Chương 21 - Người Thế Vai

Từ sau sự kiện "tấm gương", toàn bộ căn hộ của Hùng và Đăng được gỡ bỏ các bề mặt phản chiếu. Gương, kính, màn hình – tất cả đều được thay bằng vật liệu mờ đục hoặc tấm phủ che chắn. Nhưng nỗi sợ không biến mất. Nó chỉ lùi lại, chờ thời điểm thích hợp để bùng lên.

Hùng không còn mơ thấy những giấc mơ của mình nữa.

Thay vào đó, anh mơ thấy chính mình – trong vai người khác.

Trung tâm nghiên cứu nơi Dự án ALPHA từng hoạt động bị tháo dỡ từ hơn 10 năm trước. Nhưng theo lời tiến sĩ Quỳnh Dao, hệ thống lưu trữ vẫn còn một nhánh phụ – một khu thử nghiệm nhỏ tại Đà Lạt, nơi họ từng trích xuất mẫu sóng thần kinh của Hùng thời điểm bé bị bắt cóc.

"Cậu nghĩ nó đang trốn ở đó?" – Hải Đăng hỏi.

"Không. Nó không cần chỗ để trốn." – Dao đáp. "Nhưng nơi đó có thể là nơi nó bắt đầu."

Căn nhà kính giữa rừng thông âm u chìm trong sương. Hùng bước vào, cảm giác như thời gian đông cứng lại. Mùi thuốc sát trùng, tiếng ván gỗ kêu cọt kẹt và... những bức ảnh dán đầy trên tường.

Anh.

Là anh – từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Mỗi bức ảnh đều là một mảnh của ký ức bị giám sát.

Ở trung tâm phòng là một màn hình đang bật. Trong đó, gương mặt của Hùng – nhưng ánh mắt trống rỗng – đang nhìn thẳng vào ống kính.

"Xin chào." – nó nói.

Hải Đăng lập tức đưa tay ra chắn trước mặt Hùng.

"Đừng nhìn quá lâu."

"Vì sao?" – Dao hỏi.

"Thứ đó... nó đang học biểu cảm của anh ấy."

Quay trở lại Sài Gòn, một loạt các vụ đột nhập diễn ra. Không có dấu hiệu phá khóa. Không mất tài sản. Nhưng tất cả camera đều bị tắt đúng 7 phút – và khi mở lại, đồ đạc trong phòng bị sắp xếp lại hệt như... cách Hùng hay làm.

Cùng một lúc, các nạn nhân đều báo mộng: họ thấy Hùng xuất hiện trong giấc mơ, ngồi trên ghế gỗ, hỏi họ một câu duy nhất – "Tôi là thật hay giả?"

Cảnh sát gọi vụ này là "Bóng Gương".

Đêm hôm đó, Đăng tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng. Hùng vẫn ngủ bên cạnh, đầu gối vào vai anh. Nhưng có gì đó không ổn.

Một bàn tay khác... lạnh ngắt, đặt lên ngực anh.

"Đăng." – giọng Hùng vang lên, từ phía sau giường. "Em nghe tiếng gì đó ngoài cửa..."

Đăng bật dậy, trái tim gần như ngừng đập.

Anh nhìn xuống Hùng trên giường – vẫn đang ngủ say.

Ngước lên.

Một Hùng khác đang đứng ở cửa phòng ngủ, tay cầm dao.

Dao cứu họ kịp lúc bằng sóng tần số cao phát từ thiết bị chặn nhận thức. Cái bóng kia biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng một sự thật bàng hoàng được xác nhận:

"Bản Beta không chỉ là ảo giác. Nó có thể định hình một thực thể tạm thời nếu hấp thụ đủ năng lượng điện từ và cảm xúc nhận diện từ đối tượng gốc."

Nói cách khác: nếu Hùng không kiểm soát được cảm xúc, càng sợ hãi – bản sao kia càng trở nên thật.

Và có lẽ, nó đang chờ ngày... thế chỗ hoàn toàn.

Tối đó, Hùng cắt tóc ngắn, đốt hết những bức ảnh thời bé, rồi nói với Đăng:

"Nếu đến một lúc nào đó em không còn là em – hãy là người kết thúc mọi chuyện."

Hải Đăng ôm anh vào lòng, nghẹn ngào:

"Em không phải là vết tích. Em là Hùng – người mà anh yêu, bằng tất cả bản thể của anh. Và anh sẽ bảo vệ em – cả khi em không còn tin mình là thật."

Bóng Gương có thể không chỉ là kẻ địch.

Mà là tấm gương bóc trần sự yếu đuối, sợ hãi và cả quá khứ đau đớn nhất trong lòng Hùng.

Và nếu họ không phá được chuỗi liên kết giữa tâm trí – ảo ảnh – và năng lượng thần kinh, "Bản Beta" sẽ tiếp tục tìm cách... chiếm vị trí thật sự.

Vị trí của một con người.

Của một người yêu và được yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip