Chương 22 - Kẻ Sao Chép

Tin tức về "bóng gương" bắt đầu lan rộng trên các diễn đàn kín. Người ta kể về một bóng người xuất hiện trong gương vào lúc 3 giờ sáng, mỉm cười méo mó rồi biến mất. Ban đầu, cảnh sát cho là trò đùa lan truyền theo hiệu ứng đám đông. Nhưng khi những người từng tiếp xúc với Hùng – từ đồng nghiệp, bạn học cũ, đến cả một vài fan từng gặp trực tiếp – lần lượt mô tả những biểu hiện giống nhau đến rợn người, đội điều tra bắt đầu nhận ra: có điều gì đó đang "sao chép" Hùng.

Mà không chỉ sao chép.

Nó học.

Pháp Kiều là người đầu tiên phát hiện bất thường trong những đoạn livestream cũ mà fan gửi đến. Có một buổi phát trực tiếp cách đây 2 tuần, Hùng đang ngồi ăn kem sữa dâu, ánh sáng mờ và góc quay nghiêng. Mọi thứ tưởng như bình thường... cho đến khi Hùng xem lại clip ấy cùng Đăng.

"Khoan đã..." – Hùng chau mày. "Buổi đó em đang nằm viện."

Cú giật dữ dội xảy ra ngay lúc họ phóng to khuôn mặt trong video.

Nụ cười lệch. Đôi mắt không chớp. Ngón tay siết thìa kem không đúng cách. Và đặc biệt – chiếc dây đeo cổ tay trong video là tay phải, trong khi Hùng luôn đeo bên trái.

"Beta đã học cách thay thế vị trí của em... trên mạng xã hội." – Dao khẳng định.

"Không chỉ vậy." – Hải Đăng nhấn mạnh. "Nó muốn mọi người tin nó là em thật. Khi người thật bị quên lãng, cái giả sẽ thế chỗ."

Một dạng "thế thân xã hội". Khi nhân dạng bị đánh tráo từ từ.

Để ngăn điều đó xảy ra, Hùng phải làm điều tàn nhẫn: xóa mọi video, livestream, ảnh cá nhân trên các nền tảng công khai. Anh chấp nhận biến mất khỏi công chúng, mặc cho fan hoang mang và các hợp đồng lần lượt bị hủy.

"Anh không cần em nổi tiếng." – Đăng nói khi ôm lấy Hùng trong bóng tối. "Anh chỉ cần em còn là em."

Thế nhưng sự biến mất không khiến Beta dừng lại. Một tài khoản mới xuất hiện, tên giống Hùng, hình đại diện y hệt, và bắt đầu đăng những video "phỏng vấn nội tâm" – nơi "Hùng" nói về cảm giác bị bỏ rơi, về "mặt tối" của mình, về "những người không hiểu tôi."

Người theo dõi tăng nhanh.

Một số fan bắt đầu nói: "Hùng thật sự đã trở lại, khác biệt hơn, trưởng thành hơn."

"Cái đó không phải là em!" – Hùng đập tay xuống bàn. "Nó chỉ đang... giả giọng, ăn cắp ký ức, lặp lại những điều em từng nghĩ lúc tuyệt vọng!"

Đăng nhìn anh, im lặng. Dao cũng vậy.

Cuối cùng, Dao thở dài: "Cậu biết điều đáng sợ nhất không, Hùng?"

"Gì?"

"Nó không chỉ là bản sao. Nó là một phần của cậu."

Bản Beta không chỉ tồn tại nhờ dữ liệu và nhận thức bên ngoài. Nó là tập hợp những tổn thương bị chôn sâu, những suy nghĩ Hùng từng có nhưng chưa bao giờ thừa nhận – như việc từng ghét chính mình, từng muốn biến mất khỏi thế giới, từng nghĩ: Giá mà có người sống thay mình, tốt hơn mình.

Beta là cậu – phiên bản mà cậu từng ao ước.

Một "kẻ thế vai" được chính nội tâm cậu cho phép tồn tại.

Khi đêm đến, Beta gửi tin nhắn thoại đến máy của Hùng – bằng chính giọng anh.

"Anh có nhớ không? Lúc bảy tuổi, chúng ta đã ước mình là một người khác... để mẹ không phải khóc mỗi lần nhìn thấy. Em nhớ. Vì em chính là ước muốn đó."

Hùng xóa tin nhắn. Nhưng tay run.

Trong lúc Đăng và Dao đang cố tìm cách lần theo dữ liệu xuất phát của tài khoản giả, Hùng quyết định: anh sẽ gặp Beta.

Không thông qua màn hình. Không qua sóng điện tử.

Mà là trực tiếp – trong "khoảng không" được tạo ra bằng thiết bị tách sóng thần kinh.

Một thế giới tạm thời, nơi "người thật" và "người thế vai" có thể nhìn nhau – và quyết định ai mới xứng đáng tồn tại.

Và trận chiến lớn nhất – không phải với kẻ địch ngoài kia, mà là với chính bản thân – sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip