười "khanh khách" .
Đức Thụy Kỳ phu nhân đọc xong, chuẩn bị tháo pin ra, giống như các cặp đôi trước đem bảo bảo ném vào thùng giấy.
" Đợi một chút..." Hứa Đào Nhi cuống quýt gọi bà, có chút không đành lòng nói, "Có thể cho tôi ôm Thiên Thiên một cái không? Xin bà..."
"..." Do dự một chút, Đức Thụy Kỳ phu nhân cũng đưa bảo bảo cho cô.
" Cảm ơn !" Hứa Đào Nhi ôm lấy bảo bảo, cẩn thận che chờ trong ngực, trong mắt lộ ra sự từ ái của người mẹ.
Nghĩ tới ba ngày nay cô chăm sóc bảo bảo từng ly từng tý, sống mũi cô có chút cay cay, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thiên Thiên là bảo bối của mẹ. Tuy rằng con chỉ là bảo bảo mô phỏng hình người nhưng trong lòng mẹ con vĩnh viễn là đứa con đầu tiên của mẹ."
" Cảm ơn con mấy ngày nay đã đem đến cho mẹ niềm vui, cũng cảm ơn con cho mẹ biết như thế nào là một người mẹ tốt. Mẹ vĩnh viễn không bao giờ quên con, Thiên Thiên bảo bối." Cô lưu luyến không rời hôn lên trán, lên má, cái miệng nhỏ nhắn, sau đó mới cười đem trả lại.
Ở đây không ít người cảm động, viền mắt đã hồng hồng.
Đức Thụy Kỳ phu nhân không nói câu nào, nhưng vẫn thấy ánh mắt của bà có chút rung động.
Khóa huấn luyện kết thúc, một số người tụ lại với nhau để lại phương thức liên lạc.
" Tôi còn có vài lời muốn nói với Đức Thụy Kỳ phu nhân, anh ra cửa chờ tôi một chút được không? Rất nhanh sẽ ra ngay." Hứa Đào Nhi kéo kéo áo Thượng Quan Tứ, cúi đầu thỉnh cầu.
Hắn chỉ nhìn cô một cái, gật đầu, sau đó rời đi.
" Chỉ cần chú ý những thứ này là đủ rồi...Ừm ! Là như thế này..." Đức Thụy Kỳ phu nhân đang cùng những thiên kim tiểu thư khác trò chuyện, thấy Hứa Đào Nhi đi tới, bà làm bộ không nhìn thấy, quay đầu qua hướng khác.
" Đức Thụy Kỳ phu nhân, xin chờ một chút được không? Tôi có mấy câu muốn nói với bà."
" ..." Bà không trả lời, chỉ thoáng dừng bước, đưa lưng về phía cô. Ngược chiều ánh sáng, mặt mũi của bà có chút mơ hồ.
" Thật ra từ lúc mới bắt đầu, tôi đối với khóa huấn luyện này không chút hứng thú, thậm chí tôi rất bài xích. Nhưng mà qua mấy ngày nay, tôi hoàn toàn thay đổi quan niệm của mình, cũng từ đó thu được nhiều kinh nghiệm."
" Tôi biết mình không có gia thế hiển hách, không có khí chất ưu nhã, không có bề ngoài, không có thiên tư hơn người, căn bản không có cách so với người khác. Cũng biết bản thân lúc nào cũng mơ hồ, phạm nhiều sai lầm khiến bà không chịu đựng được, đối với chuyện này tôi muốn nói một câu, xin lỗi."
" Nhưng ngoại trừ xin lỗi, điều tôi muốn nói hơn là, cảm ơn bà. Cảm ơn bà đã dạy tôi biết cách trở thành nữ nhân có khí chất, có giáo dưỡng. Cảm ơn bà đã dạy cho tôi biết thế nào mới là một cô dâu hào môn đạt tiêu chuẩn.
" Tôi sẽ nỗ lực làm một người vợ tốt, con dâu tốt, người mẹ tốt đồng thời không để người nhà của tôi hổ thẹn. Trước kia những điều này thật hoang đường, thật buồn cười nhưng tất cả đều là chuyện quá khứ, sau này tôi sẽ nguyện ý vì Thượng Quan Tứ mà sống, vì sinh ra tiểu hài tử mà sống, vì Thượng Quan gia mà sống."
" Còn có, tôi rất cảm kích bà, bà đã cho tôi hiểu được thế nào là tình thương của mẹ, cái gì là thiên luân chi nhạc. Bất luận là gả vào hào môn hay gả vào nhà bình thường, tôi sẽ bảo vệ gia đình tôi, bảo vệ người nhà tôi, đồng thời có thể tự tin để trở thành một người mẹ tốt để cho hài tử của tôi được khỏe mạnh, vui sướng, hạnh phúc mà lớn lên."
" Cảm ơn ! Hẹn gặp lại !" Hai mắt Hứa Đào Nhi chớp chớp, nước mắt lưng tròng, cô cúi người thật sâu sau đó xoay người rời đi.
Cô không hề biết sau khi cô xoay người rời đi, Đức Thụy Kỳ phu nhân xoay đầu lại, trong mắt có thứ gì đó thay đổi.
Hoàng hôn, không khí trong hoa viên vô cùng yên tĩnh. Thượng Quan Hạc ngồi trên ghế mây, nhìn mặt trời đỏ rực đang từ từ lặn xuống. Gió lay mái tóc bạc trên đầu, trong đáy mắt ông xuất hiện sự bị thương.
Hình như ông đang tưởng niệm đến người nào đó, cứ như vậy chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thật lâu, thật lâu.
" Đoán xem ta là ai?" Một đôi tay bịt mắt ông, kèm theo âm thanh mô phỏng theo giọng nói khả ái đáng yêu của Crayon Shin-chan.(Cậu bé bút chì Shinosuke ý mà ^^)
Khóe môi hiện lên ý cười, Thượng Quan Hạc hỏi, "Không phải Đào Đào nha đầu ông yêu quý nhất sao?"
" Oa ! Gia gia thật lợi hại, thanh âm đã thay đổi như vậy mà gia gia cũng có thể đoán được." Hứa Đào Nhi mở to hai mắt nhìn ông, cười hì hì, trên mặt tỏ ra sùng bái.
" Cháu là Đào Đào nha đầu ông yêu quý nhất, bất luận biến thành cái gì gia gia đều có thể nhận ra." Thượng Quan Hạc cười từ ái, bàn tay nhăn nheo vuốt ve mái tóc dài của cô.
" Dạ ! Chỉ có gia gia là hiểu rõ Đào Đào nhất, cho nên Đào Đào có thứ này muốn tặng cho gia gia." Hứa Đào Nhi cười hắc hắc, thần bí mà trịnh trọng bưng tới trước mặt Thượng Quan Hạc một chậu hoa sơn trà trắng nõn.
" Là thứ gia gia yêu thích nhất, sơn trà. Cháu chăm sóc rất lâu mới nở hoa, ngay cả một con sâu cũng không có."
" Hoa sơn trà..." Ngón tay vuốt ve cánh hoa, chạm đến trái tim Thượng Quan Hạc.
Hắn bất đắc dĩ lẩm bẩm, "Không biết cây sơn trà ở viện dưỡng lão thế nào rồi, Hác nãi nãi của cháu luôn oán giận mắt kém không thể bắt được sâu, ha ha..."
" Gia gia lại nhớ đến Hác nãi nãi sao? Đào Đào không hiểu, nếu hai người yêu nhau vì sao không thể ở cùng nhau? Ngay lúc này phải quý trọng thời gian ở cạnh ông mới đúng."
" Haizzz... Không phải tất cả mọi chuyện đều đơn giản như cháu nghĩ đâu. Hác nãi nãi của cháu cũng có điều cố kỵ của bà ấy, gia gia cũng có điều cố kỵ của gia gia. Trong tình huống này căn bản không được phép tái giá. Nhà bình thường cũng như vậy huống chi là hào môn thế gia, từng quyết định đều phải suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng."
" Nhưng mà, nhưng mà không phải gia gia cũng bắt cháu gả cho Tứ sao? Nếu cháu có thể tại sao gia gia lại không thể? Đây rõ ràng là không công bằng với ông."
" Đứa ngốc, không có gì là công bằng hay không công bằng, chỉ cần người một nhà có thể hòa thuận là tốt rồi. Gia gia khăng khăng để cháu gả cho Tứ hoặc Dạ là bởi vì gia gia tin tưởng cháu chính là người có thể cải biến số phận của người Thượng Quan gia."
" Sự chân thành thiện lương của cháu nhất định có thể khiến Tứ rung động, cũng có thể đả động đến Tư Đinh Na, khi đó...Thượng Quan gia mới có thể thực sự là một "gia đình"."
" Ép Tử Tuấn lấy Tư Đinh Na là sai lầm lớn nhất của ông, ông thẹn với Tứ, với Dạ, với Tiên Nhi, với Tư Đinh Na, cũng thẹn với mẹ của Tứ... Thế nhưng việc đã đến nước này cũng không thể vãn hồi, cho nên gia gia chỉ hi vọng cháu có thể giúp ông cải biến hiện trạng."
" Tuy rằng như vậy đối với cháu là không công bằng nhưng gia gia xin thề nhất định sẽ cho cháu những gì tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu nửa điểm ủy khuất. Cháu nhất định sẽ hạnh phúc, tin tưởng gia gia được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip