Ngoại truyện (1)
Mình đăng lại vì (2.) còn thiếu mất một đoạn (không thấy ai nhắc hết trơn ㅠㅠ), xem như là hai phần ngoại truyện rồi nha =))))))))
/
1.
Đám bạn ở trường Đại học mà biết nhà tôi bây giờ đang chứa chấp ca sĩ Tiêu Tuấn nổi tiếng, chắc sẽ thay phiên nhau đến đây lấy cớ bàn luận về bài học mà tiện tay xin chữ kí và chụp hình.
Hai tay bận rộn rửa đống chén bát mà ca sĩ của mọi người vừa càn quét, tôi chán ngán nhìn nó, "Mày không về à?"
"Làm ơn đi Mẫn Huỳnh, tao và Quán Hanh đang giận nhau. Tao còn bỏ đi trước, giờ mà quay về thì chẳng có chút tự tôn nào."
Úp lên giá cái dĩa cuối cùng, tôi tháo tạp dề, lau tay vào khăn, "Lại làm sao?"
"Đó, Quán Hanh ôn hoà, lành như cục bột của mày, bữa nay làm việc với đối tác nữ, mặt mày rạng rỡ tươi sáng chết tao luôn."
Tôi tặc lưỡi, "Lại chẳng giống chuyện Tâm Thư ngày trước, mày đừng có đa nghi quá."
Tiêu Tuấn bóp chặt gói snack mà nghiến răng, "Tao mới dò hỏi có vài lần, Quán Hanh sau một hồi quanh co thì bảo tao phiền. Phiền là phiền thế nào chứ!!!"
Nhìn đôi mắt gần ứa nước của Tiêu Tuấn, tôi cũng không thể động lòng nổi, "Quán Hanh một mình tự lập công ty, việc chưa đủ nhiều hay sao mà phải nghe mày cằn nhằn thằng ranh?
Vả lại, mày đóng mv ca nhạc cũng phải tình cảm với mấy diễn viên nữ. Quán Hanh không nói, mày có quyền giận ngược à?"
Tình cảm anh em càng lâu càng thắm thiết, tôi đã không còn những lầm lì ẩm ương ngày xưa, thẳng thừng chỉ ra lỗi sai của Tiêu Tuấn. Tính thằng này tôi lại không rõ, đầu óc đơn giản chẳng chịu nghĩ sâu gì cả. Tiêu Tuấn nghe nói đúng quá hay sao mà cạn lời, uất ức đốp lại một câu nhảm nhí, "Chứ mày bạn tao hay bạn Quán Hanh? Mày thích Quán Hanh hả?"
Tôi cười khẩy, "Tao chỉ thấy tiếc cho Quán Hanh vì đụng trúng cục bột như mày."
Có vẻ như không chịu nổi nghe tôi xỉa xói nữa, nó lè lưỡi lấy áo khoác rồi rời đi, còn không quên đóng cửa cái rầm dằn mặt.
Lấy điện thoại từ trong túi, tôi gọi điện cho Quán Hanh.
"Người yêu nhỏ của mày về rồi đấy."
Quán Hanh bật cười, "Đệ đệ tâm phục khẩu phục đại ca."
Tôi cúp máy, nhìn xuống chiếc xe màu đen qua khung cửa kính. Tiêu Tuấn vừa bước đến, dùng dằn một lúc mới để người ta ôm vào lòng mà lên xe. Ây dà, chắc tôi cũng cô đơn lâu quá rồi, nhìn mấy cảnh này lại rợn hết cả da gà.
Nhưng không, bãi chiến trường Tiêu Tuấn để lại cho tôi - một mớ bao bì snack vương vãi trên sô pha và bàn ghế, mới đúng là chọc máu tôi hơn cả.
2.
Sau khi ghé qua siêu thị mua đồ ăn tối, tôi rã rời tựa người bên thang máy, ngáp dài một hơi. Mấy ngày vừa rồi chạy deadline muốn sấp mặt, cơm không ăn nước không uống, tôi định bụng nấu chút gì đơn giản rồi lăn vào giường đánh một giấc.
Thang máy dừng ở tầng sáu, tôi vừa bước ra đã có hai người đang định đi vào, một người trong đó là hàng xóm bên cạnh nhà tôi che miệng cười khúc khích, "Có phải không đó? Cậu có nhìn nhầm không?"
Người còn lại chắc nịch, "Theo chân Tiêu Tuấn từ những ngày đầu tiên, tớ thề bằng toàn bộ tài sản rằng chính anh ấy vừa mới đi ngang qua mà."
Nghe nói mà tôi thẫn thờ, buông thõng cả hai tay, chỉ thiếu điều quay đầu đi vào lại thang máy cùng hai người kia.
Quả nhiên, đón chào tôi ở nhà chính là những vị khách không mời mà tới.
"Hú ra, ca sĩ Tiêu Tuấn ghé qua thăm mày nè," Tiêu Tuấn hớn hở mở một lon bia giơ cao lên trời.
Chiếc bàn trong phòng khách của tôi, lại một lần nữa được bày bừa hàng tá thứ đồ ăn nhắm.
Quán Hanh ở bên cạnh điềm đạm hơn chút, ngoắc tay với tôi, "Đến đây mau lên."
Dẫu chỉ có ba người, với cái miệng tía lia của Tiêu Tuấn và độ hưởng ứng cao ngất của Quán Hanh, đương nhiên cũng không chán. Tôi mệt nên không uống, chỉ có bọn họ nốc mấy chai liền. Nhìn hai người vừa liên tục cụng bia vừa reo hò, tôi nửa thấy buồn cười nửa thấy uất ức - lại phải dọn dẹp rồi.
Mấy tiếng lăn qua lăn lại, Tiêu Tuấn đã say đến quắc cần câu, nằm bẹp dí trên ghế sô pha. Hoàng Quán Hanh mặt đỏ lựng vẫn muốn rót bia vào miệng nhưng bị tôi cản lại, "Còn uống nữa là tao vứt mày ra cửa sổ."
Quán Hanh bật cười rụt tay lại, trong phút chốc mặt bỗng dưng méo xệch, nghẹn ngào, "Mẫn Huỳnh, thật ra tao rất quý mày. Chỉ có mày là quan tâm Tiêu Tuấn thật lòng nhất."
Một tay đỡ Quán Hanh dựa ghế, một tay tranh thủ dọn dẹp dần đồ ăn trên bàn, tôi gật gù hùa theo, "Rồi rồi, hiểu hiểu."
"Mẫn Huỳnh, liệu mày có biết, mày tốt như đức mẹ không hảaaaaa?"
Tôi thở dài ngao ngán, tay vẫn thoăn thoắt lùa đống bia vào trong túi rác.
"Nhưng mà tao, tao không cao thượng như vậy... Tao vừa nhỏ nhen vừa ích kỉ... Hức...," Quán Hanh vừa nói vừa nấc làm tôi phải vuốt lưng giúp, "Nhiều lúc tao chỉ muốn đem giấu Tiêu Tuấn cho riêng mình thôi..."
"Tiêu Tuấn ấy mà, đã thích cái gì là cứ đâm đầu vào. Tháng trước ra sân bay chuẩn bị diễn ở nước ngoài, người ta chen chúc, xô đẩy em ấy muốn ngã sấp mặt..."
"Số điện thoại cũng bị tung lên mạng, một ngày không biết bao nhiêu người gọi đến..."
"Ngay cả đến nhà bạn là mày đây thôi, cũng phải che trùm kín mít như tội phạm..."
"Hức... Vậy mà cứ xua tay cười xoà, mê nghề còn hơn mê tôi..."
Tiếng nấc của Quán Hanh có lẽ còn là xót thương.
Từ bao lâu rồi, tôi đã không còn bận tâm đến công việc của Tiêu Tuấn nhỉ?
À đúng rồi, là do tôi yếu đuối, tủi hổ và tị nạnh, Tiêu Tuấn được đứng trên sân khấu, còn tôi thì không. Nên là, mọi điều về chuyện sự nghiệp của nó, tôi đều cố tình lơ đi.
Ngẫm lại, chỉ có tôi là mắc kẹt trong quá khứ. Quán Hanh thành lập một công ty riêng, dù chỉ với quy mô nhỏ nhưng đã cho thấy quyết tâm không tầm thường. Tiêu Tuấn thì cháy hết mình với đam mê, trở thành một ca sĩ nổi tiếng như hằng mơ. Một mình tôi chìm đắm trong giấc mộng của những ngày trẻ, làm những việc chẳng đi đến đâu.
Ngẫm lại, chỉ có tôi vô tình. Tiêu Tuấn đối với tôi còn hơn anh em trong nhà, hỏi han còn nhiều hơn cả bố mẹ, đến nỗi đôi khi tôi phải chặn tin nhắn nó vì quá phiền. Tháng trước còn qua nhà tôi gửi quà từ nước ngoài, không quên ở lại ăn cơm cùng bố mẹ tôi. Chỉ có tôi làm lơ điều đó.
Tất cả tôi đều biết, nhưng luôn giả mù giả điếc, sống một cuộc sống vật vờ, bị hào quang của mọi người xung quanh che mất.
Lúi húi lấy chăn đắp cho cả hai người, đi ngang qua Tiêu Tuấn còn thấy nó nói mớ, "Mẫn Huỳnh... đừng làm việc nữa... chơi đi mà..."
Khoé môi tôi khẽ cong cong, tay búng trán nó một cái. Tiêu Tuấn khẽ nhíu mày, rồi đột ngột cảm thấy chăn ấm nên mặt dịu lại. Đương lúc tôi muốn vò đầu nó một chút, nó nhắm nghiền mắt mà cười tươi như hoa, phán một câu xanh rờn.
"Quán Hanh, tui yêu ông... Hì hì..."
?
Tôi bứng luôn cả quả đầu nó được không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip