Chap 15: hai năm

"Sư phụ~"

"Ta không phải sư phụ của cậu!"

"Xin chú đó! Làm sư phụ của tôi đi!" – cậu thanh niên trẻ ôm lấy hông người kia. La liếm nhất định phải làm đệ tử của hắn ta.

"Tôi có thể làm việc nhà!"

"Ta tự làm được!"

"Tôi có thể nấu ăn!"

"Ta có tay!"

"Xin chú đó Mắt Diều Hâu! Tôi còn có thể trồng rau nữa!" – Ameris bỏ liêm sỉ cầu người đàn ông.

Cậu đưa ra quyết định như vậy chỉ vì một người – Monkey D.Luffy, đứa em trai yêu quý. Nếu thằng bé quyết định làm Vua Hải Tặc, vậy thì chặng đường nó cần đi sẽ vô cùng nguy hiểm, là một anh trai xứng chức, cậu phải luôn bên cạnh thằng bé. Dù nó có đồng đội, vậy thì cậu cũng bên cạnh tất cả. Mạnh hơn là điều tất yếu!

"Trồng rau thì ta cũng tự có tay!" – Mihawk không chịu nổi nữa mà gào lên. Tự hỏi vì sao lại có cái người mặt dày như thế này.

"Tôi có năng lực riêng!" – cậu vẫn ôm lấy hông hắn ta không bỏ.

"Trái Ác Quỷ?"

"Không phải! Sinh ra đã có, năng lực tự nhiên!"

"Hừ! Nể mặt thanh kiếm của ngươi, ta sẽ xem xét. Giờ thì đánh thắng đám tinh tinh trong rừng trước đi" – hắn gỡ tay cậu ra – "Không được dùng năng lực, dùng kiếm"

"...Không dùng kiếm có được không? Tôi còn chưa gỡ phong ấn cho nó nữa"

"Không dùng kiếm thì ngươi bám theo ta làm gì?!" – người đàn ông muốn giơ đao lên chém người thanh niên này. Một kiếm sĩ không dùng kiếm thì gọi gì là kiếm sĩ nữa?

"Tôi không phải không dùng kiếm. Chỉ là, thanh kiếm này oán niệm có hơi nặng, tôi phải thanh lọc cho nó trước khi dùng"

"Tùy ngươi"

"Cảm ơn chú!"

'Đừng gọi chú' – bộ ta già vậy hả?!

Người đàn ông ba mươi tuổi còn chưa chạm mốc rơi vào hoài nghi nhân sinh vì bị gọi chú – Dracule Mihawk.

---

Chuyện kể ra thì cũng không dài lắm, thậm chí còn có hơi buồn cười. Thật đó!

Ameris rời đảo sau khi dặn dò hai đứa con thơ (Rosinante và Law) trước khi đi đủ thứ trên đời. Cậu chuẩn bị mọi thứ để phục vụ cuộc sống và đặt tiền đề cho tổ chức: người, vật chất. Sau đó biến về hình thái Nhân ngư nằm trên một cái phao nổi bằng cây thủy sinh, còn tri kỷ tự tạo cho mình một cái mái che nắng rồi trôi trên biển.

Lần đầu gặp mặt của cả hai:

Ameris: ồ trùng hợp ghê. Chú cũng một mình một thuyền trên biển hả?

Mihawk: một con cá nằm phơi nắng?

Ấn tượng thứ hai:

Ameris: ô! Chú là kiếm sĩ hả? Nhận tôi làm đệ tử được không?

Mihawk: một con cá nằm phơi nắng, à không phải, là người cá với một thanh kiếm tốt.

Rồi cậu mặt dày mày dạn bám tới tận đảo của hắn. Qua cuộc trò chuyện (chọc tức) bên trên thành công ở lại đảo học kiếm.

Một lần học này là một năm rưỡi.

---

"Mai là ngày cuối rồi sư phụ~" – cậu lăn lộn trên ghế sopha, chờ đợi khi hắn nấu bữa tối – "Ngài không có gì muốn nói với em hả?"

"..." – ngoài bất lực ra thì chỉ còn bất lực – "Ta còn nói gì được nữa? Mau đi đi, ở tốn cơm tốn gạo!"

Năm rưỡi ở với nhau. Ameris học kiếm thuật, Mihawk học được cách cà khịa người ta:).

"Sao ngài có thể như thế! Toàn bộ rau là em trồng mà sư phụ!"

"Ừ. Sau bữa tối có cần gì thì sắp xếp hết vào đi, mai rời đi rồi đừng lại quên đồ rồi quay về" – đừng về báo cái đảo này nữa!

"Em biết rồi" – cậu bĩu môi đứng dậy. Chỉnh trang lại quần áo rồi mới ngồi vào bàn ăn.

Phải nói đến trong một năm rưỡi này tóc Mihawk có thể rụng bao nhiêu sợi với cái độ báo của Ameris. Ngày thường thì không sao, đến cái lúc biến thành hình thái Nhân ngư thì chỉ khổ hắn ôm đi ôm lại. Lúc thì vào bồn tắm, lúc thì ra biển. Ăn uống còn đòi hỏi phải cá tươi...nếu không phải kiếm thuật tốt đáng đào tạo thì Mihawk hắn đã cho một đao về với đất mẹ rồi.

Sáng hôm sau

"Hẹn ngài một ngày nào đó trên Đại Hải Trình!" – Ameris hứng khởi ngoi lên mặt biển, vẫy tay chào hắn – "Em là thuyền viên của một băng hải tặc! Ngài nhớ giữ tờ truy nã của em nha Hawkie!"

"...Ta cần tờ truy nã của ngươi làm cái gì hả?! Còn Hawkie là cái quỷ gì?!" – Mihawk biến hàm răng của mình thành hàm cá mập. (Perona tương lai nhìn đến bản truy nã phóng to ngay trong phòng ngủ Mihawk khi dọn dẹp phòng:...tên này chắc chắn là biến thái!)

"Hahaha..." – cậu cười thích thú khi thành công chọc tức hắn.

Vẫy tay chào lần cuối rồi lặn xuống biển, cuộc hành trình của cậu còn gần nửa năm nữa mới có thể quay trở lại dòng thời gian chính. Thú thực thì cậu nhớ thằng em trai nghịch ngợm có hơi ngốc (não cao su) của mình lắm rồi. Nhưng cái hệ thống chết tiệt kiên quyết nói rằng phải đủ hai năm mới được quay trở lại.

Có một câu ĐMM thân thương muốn gửi tới hệ thống thay thế!

---

"..." – hôm nay cậu mới nhận ra. Mình là một con cá lạc đường biển, còn ngu lí thuyết về hàng hải nữa.

Đó là kết luận rút ra sau khi Ameris nhìn đến hòn đảo biệt lập không phải của bản thân. Xấu hổ đời cá, ai đời có con cá nào lạc trên biển bao giờ?

Nhưng cậu thấy một người, một cậu bé. Đang bị anh em của mình bắt nạt.

"Dừng lại!"

"Ngươi là ai?! Sao lại có người lạ đột nhập vào Gemma 66 được?!" – thằng nhóc tóc xanh biển xấc xược lên tiếng. Thành công nhận về một cái cây dây leo sắt trói chặt.

"Màu xanh yêu thích của ta mọc trên đầu ngươi đúng là một sỉ nhục! Các người là anh em? Rất tốt! Lần đầu tiên trong mười chín năm có người chọc tức ta sau đám Thiên Long Nhân rác rưởi, lại còn là một đứa nhóc còn hôi sữa!" – cậu nhíu mi. Đúng là ra đảo không chọn ngày, vừa xui xẻo vừa làm bản thân tức giận.

"Ngươi dám trói một hoàng thất của Gemma 66 như thế hả?! Mau thả em trai ta ra!"

"Em trai của ngươi?" – Ameris quay đầu nhìn thằng nhóc tóc đỏ, nhấc lên bằng một tay – "Vậy thằng bé tóc vàng thì sao?"

"Thằng đó chỉ là một sản phẩm lỗi! Bọn ta có đánh nó thì cũng chẳng sao cả!!"

"Tốt lắm! Câu trả lời của ngươi..." – haki bá vương không tự chủ được mà thoát ra ngoài. Dù được dạy nhưng cậu không nghĩ mình sẽ dùng tới nó sớm như vậy, chỉ vì một thằng nhóc.

"Dừng tay lại! Hãy dừng lại!"

"Ông là ai?"

"Tôi là bố của chúng!"

"A...phải không?" – cậu nghiêng đầu. Thu hồi haki – "Nhưng tôi muốn giết thằng nhóc màu xanh biển này"

"Tôi có thể đổi mọi thứ cho cậu! Chỉ cần tha cho bọn chúng!"

"Thứ tôi muốn?" – Ameris ném thằng nhóc tóc đỏ qua một góc, nhấc cậu bé tóc vàng lên – "Thứ này, thế nào?"

"Được! Tất nhiên là được!" - dù sao cũng chỉ là một sản phẩm lỗi.

Cậu rời đi với một thằng bé. Để lại sau lưng là một đống đổ nát, người bố bị đánh bất tỉnh ném xuống nước, chỉ còn ba thằng nhóc con và một đứa con gái nằm trên bờ.

Gemma 66: bại

--- 

Sản phẩm lỗi, lỗi dame :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip