Chapter 4: Natasha
Natasha đã tìm hiểu rõ về tất cả mọi người.
Clint thì dễ rồi, sau tất cả, một khi đã tin tưởng ai đó, anh là một cuốn sách mở. Nhưng vấn đề là phải mất rất nhiều năm để xây dựng được lòng tin. Rất may, Nat đã biết Clint một thời gian, và biết điều gì làm anh khó chịu, điều gì khiến anh buồn bực và điều gì biến anh trở thành một mớ hỗn độn hoặc một con quái vật cuồng nộ hoàn toàn có thể tự mình đối đầu với Hulk. Nat biết lúc cô nên chuyển hướng cuộc trò chuyện là bất cứ khi nào Clint có cái nhìn kỳ quặc trong mắt anh, hoặc đổi hướng cho anh ra khỏi phòng hoàn toàn. Chỉ mất có hai lần đổ vỡ để Natasha kết nối biểu cảm xa cách và những giọt nước mắt lại với nhau, và sau đó, có thể dễ dàng nhận ra những dấu hiệu mà anh để lại bất cứ khi nào anh cảm thấy gần đến bờ vực.
Thor, à thì, Thor không phải con người, nhưng anh vẫn thể hiện cảm xúc. Chủ yếu là anh lo sợ vì không biết làm thế nào để làm việc với những người khác (suy cho cùng, anh vốn dĩ không đến từ hành tinh này), và thể hiện điều đó bằng sự thương cảm thái quá và tò mò. Trong khi thường thì những người khác chỉ chịu đựng được những lời chê bai của Stark về công việc trong năm phút mỗi ngày, Thor có thể lắng nghe mãi mãi; anh ấy dường như không bao giờ chán khi học cách mà mọi thứ hoạt động. Khi Stark sáng tạo ra thứ gì có thể cho tất cả mọi người ở tất cả mọi nơi có được nước sạch, Thor trước tiên là bối rối rằng tại sao họ lại cần uống nước nhiều như vậy, điều đã dẫn đến dẫn đến một cuộc thảo luận khổng lồ về các nhu cầu cơ bản của con người. Anh tốt cho đội và luôn kiểm soát tất cả, và động lực đằng sau đó là điều mà anh cảm thấy rằng cần phải hiểu.
Steve Roger là một người đàn ông nằm ngoài thời đại. Và điều đó cũng làm anh ta lo sợ, nhưng không giống Thor, người dành thời gian để hiểu và đặt những câu hỏi, anh quá kiêu hãnh và muốn tự tìm ra chúng. Điều đó dẫn đến những bất đồng thường xuyên giữa Stark và anh, vì Stark luôn sẵn lòng giúp đỡ nhưng Steve lại cứ phàn nàn rằng gã chỉ đanh khoe khoang và khiến anh cảm thấy tồi tệ. Và đôi khi đúng vậy thật, nhưng cả hai đều không giúp được gì. Anh cũng phân tán năng lượng sợ hãi đó vào để làm những điều mà anh hiểu, mà anh có thể kiểm soát, chẳng hạn như lãnh đạo nhóm. Đó là lý do tại sao anh là một lãnh đạo nghiêm khắc và làm mọi thứ cho đội, bởi vì đó là điều anh hiểu.
Bruce thì không khó để tìm hiểu. Trong ngày đầu tiên gặp mặt, anh đã sẵn sàng thừa nhận rằng anh từng cố gắng tự sát. Anh rất cởi mở, rất ngôn từ và thích nói về bất cứ điều gì. Anh sợ hãi con quái vật bên trong mình, anh sợ rằng họ sợ hãi con quái vật đó, và do đó nên không có đủ khả năng bị dồn nén. Nó có ích một phần nào đó, bởi vì nó rất rõ ràng những gì anh cần. Nếu anh mệt, anh sẽ nói thế. Nếu anh buồn, nó sẽ viết hết lên mặt anh. Nat vui mừng vì điều đó bởi như vậy khiến việc của cô ấy dễ dàng hơn, và mọi người thì luôn sẵn sàng để giúp đỡ.
Giờ tới Stark. Tony Stark là sự trái ngược với cởi mở, và gã có tới vài chiếc mặt nạ thông thái để đeo lên tùy thuộc cho từng người. Với vài người, gã có thể dịu dàng và quyến rũ, nhưng đối với một số người khác, gã có thể là một tên khốn tự phụ. Với cả đội, gã là kẻ kiêu căng và cả phần quyến rũ. Vậy nên khó mà có thể đọc được con người gã. Không chỉ thế, mà trong một vài lần Stark phải chịu tác dụng của thuốc giảm đau mạnh hoặc say nặng, từng chiếc mặt nạ một sẽ rơi xuống và để lại gã là một người hoàn toàn khác, không quyến rũ, không ngọt ngào, không tự mãn, cũng không phải một thằng khốn. Đó chỉ là Tony.
Vì vậy, Nat kết luận rằng Tony Stark cảm thấy gã phải thay đổi vì người khác, và đó là điều cô nhận được nhiều nhất.
Nat đã dò dẫm xung quanh tòa tháp, tìm cách tấn công Tony khi gã yếu nhất. Một chú chim nhỏ (theo nghĩa đen là tất cả mọi người trong đội) đã nói với cô rằng gần đây Tony không quá có nhiệt huyết, điều đó có nghĩa là gã có ít năng lượng để đeo mặt nạ lên, và sau đó cô sẽ có được hướng nhìn rõ ràng rằng rốt cuộc gã thật sự là một người đàn ông như thế nào. Sự tò mò của chính cô đã thúc đẩy trong cô mong muốn tìm hiểu về một Tony Stark thực sự, cũng như việc cô cần phải viết một báo cáo thực tế về gã nhân lúc gã vẫn chưa chết. Đó là một sai lầm và nó khiến cho mọi người có ác cảm với Tony trong những ngày đầu tiên. Steve tới giờ vẫn còn ghi thù.
Cuối cùng thì cô cũng phát hiện ra gã, đang ngồi trên chiếc ghế dài ở phòng sinh hoạt chung, nhìn chằm chằm vào chiếc TV không có gì. Hoàn hảo. Gã trông có vẻ mệt mỏi, năm giờ sáng rồi, và nhìn khuôn mặt của gã, Nat biết rằng gã đã thức được một lúc rồi. Thiếu ngủ, Tony Stark yếu đuối thậm chí còn không nghĩ đến việc cầm những chiếc mặt nạ lên.
Cô ngồi bên cạnh gã và gã bắt đầu một lúc, không nhận ra cô ở đây cho tới khi cô ngồi xuống. Gã xoa tay lên mặt để tự đánh thức chính mình.
"Sao anh không ngủ?" Nat hỏi, chọc vào vai gã, và gã nhăn mặt như thể điều đó làm gã đau.
"Thế sao cô lại không?" gã đáp trả lại, nhưng không có nhiều sự thô lỗ đằng sau đó. Nó chỉ đơn giản là nghe trống rỗng.
Natasha quyết định cho qua câu hỏi vì Tony rõ ràng là sẽ không thích phần 'Tôi đang cố để viết lại bài báo cáo về anh vì cái trước là một thất bại' như một câu trả lời. Cô cứ tiếp tục việc thu thập thêm nhiều thông tin nhất có thể thông qua chuyện tiếp tục nhìn vào tư thế cũng như biểu cảm của gã. Gã đã mệt muốn chết luôn rồi.
Tony để tay lên trên lap của gã. Chúng đang run rẩy.
"Anh ổn chứ?"
"Vẫn luôn luôn," Tony nói, không chút do dự nào.
Nat thở dài. Gã sẽ làm việc này trở nên khó khăn nhất có thể, cứ từ chối và giả vờ quanh co. Cô phân vân giữa việc bàn luận lòng vòng để xem có thể đạt được gì hay không hoặc sử dụng một cách tiếp cận gay gắt hơn, rồi đi đến quyết định là vế phía sau.
"Nhảm nhí."
Tony thở dài, làm ra một tiếng động nghe như nghe như tiếng rên rỉ và thút thít nho nhỏ. Gã nhắm mắt lại trong một giây, lấy tay đỡ đầu. "Tôi chỉ là rất mệt mỏi."
"Thế sao anh lại không ngủ đi?"
"Tôi không ngủ được. Giấc ngủ không chịu đến," gã bực bội nói ra. "Thần Cát(*) chắc chắn là ghét tôi."
"Sao anh không thử-"
"Tôi thử hết cả rồi!" gã nói, ngắt lời cô trước khi cô bắt đầu, cao giọng hơn. "Tôi đã hỏi Bruce. Và Internet. Và JARVIS. Tôi chỉ không cách nào ngủ được," gã lặng lẽ kết thúc.
Natasha không nói gì, mặc dù tâm trí cô đang châm biếm về việc cả Internet và JARVIS đều là một và giống nhau, nhưng cô biết rõ hơn chuyện đó. Gã sẽ cười, gật đầu, coi đó là sự cho phép để gã đeo lại chiếc mặt nạ đùa cợt và vui vẻ và khốn nạn mà gã thường mang khi ở quanh cô, và sau khi tất cả kết thúc, gã sẽ mệt mỏi và cô sẽ không có được thông tin mà cô muốn.
"Xin lỗi," gã nói, lắc đầu, vỗ nhẹ vào mặt để tự tỉnh táo trở lại. "Tôi chỉ- Chúa ơi, tôi quá mệt mỏi."
"Không sao mà," cô gật đầu, xoa vai gã.
"Kể từ khi Pep rời đi, xung quanh cứ như là địa ngục trần gian vậy," gã thở dài. "Tôi không thể ngủ. Ác mộng cứ đến khi tôi ngủ. Tôi vậy là xong rồi."
Cô ngậm miệng lại và để gã nói. Họ đang đi tới đâu đó rồi.
"Tôi chỉ," gã dừng lại, như thể đang thắc mắc về lối đi của mình, tự hỏi liệu gã có nên nói với cô điều gì không. "Đừng bận tâm."
"Anh có thể tin tôi, không sao cả," cô nói, nghiêng về phía trước, có mưu đồ. "Cứ nói cho tôi biết những gì đã xảy ra."
"Đôi khi tôi muốn rời khỏi," gã nhún vai, mỉm cười với cô dù ánh mắt gã đang nói lên một câu chuyện khác.
"Rời khỏi cái gì?" cô hỏi, dù rằng cô đã biết câu trả lời. Và nó khiến cô kinh hoàng.
"Tôi không biết. Cuộc sống?" gã nhắm mắt. "Tôi không biết sao tôi lại nói với cô chuyện này nữa. Tôi nên đi thôi."
"Không, ở lại đi," Nat nhanh chóng bám chặt lấy cánh tay anh để giữ anh không đi đâu cả.
Đây không phải là những gì cô mong đợi. Cô nghĩ rằng có thể cô sẽ bắt gặp gã là một người lành mạnh hơn bên trong, bí mật quan tâm đến mọi người và cảm thấy tội lỗi khi phá hủy mọi thứ trong những trận chiến, nhưng đây đã là một hướng đi sai lầm. Thế này không đúng, nó là một mớ hỗn độn, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã thao túng gã cung cấp cho cô thông tin này, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ quên nó. Cô nói rằng gã có thể tin tưởng cô. Nghĩa là cô quan tâm.
Chuyện này sẽ không được viết trong bài báo cáo.
Tony buông mình mềm nhũn trong sự kìm kẹp của cô, và cô buông tay. Gã nhìn đi hướng khác nơi không có cô, mắt dán vào chiếc TV vô tri vô giác, cô thấy sự bắt đầu của những giọt nước mắt. Cô nắm lấy tay gã và tạo những vòng tròn sau lưng, tự nguyền rủa bản thân vì là một kẻ tồi tệ. Bạn của cô cần giúp đỡ vậy mà cô chỉ muốn có thông tin.
"Anh biết đó, việc của tôi không phải là canh chừng anh đừng có tự giết chính mình," Natasha mpis, và gã quay đầu lại. Cô tìm thấy một cảm xúc khó giải thích bên dưới màu nâu thường thấy của đôi mắt gã.
Tony chậm rãi gật đầu. "Tôi biết."
"Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ làm công việc đó," cô kết thúc, siết chặt tay gã.
Gã cười buồn với cô, và cô không thích cái nhìn trong mắt gã. Gã lạc lối, không mục đích. Cô đơn.
Tony siết chặt tay cô lại và buông ra, sự chú ý của gã về lại màn hình trống ở giữa họ.
Natasha nhìn gã một cái cuối trước khi cô trở về phòng, tự hỏi làm thế nào mà cô lại mong đợi điều gì đó bớt lo lắng hơn. Gã đã sử dụng mặt nạ của gã để che đi những gì gã cảm thấy. Gã bị thiếu ngủ. Gã cô đơn. Nó được viết cả trong đôi mắt gã, chỉ là cô chưa từng bận tâm để nhìn thật sâu vào nó cho tới khi cô cần nó cho công việc của cô.
Cô tự nguyền rủa mình vì đã mù quáng như vậy.
--------------
(*) Thần Cát (Sandman) là chúa tể của giấc ngủ. Trong thần thoại ông là một nhân vật được mô tả là người đàn ông tốt bụng rất thích trẻ em. Ông ta mang theo một túi cát và những ai bị ném cát này vào sẽ có được giấc mơ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip