16-20

          

Chương 16: Quạc quạc

Bên này, đám Cảnh Lâm đã đến đất trồng rau.

Cảnh Lâm lấy ra ô che nắng từ trong gùi, bật mở cho Nhạc Nhạc, để bé che ô tìm nơi râm mát ngồi chơi, chính mình thì cùng Chu Ngọc mỗi người một luống hái đậu đũa.

Trước đây lúc ông nội Cảnh Lâm còn tại thế, những công việc lao động tay chân này Cảnh Lâm làm không thiếu, vì thế nên hái rau mới có thể cực kỳ lưu loát như vậy. Chờ hai ngươi đem hết thảy đậu đũa hái xong, trong gùi của hai người đã đầy ắp một nửa rồi. Sau đó lại đi tới một khối đất trồng loại rau quả khác, hái chút mướp đắng, dưa chuột, ớt xanh dài trở về, còn hái vài quả bí đao non nữa.

Lúc trở về, người một nhà Nghiêm Phi đã không còn ở đó nữa. Trên đường, trùng hợp gặp được đứa nhỏ một nhà ở trong thôn đang thả ngỗng tại rãnh nước bên cạnh ruộng, Nhạc Nhạc nhìn thấy, hơi hưng phấn chỉ sang bên kia, quay đầu tha thiết nhìn Cảnh Lâm: "Cậu ơi, quạc quạc!"

Nhạc Nhạc phi thường yêu thích con vịt, cặp sách nhỏ hình dáng con vịt, món đồ chơi cũng phải là con vịt nhỏ, ngay cả quần áo cũng thích hình con vịt, thiên về màu vàng. Lúc này nhìn đến một đoàn ngỗng non bé bằng lòng bàn tay mọc đầy lông vàng mao nhung nhung, bé không phân biệt được, tưởng rằng đó là con vịt, lúc này liền đứng ở nơi đó không chịu đi, nhìn chằm chằm ngỗng nhỏ không tha.

Cảnh Lâm sửa lại cho bé: "Đó là ngỗng, không phải vịt."

Sự chú ý của Nhạc Nhạc không ở nơi đây, víu lấy vạt áo Cảnh Lâm lắc lắc, lần thứ hai nói: "Cậu ơi, quạc quạc."

Cảnh Lâm cúi đầu, đối diện với đôi mắt mang theo khát vọng của Nhạc Nhạc, sau đó hiểu rõ cái gì, "Cậu mua cho cháu một con nhé?"

Nhạc Nhạc nhất thời cao hứng lại, thậm chí nhảy nhót hai cái tại chỗ, "Mua! Quạc quạc!"

Cảnh Lâm hiếm thấy Nhạc Nhạc có thời điểm cao hứng như thế, Chu Ngọc cũng vậy, bà cảm thấy Nhạc Nhạc quá điềm đạm, không giống như những đứa trẻ khác trong thôn, hiếu động nghịch ngợm như thế. Nghe thấy Nhạc Nhạc muốn mua con vịt nhỏ, Cảnh Lâm còn chưa mở miệng, bà liền không chờ đợi được nữa mà lên tiếng: "Bà nội mua cho Nhạc Nhạc!"

Nhà bà vẫn nuôi vài con gà đẻ trứng hàng ngày, những thứ như lợn này ngỗng này thì nhà lại không nuôi. Bà đi qua thương lượng với đứa bé kia, "Văn Kiệt à, bà Chu mua một con ngỗng nhà cháu được không?"

Văn Kiệt họ Vương, năm nay lên lớp sáu, ba mẹ đều đi làm công ở bên ngoài chưa trở lại. Từ lúc nhóc sinh ra liền theo bà nội sinh hoạt, bà nội sống tiết kiệm, bây giờ hơn 60 tuổi còn nhận một chút việc thủ công kiếm tiền tiêu vặt, mỗi lần mua gia cầm giống như ngỗng non này, cơ bản đều là Vương Văn Kiệt nuôi.

Bán ngỗng cho Chu Ngọc, điều này Vương Văn Kiệt không làm chủ được, phải hỏi bà nội nhóc mới được.

Chu Ngọc nói: "Bà Chu dùng 5 khối tiền mua một con ngỗng non nhà cháu nhé, cháu về nói với bà nội, bà nội cháu đồng ý cháu liền mang một con đến cho bà Chu, thời điểm đó lại đưa cháu tiền, được chứ?"

Bình thường một con ngỗng non có giá tầm ba, bốn đồng một con, ngỗng nhà Vương Văn Kiệt Chu Ngọc cũng biết, mới được mua về trước lúc bị cắt điện, năm đồng tiền mua từ chỗ đối phương cũng sẽ không thiệt thòi.

Đừng nhìn Vương Văn Kiệt tuổi còn nhỏ, nhưng đã cực kỳ hiểu chuyện. Nghe Chu Ngọc nói vậy, nhóc liền gật đầu, đáp ứng chờ nhóc thả xong ngỗng, lúc trở về sẽ hỏi bà nội, sau buổi cơm trưa, đến thời điểm đó bán hay không bán vẫn sẽ tới nói một tiếng cho Chu Ngọc.

Đáp ứng với Nhạc Nhạc mua ngỗng non cho bé, Nhạc Nhạc không tiếp tục nhìn chằm chằm không chịu đi nữa, trên đường Cảnh Lâm lần nữa sửa lại cho bé đó không là vịt mà là ngỗng, Nhạc Nhạc đều một bộ cái hiểu cái không, Cảnh Lâm liền biết Nhạc Nhạc vẫn không thể phân biệt được hai loại, nghĩ cứ mặc vậy đi, chờ mua về tự tay nuôi lớn, bé liền có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa hai loại rồi.

Về đến nhà, Chu Ngọc bắt đầu làm bữa trưa, Cảnh Lâm thì ngồi bên giếng múc nước rửa đậu đũa mới hái về, đem những phần có lỗ sâu đục loại bỏ, quá già cũng phải ngắt đi, dùng về sau lưu hạt giống.

Giếng ở ngay bên ngoài phòng bếp, Chu Ngọc một bên nấu cơm một bên nói chuyện phiếm với Cảnh Lâm, nói: "Đều mấy ngày rồi cũng không thấy người bán thịt tới, Ngô đậu phụ cũng không tới nữa rồi."

Nơi Cảnh Lâm tuy so những thôn khác có vẻ hẻo lánh hơn ít, thế nhưng chỉ cần không phải trời mưa to, mỗi ngày đều sẽ có người chạy xe ắc quy ba bánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn thịt buôn rau đi về phía bọn cậu, người trong thôn bước chân ra khỏi nhà là có thể mua được thịt, rau mới mẻ, Chu Ngọc nhắc tới Ngô đậu phụ chính là người bán đậu phụ mỗi ngày đều sẽ tới bên này.

Bây giờ thịt chưa thấy tới đây, đạp xe lên trấn mua thịt lại quá tốn, liền vẫn luôn ăn chay rau xào mỡ, mấy ngày rồi, trong miệng nhạt nhẽo rất nhiều.

Ngày mùa hè nóng bức, không có tủ lạnh, thịt chỉ có thể mua bao nhiêu ăn bấy nhiêu, tồn cũng không tồn được. Ngày hôm nay nhìn đến ngỗng non, Cảnh Lâm mới nghĩ tới hay là cậu dùng lương thực đổi chút gà con về nuôi, liền hỏi thăm Chu Ngọc.

Chu Ngọc nói: "Không phải thôn Ngọc Minh có hai nhà mở trang trại nuôi gà sao, trước mới nhìn thấy có xe kéo gà giống về, trời nóng như vậy, không có điện cũng không biết gà nhà ông ta còn có thể sống sót bao nhiêu, chúng ta đi nơi đó hỏi một chút."

Cảnh Lâm liền nói được.

Cơm trưa đã làm xong, hai người nhà họ Triệu vẫn chưa trở lại. Chu Ngọc liền đem nồi rửa sạch sẽ đun nước, sau khi nước sôi liền thả đậu đũa Cảnh Lâm đã rửa sạch vào luộc. Trong khoảng thời gian đợi luộc, Chu Ngọc lau khô dây phơi quần áo trong sân, chờ đậu đũa đun sôi, sau đó vớt ra, lại treo lên trên dây phơi quần áo, phơi mấy ngày ánh mặt trời lớn là có thể thu lại, chờ sau này thời điểm muốn ăn lấy ra ngâm vào nước, cắt khúc xào với thịt ba chỉ là lựa chọn tốt nhất.

Đậu đũa phơi được một nửa, Cảnh Lâm nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh, vừa đi ra ngoài nhìn, là hai người Triệu Chí Văn trở về, có điều tình huống hai người không tốt lắm. Ống tay áo sơ mi Triệu Thừa Hoài mặc bị xé rách, khóe miệng Triệu Chí Văn sưng vều lên một khối, trên mu bàn tay có vết thương.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Cảnh Lâm vội vàng đi tới, quay đầu kêu một tiếng Chu Ngọc còn đang trong nhà bếp.

"Hôm nay suýt chút nữa không về được." Triệu Thừa Hoài nói, ông cởi ra áo sơ mi rách nát, Cảnh Lâm nhìn thấy phía sau lưng ông có mấy dấu vết bầm tím.

Chu Ngọc vừa nhìn tình huống hai người này, lo lắng không chịu được, một bên hỏi tình huống một bên tìm rượu thuốc trong nhà xoa cho hai người. Cảnh Lâm cũng thoa rượu thuốc cho Triệu Chí Văn, chờ Triệu Chí Văn cởi quần áo ra, mới phát hiện phía sau lưng bị người xé ra một vết thương dài, thấm máu không nhiều, vết thương không sâu.

Rượu tiếp xúc với miệng vết thương đau vô cùng, Triệu Chí Văn vừa hút khí lạnh vừa nói: "Ngày hôm nay trong huyện thành hoàn toàn thay đổi hình hài khác so với mấy ngày trước, một nhà cửa tiệm cũng đều không có. Chúng tớ đi qua một đường, dọc theo đường đi thật nhiều cửa hàng đều bị cạy cửa, đồ vật đều bị cướp sạch, giữa đường đều là những mảnh vụn thủy tinh, rối tung rối mù. Lúc đó chúng tớ mới đi ra từ một xưởng gia công thực phẩm tại trấn Nam Khánh, thùng xe chứa không ít đồ vật, có thể là dọc đường bị người theo dõi, nên thời điểm xuống cầu đột nhiên lao ra một đám người tráng niên, có mấy tên tay cầm dao, yêu cầu chúng tớ dỡ đồ vật xuống mới thả cho đi."

Đám Triệu Chí Văn đương nhiên không đồng ý, mặc dù đối phương có dao, thế nhưng đám Triệu Chí Văn cũng không phải không có chuẩn bị. Từ mấy ngày trước sau khi thấy có người đi cướp đồ, mỗi lần ra ngoài Triệu Chí Văn đều sẽ thả hai cái ống thép vào thùng xe, những thôn dân khác đi ra ngoài được hắn nhắc nhở cũng làm giống vậy. Hai phe người xảy ra tranh chấp, cuối cùng xông vào đánh nhau. Mặc dù đối phương đều cao to khỏe mạnh, thế nhưng Triệu Chí Văn bên này cũng không ngồi không, đều là hán tử quanh năm suốt tháng ở trong ruộng, sức lực trên tay đương nhiên không nhỏ, đánh nhau ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Thời điểm Triệu Chí Văn thấy đối phương bổ một đao về phía Triệu Thừa Hoài liền xông lên giúp đỡ một cái, sau lưng mình bị cào thương, lúc đó con mắt Triệu Chí Văn đều đỏ, quyết tâm trở tay, một gậy đập lên lưng đối phương, đối phương kêu thảm nửa ngày quỳ trên đất không bò lên được.

Cuối cùng đối phương kinh sợ trước tiên, dìu theo gã đàn ông bị đánh ngã xuống kia ảo não chạy trốn, hai người Triệu Chí Văn quyết tâm chống đỡ, giờ dừng tay lại mới thấy nghĩ mà sợ, lập tức leo lên xe đạp chạy về nhà, mỗi kẻ tựa như không muốn sống mà dùng sức đạp bàn đạp xe, chỉ sợ đối phương lại kêu thêm người đuổi theo.

Đôi mắt Chu Ngọc đỏ hoe, thời điểm thoa rượu cho Triệu Thừa Hoài, đôi tay đều đang run, bà cũng một bộ nghĩ mà sợ, liên tiếp nói: "May không có chuyện gì, may không có chuyện gì."

Cảnh Lâm không yên lòng, "Hay là đi chỗ ông Triệu nhìn một chút." Dù sao vết thương cũng là do dao chém, vết thương không sâu nhưng rất dài, đối phương tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, nghe đối phương dù sao cũng hơn chính mình mù quáng xử lý.

Chu Ngọc phản ứng lại, bận rộn nói: "Cảnh Lâm nói rất đúng, từ hôm qua chú hai Triệu đã không đi viện vệ sinh nữa, lúc này khẳng định đang ở nhà." Niên kỷ của Triệu Thừa Hoài, thân thể cũng không thể so với người trẻ tuổi, vẫn phải để cho người cẩn thận xem qua mới yên tâm được.

Cuối cùng Chu Ngọc giúp đỡ hai người Triệu Chí Văn đi đến nhà thầy thuốc Triệu, Cảnh Lâm ở nhà giữ nhà, thuận tiện tiếp tục xử lý chỗ đậu đũa. Cậu nhìn Nhạc Nhạc ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu nhỏ cạnh mình, trong lòng lo lắng, Nhạc Nhạc nhỏ như vậy, bản thân mình phải làm sao mới bảo vệ bé cho tốt đây.

Đợi một lúc, đám Chu Ngọc còn chưa trở lại, Vương Văn Kiệt lại đến nơi rồi, xách theo một cái giỏ nhỏ, bên trong chứa vài con ngỗng non. Mặt trời rất lớn, trán đứa nhỏ đều đầy mồ hôi, nhìn thấy Cảnh Lâm, lộ ra nụ cười có chút xấu hổ, đem giỏ đặt xuống dưới đất, nói: "Bà nội đồng ý bán, vài con này bà nội nói bề ngoài khá khỏe mạnh, để chú Lâm chọn một con vừa ý."

Cảnh Lâm vắt một cái khăn bông để đứa nhỏ lau mặt, cho Nhạc Nhạc tự đi chọn. Nhóc con ngồi xổm một bên giỏ, hữu mô hữu dạng chọn đến nửa ngày, cảm giác con này đáng yêu, con kia cũng thích, có điều bà Chu nói chỉ cho mua một con, bé cuối cùng rốt cuộc lưu luyến không rời chọn một "Quạc Quạc" trong giỏ đặc biệt hiếu động kia, cẩn thận từng li từng tí một ôm vào trong ngực, gương mặt thỏa mãn.

Một đồng tiền trên người Cảnh Lâm cũng không có, liền bảo Vương Văn Kiệt chờ một lúc, đợi Chu Ngọc trở về. Thuận tiện để Nhạc Nhạc đi hỏi Vương Văn Kiệt làm sao nuôi "Quạc Quạc".

Nhạc Nhạc cũng chỉ thân cận với đám người Cảnh Lâm thôi, ngoại trừ đi nhà trẻ, bên cạnh bé không có bạn cùng tuổi để chơi đùa, đối với bé như thế là không được, Vương Văn Kiệt tuy so Nhạc Nhạc lớn hơn vài tuổi, nhưng tính tình nhóc ôn hòa, coi như Vương Văn Kiệt không thể mang theo Nhạc Nhạc chơi, để Nhạc Nhạc nói chuyện nhiều hơn với người khác cũng rất tốt.

Nhạc Nhạc cực kỳ coi trọng "Quạc Quạc", bé vào lúc này tựa như một người lớn, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng vẫn lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi Vương Văn Kiệt, cho quạc quạc ăn cái gì, mỗi ngày có phải chải lông cho nó không, có hay không còn phải dạy "Quạc Quạc" bơi lội vân vân.

Trong lúc đó Vương Văn Kiệt cũng nói cho Nhạc Nhạc đây là ngỗng, có điều Nhạc Nhạc vẫn một lần lại một lần gọi "Quạc Quạc", cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, kiên nhẫn nói với bé một ít hạng mục công việc cần chú ý, Cảnh Lâm ở bên cạnh nghe, không thể không nói Vương Văn Kiệt tuy nhỏ, nhưng kinh nghiệm đối với các loại gia cầm có khả năng so người trưởng thành còn hiểu biết hơn nhiều lắm.

Đợi đám Chu Ngọc về, cầm tiền, Vương Văn Kiệt mới xách theo cái giỏ nhỏ trở về, thời điểm đi còn rất có dáng vẻ anh trai lớn sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, nói chờ lúc nào có thời gian lại đến tìm Nhạc Nhạc chơi.

Thân thể Triệu Thừa Hoài không có chuyện gì, vết thương của Triệu Chí Văn chỉ cần không động vào nước cũng không có vấn đề gì lớn lao. Chu Ngọc cùng Cảnh Lâm bày cơm ra, người một nhà vừa ăn cơm vừa nói về tình hình bên ngoài, Chu Ngọc còn muốn lấy chút lương thực đi đổi gà giống, Triệu Thừa Hoài cùng Triệu Chí Văn đều biểu thị có thể.


Chương 17: Đổi gà giống

Nếu định xong chuyện đổi gà con về nuôi, thì ăn cơm xong, Cảnh Lâm từ trong nhà mang một túi kê ra đặt lên xe, đại khái chừng hơn 50 cân. Hạt kê ở chỗ bọn cậu tầm hơn một khối tiền một cân.

Hai người nhà họ Triệu trên thân thể đều có thương, Cảnh Lâm cùng Chu Ngọc không chịu để bọn hắn đi theo, hai người Triệu Thừa Hoài lại không yên lòng bọn cậu đi một mình, liền đi lần lượt từng nhà trong thôn hỏi thăm, xem có còn nhà nào muốn đi đổi gà giống hay không, cuối cùng hỏi xong một vòng, nhà hai anh em thôn trưởng cùng gia đình thầy thuốc Triệu biểu thị muốn đi, còn có những nhà khác nữa.

Gia đình Nghiêm Phi cũng là một trong số đó, người đi là y cùng cha y. Nhà y từ lúc trước đó đã sớm nhận được tin tức, Nghiêm Nhuệ Phong liền nhanh chóng đem tất cả của cải trong nhà bán ra, cả căn nhà ở cũng đem bán, vì vậy tài chính trên người cũng không ít. Tuy gần nhất bọn y thu mua không ít lương thực, nhưng tiền vẫn còn kha khá, mua mấy chục con gà hoàn toàn không là vấn đề gì. Có điều vì không để cho nhà mình có vẻ quá đặc thù, nhà bọn y cũng giống như những người khác, cũng trực tiếp lôi theo một túi lương thực. Hôm sau ngày trở lại thôn, Nghiêm Phi liền đi mua hai chiếc xe đạp ba bánh, ngựa kéo các thứ thoải mái hơn, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn so đạp xe, nhưng trời nóng như vậy, người cũng không chịu được nữa là ngựa. Mấy con ngựa này giá không rẻ, bị nóng quá ngã bệnh liền không có lời.

Cuối cùng mọi người hẹn hò nhau tập hợp tại dưới cây đại thụ nơi cửa thôn.

Tìm được người cùng đi rồi, hai cha con họ Triệu liền yên tâm, giữ Nhạc Nhạc cùng ở nhà, Triệu Thừa Hoài nói mấy ngày nay đều bận rộn mua sắm, việc trong ruộng còn bên ao cá nữa đều ít được quan tâm đến, thời gian buổi chiều vừa vặn đi xem xem sao.

Chuẩn bị tốt lương thực, dựng mái che nắng, đợi lát nữa lúc trở về gà con có cái để che chắn, Cảnh Lâm liền cùng Chu Ngọc đi về phía tập trung nơi cửa thôn.

Thời điểm Cảnh Lâm tới, hai cha con Nghiêm Phi cũng vừa vặn đến nơi. Vừa thấy được Cảnh Lâm, trong lòng Nghiêm Phi liền cao hứng, trên mặt y vẫn một bộ không chút biến sắc, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện ánh mắt y nhìn Cảnh Lâm vô cùng dịu dàng. Trong một đống người đi chung, chỉ có y và Cảnh Lâm là hai người trẻ tuổi, nên đương nhiên, y liền đứng cùng chỗ với Cảnh Lâm, thừa dịp khoảng thời gian này, tìm đề tài tán gẫu với cậu.

Nghiêm Nhuệ Phong tay cầm quạt hương bồ ngồi trên thùng xe quạt gió, tầm mắt thỉnh thoảng phiêu một cái về phía bên kia, đặc biệt quan tâm tới chuyện con trai mình đi trêu chọc người.

Đợi không lâu lắm, nhà thôn trưởng cũng tới.

Thôn trưởng tên Mã Nhân Thiện, mặc dù đảm nhiệm chức vụ thôn trưởng, nhưng bình thường ngoại trừ truyền đạt một chút thông báo các loại từ phía đại đội xuống, thì thời điểm khác cũng là dành nhiều thời gian cho chuyện hầu hạ ruộng đất. Vợ ông tên Ngũ Ngọc Quỳnh, cả hai có một thằng con trai độc nhất, tên Mã Thuần Chính, đã cưới vợ sinh con, công tác hàng ngày chính là lái máy kéo trong nhà đi giúp người ta chở các loại vật liệu kiến trúc như đất cát dùng để xây sửa phòng.

Mã Nhân Thiện còn có một người anh tên Mã Nhân Thông, trong nhà người anh này có hai đứa con trai, con lớn Mã Thuần Khang cưới vợ sinh hai bé trai, con út Mã Thuần Kiện còn đang hẹn hò bạn gái, bây giờ hai đứa con trai hiện giờ đều đang công tác bên ngoài chưa trở về, làm đôi vợ chồng lo lắng phiền muộn đến mức không ngủ yên giấc.

Người hai nhà cùng đi, mặt mày Mã Nhân Thông uể oải, Trần Tuyết Phương vợ ông thì lại than thở, vẫn luôn nói thực hối hận khi để hai thằng con làm việc tại nơi xa như thế. Hai con trai của bà không chịu thua kém, ở bên ngoài đảm nhiệm một chức quản đốc nhỏ, hằng tháng kiếm được tuy nói không phải cực nhiều, nhưng căn nhà hai tầng lầu 500 m2 đang ở được xây sửa lại chính nhờ hai thằng bé, con lớn nhất lại từ sớm mua được xe, hai đứa lúc trước còn nói tích góp thêm một năm nữa là có thể đủ tiền mua nhà rồi, mỗi khi cuối năm trở về thôn khỏi nói có bao nhiêu nở mày nở mặt, cho bà thêm không biết bao nhiêu vốn để đi khoe khoang những khi nói chuyện phiếm.

Trần Tuyết Phương nếu biết vậy đã chẳng làm a, sớm biết sẽ có ngày này, dù nói cái gì bà cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa con chạy xa như thế, hiện tại chỉ cần nghĩ tới hai đứa con trai con dâu cùng với hai thằng cháu đích tôn ở phương xa khác, đã muốn khóc một hồi.

Con cách ngàn dặm mẹ lo lắng, huống chi bây giờ lại loạn cả lên thế này, hoàn toàn không có cách nào liên hệ hỏi thăm tình huống những người thân bị phân cách. Đám Chu Ngọc thỉnh thoảng lại an ủi vài câu.

Đợi một lát sau, mấy nhà còn lại cũng lần lượt tới, không có xe ba bánh, thì trực tiếp hai tay kéo xe kéo, tuy so người khác mệt hơn chút, nhưng đi cũng không chậm hơn bao nhiêu, mọi người cùng chờ nhau chốc lát là được.

Người đã đến đông đủ, Mã Nhân Thiện hô to một tiếng, mọi người liền xuất phát.

Con đường từ trong thôn lên thị trấn Cảnh Lâm đi trước đây, chỉ cần trời sáng, mặc kệ là lúc nào, một ít thôn dân đều sẽ tụm lại từng nhóm ngồi trước cửa tán gẫu, quán trà nhỏ mở ven đường tiếng người huyên náo, đáng tiếc hiện tại quán trà đều đóng cửa hết rồi, thôn dân ngồi nói chuyện phiếm ở cửa cũng không thấy một ai.

Địa hình các thôn xung quanh thôn Cảnh Lâm đều không khác mấy, đường xi măng thông suốt toàn thôn, ven đường đều là nhà dân. Đến thôn Ngọc Minh, vừa mới vào đường cái của thôn, mọi người liền nhìn thấy một nhà gạch ven đường bị đổ sập một nửa, đầy đất gạch nát, vừa nhìn là biết do động đất chấn sụp, cũng không biết có đè lên người hay không.

Nếu là người quen biết, mọi người có lẽ còn đi dò hỏi một phen, có điều người trong thôn Ngọc Minh với thôn bọn cậu cơ bản không quen thuộc.

Hai trại nuôi dưỡng gà cũng không lớn, tường vây được xây bằng gạch đỏ rất đơn giản bao bên ngoài, khu trại cũng không cao, xây ở trong một vùng đất trũng có diện tích rất nhỏ. Một con chó có bộ lông dính đầy lông vàng đang nằm trước một nhà xây chuồng cho gà, ủ rũ ỉu xìu vùi đầu le lưỡi dưới mái che. Thấy người đến, lập tức bật dậy, hướng bọn cậu sủa vài tiếng, cũng không quá hung dữ.

Bên cạnh khu đất trũng có một mảnh rừng tre nhỏ, mọi người đem xe dựng một bên rừng tre, tạm thời có thể trốn dưới chỗ râm mát. Mã Nhân Thiện xuống xe, cất cao cổ họng hô vào bên trong trại nuôi gà: "Chủ trại nuôi, có nhà hay không?"

Qua một hồi lâu, một người để trần thân trên, người dính lông vàng từ bên trong chuồng gà đi ra, người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi, tay hắn đẩy một chiếc xe kéo, bên trong thùng tất cả đều là gà con đã chết.

Chủ trại nuôi tâm tình không tốt, thấy là người không quen, khó chịu hỏi: "Các ngươi là ai? Có chuyện gì?"

Mã Nhân Thiện cũng không tức giận thái độ của hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Là thế này, mấy người chúng ta, ở thôn Trà Sơn Lĩnh sát vách, biết chỗ ngươi có gà con làm giống, muốn dùng lương thực, cùng đổi vài con với ngươi."

Thời nay dân quê cũng đã quen với việc đem tiền cất trong ngân hàng, đừng nói gia đình Triệu Chí Văn hiện giờ không còn tiền, những thôn dân khác đã sớm túi trống trơn rồi, thứ có nhiều duy nhất trong nhà chính là lúa mì mới thu hoạch năm nay và hạt gạo đã tách vỏ tích trữ từ năm ngoái, vì thế nên tất cả mọi người đều kéo theo lương thực tới đổi gà giống.

Chủ trại nghe xong, nửa phút trầm mặc không lên tiếng, sau đó thả xe kéo trong tay xuống, tâm tình của hắn không tốt, có điều người không xấu, gõ gõ tay cầm xe, nhắc nhở: "Toàn bộ gà của ta đều bị nóng chết, những con còn sống kia tình trạng đều không tốt lắm, có thể đổi, thế nhưng đổi về sống hay chết ta sẽ không quản."

Mã Nhân Thiện cười nói: "Đây là đương nhiên, hàng trao cháo múc. Chúng ta mua về nếu xảy ra vấn đề khẳng định không có quan hệ với ngươi."

Sắc mặt chủ trại nuôi khá hơn nhiều. Trước hắn đã gặp phải tình huống như thế, từ chỗ hắn lấy đi gà con còn tốt, sau hai ngày về nhà chết teo rồi, người mua lộn lại chỗ hắn nói hắn bán gà có vấn đề, làm hắn căm tức không ít lần.

Thấy đối phương cũng là người hiểu chuyện, chủ trại nuôi liền đem xe kéo kéo sang một bên, dẫn mấy người tiến vào bên trong chuồng nuôi gà.


Chương 18: Hoa sen

Mùi bên trong chuồng gà không thể chấp nhận được, mấy người Cảnh Lâm sau khi tiến vào nhao nhao bịt mũi. Đỉnh chuồng gà không cao bao nhiêu, như hai người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đều có vóc dáng cao như vậy, đi vào trong không gian này cũng có chút cảm giác bị đè nén.

Kỳ thực trại nuôi gà quy mô nhỏ như vậy, bình thường đều cùng hợp tác với công ty thu mua gà, song phương sẽ ký kết hiệp đồng, bên công ty cung cấp cho các loại vắc xin phòng bệnh, thức ăn gia súc, gà giống vân vân, còn vấn đề sân chuồng là tự bản thân giải quyết, sau khi gà xuất chuồng bên công ty sẽ đến thu và trả tiền.

Những con gà con bên trong chuồng gà đều một dạng lông xù, có điều không quá có sức sống. Chủ trại nuôi nói hắn có 3000 con gà con, đến bây giờ còn sót lại chưa đến 300 con, mấy ngày nay mỗi ngày đều phải thiêu hủy mấy trăm con, làm hắn sầu lo đến mức phồng rộp cả miệng.

Mọi người nhẫn nhịn mùi vị xực mũi, đi nhìn một vòng, xong đi ra ngoài thương lượng giá cả với chủ trại, cuối cùng định ra hai khối một con.

Trại nuôi gà có cân, nên mọi người ở ngay trước mặt chủ trại đem lương thực mình mang đến cân lên, từng người tự tính toán báo ra con số mình cần.

Hơn năm mươi cân gạo của Cảnh Lâm đổi được hai mươi sáu con gà giống, Chu Ngọc đổi mười tám con, nhà Nghiêm Phi không có kinh nghiệm nuôi gà, chỉ đổi hai mươi con, còn lại mấy nhà khác cũng tầm tầm con số này, nơi đây tất cả đều là gà mái, muốn gà nhà mình sau này đẻ trứng thụ tinh ấp ra gà con, thì còn phải đi tìm gà trống chưa bị thiến mới được.

Giao lương thực, Cảnh Lâm đem số gà con mình lựa chọn ra cho vào thùng xe, banh mái che ngăn một phần ánh nắng mặt trời, đám gà con liền tự mình trốn hướng chỗ râm mát.

Lúc đi, trải qua căn nhà bị đổ sập tại lối vào thôn, mọi người bị một đôi nam nữ trung niên ngăn cản lại.

Ban đầu bên bọn cậu còn có chút căng thẳng, sau đó hai người đến nói rõ ý đồ, mới phát hiện sợ bóng sợ gió một hồi.

Hóa ra đôi trung niên nam nữ này chính là chủ nhân của căn nhà bị sập kia, nơi sập cũng chính là nhà bếp và chuồng lợn gia đình bọn họ, tối hôm qua động đất khiến con lợn nái bị đè chết, còn mười mấy con lợn con. Mấy năm nay trong các thôn người trồng trọt ít đi, chớ nói chi đến việc nuôi lợn, tất cả mọi người không muốn hao tâm tốn sức đi nuôi thứ kia, lợn con nhà họ vốn đã định xong sẽ bán cho một trang trại nuôi heo lấy thịt trên huyện, thế nhưng bởi vì mất điện xe hỏng, nên chủ nhân trang trại kia không thu nữa, mười mấy con heo này hiện tại liền đè lên tay, đang sầu làm sao bán đi được mười mấy con lợn con này, không nghĩ tới động đất lại đến, không chỉ sập chuồng lợn làm đè chết heo mẹ nhà họ, hiện tại địa phương để nuôi mười mấy con lợn con này cũng không có, hơn nữa không có xe, tiền lại trong ngân hàng, ngay cả chuyện mua được thức ăn cho lợn cũng là cả vấn đề, hoàn toàn không nuôi nổi.

Mấy người Cảnh Lâm đến thôn, động tĩnh hiển nhiên không gạt được những người khác, thấy bọn cậu tới là đổi gà con, hai người này đành mạo phạm chặn lại hỏi có ai nguyện ý muốn dùng lương thực đổi lợn con hay không.

Nuôi lợn, Cảnh Lâm đúng là muốn nuôi, nhưng nhà cậu không có chỗ mà nuôi heo. Thời điểm gia đình cậu xây nhà lúc trước, cậu và chị đều đang đi học, ông nội quản lý ao cá cùng ao sen, không có tinh lực dư thừa lại đi nuôi gia súc gia cầm trong gia đình, vì thế nên lúc làm nền không xây chuồng lợn.

Chu Ngọc cũng động tâm. Hiện tại mọi người mặc dù không có bao nhiêu tiền, nhưng đời sống vật chất cũng tốt hơn nhiều so trước đây, không nói đến chuyện mỗi ngày ăn thịt, cách một ngày ăn một bữa cũng là chuyện thường, bà lại là người thích ăn uống, tối qua còn nằm mơ được ăn thịt, đây không phải vì quá thèm thịt thì làm sao, tuy nói nhà bà mua nhiều thịt khô, nhưng chung quy không ăn ngon bằng thịt mới mẻ. Hơn nữa ông nội đã qua đời của bà là người thế hệ trước, từ khi ở lại trong thành phố còn cố chấp để cha bà trở về quê xây nhà là có thể nhìn ra, thời điểm xây phòng lúc trước lại xây thêm hai cái chuồng lợn to bự, vì vậy bà trước đi hỏi thăm chủ nhân giá cả lợn con, mấy người nhà Trần Tuyết Phương cũng đều đi hỏi giá, trình độ sinh hoạt nhà bọn họ đều hơn hẳn đại bộ phận người trong thôn, nên càng không thể thiếu thịt được.

Hai người họ hiện tại muốn mau chóng bán qua tay lợn con, giá cả cái gì chỉ cần không quá thấp họ đều đồng ý. Lập tức thử báo một cái giá ra, Chu Ngọc đi đầu, những người khác càng ép giá thấp xuống một chút, cuối cùng quyết định một cái giá hai bên đều vừa ý, giao dịch coi như hoàn thành một nửa.

Sau đó nam chủ nhân còn mở miệng hỏi bọn họ có muốn mua thịt lợn hay không. Tối qua lợn mẹ bị đè chết, hừng đông hắn mời hàng xóm quen biết tới giúp đỡ mổ xẻ con lợn, có điều bởi vì là lợn nái già nên mùi vị thịt kém chút, chất thịt không còn ngon nữa, thế nên thịt lợn được mổ ra không có một người nào mua, hắn đưa mấy cân cho hàng xóm, chỗ còn lại hắn đều dùng túi nilon bọc lại treo trong giếng.

Đám Chu Ngọc đương nhiên biết thịt lợn nái không ngon, liền từ chối, sau đó bọn cậu tiếp tục hành trình đi về phía trước, đợi lát nữa kéo theo lương thực tới đây đổi lợn con.

Về đến nhà, cửa nhà đóng chặt, có khả năng hai cha con họ Triệu mang theo Nhạc Nhạc xuống ruộng rồi. Chu Ngọc cầm ra chìa khóa luôn mang theo bên người, mở cửa, cùng Cảnh Lâm đồng thời đem gà con sắp xếp xong, lại đặt lên thùng hai túi kê, cùng người trong thôn tập hợp tại cửa thôn, lần thứ hai hướng về phía thôn Ngọc Minh.

Lần này cần đổi lợn con, cũng chỉ có người bốn nhà đi. Nhà Chu Ngọc đổi hai con lợn, nhà Nghiêm Phi đổi hai con. Một nhà hai anh em Mã Nhân Thiện đổi một con, nhà thầy thuốc Triệu cũng đổi một. Chủ nhà nói những con heo giống này đều đã bị thiến, yên tâm muôi. Chủ nhà còn muốn bọn họ đổi chút thức ăn gia súc cho lợn, có điều tất cả mọi người không có ý tưởng này, ngoại trừ nhà Nghiêm Phi ra, ba nhà khác đều có kinh nghiệm nuôi lợn, trước đây mọi người nuôi lợn không cần thức ăn gia súc, cho lợn ăn mỗi cỏ thôi cũng đủ nuôi sống bọn nó, thời kì đặc thù như lúc này đương nhiên sẽ không lãng phí lương thực đi đổi thức ăn gia súc rồi.

Như thế tới tới lui lui dằn vặt một buổi trưa, chờ đến lúc chở hai con heo con về nhà, trời cũng xâm xẩm tối.

Thấy đám Triệu Chí Văn còn chưa về nhà, Chu Ngọc định đeo gùi đi ra ruộng cắt chút rau dền cơm về cho lợn ăn, trước để Cảnh Lâm đi xem đám người kia ra sao. Cảnh Lâm đáp ứng, uống nước xong nghỉ ngơi chút, liền đứng dậy đi về phía ao nuôi cá.

Mấy người Triệu Thừa Hoài không ở chỗ ao cá, tại nửa đường Cảnh Lâm gặp bọn hắn ở ao sen. Ba người chính đang ngồi xổm ở trên bờ, quay mắt nhìn về phía một ao lá sen xanh sậm cùng những đóa hoa sen lúc ẩn lúc hiện bên trong.

"Nhạc Nhạc." Cảnh Lâm kêu một tiếng.

Nhạc Nhạc quay đầu, trên đầu đội một cái mũ lá sen tràn ngập thú vui trẻ nhỏ, sùm sụp đè lên đầu nhỏ đầy tóc quăn, trông qua càng khả ái. Bé chỉ về phía trước, như hiến vật quý nói với Cảnh Lâm: "Cậu, hoa màu đen."

Sau khi đi tới bên người Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm nhìn thấy một bên khác của Nhạc Nhạc còn đặt một hộp giấy nhỏ, trong hộp để con ngỗng con được bọn cậu đặt tên là Quạc Quạc, bên trong còn có một chút lá rau cải thảo trắng bị cắt nát.

Triệu Chí Văn thấy Cảnh Lâm đã đến, cũng vội vàng ồn ào nói với cậu: "A Lâm mau tới xem, bông hoa sen này biến thành màu đen."

"Màu đen?" Cảnh Lâm không rõ, cậu biết hoa sen có các loại như màu trắng, hồng nhạt, hồng cánh sen, hoặc là tím nhạt, màu đen là loại chưa từng nghe qua. Cậu đến gần nhìn, chỉ thấy phía trước nơi Triệu Chí Văn ngồi xổm, một đóa hoa sen đang chập chờn trong nước, cánh hoa từ dưới lên trên, màu sắc từ phấn hồng chuyển thành màu đen, bộ phận nhiễm màu đen ước chừng dài khoảng một đốt ngón tay rồi, màu sắc rất đậm, cũng không phải là kiểu màu sắc dần dần thay đổi giúp người ta còn có thời gian thích ứng, nên nhìn lướt qua làm người ta có một loại cảm giác thấy mà giật mình.


Chương 19: Suy đoán

Trực giác mách bảo với Cảnh Lâm chuyện này có liên quan tới linh khí, liền hỏi: "Chỉ có một bông hoa này thôi sao? Còn phát hiện ra bông hoa nào khác không?"

Triệu Chí Văn lắc đầu: "Không rõ, chúng tớ đi vòng quanh ao một lần rồi, còn bên trong có hay không thì không biết, sợ là phải mang thuyền vào xem sao."

Nhà Triệu Chí Văn chỉ có một cái thuyền nhỏ, thuyền còn đang được buộc bên ao cá, cách hồ sen còn có một khoảng, lúc này ngày cũng không còn sớm, muốn vào ao xem còn phải đi mang thuyền sang, khá là phiền toái, vì thế hôm nay trước không đi. Lúc rời đi Triệu Thừa Hoài dùng cái móc gỗ câu mấy cái đài sen của hoa sen hồng vào bờ cho Nhạc Nhạc ăn.

Trên Đường Cảnh Lâm nắm tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, mấy người đồng thời đi tới nhà họ Triệu. Chu Ngọc cũng vừa mới trở về, hai bên tay kéo theo mấy bắp ngô vừa mới bẻ, Cảnh Lâm đem gà con nhà mình đặt lên thùng xe, cùng bọn họ nói một tiếng liền trở về, lúc đi Chu Ngọc còn cho mấy bắp ngô vừa mới bẻ nữa.

Vừa vào đến sân, Quạc Quạc nguyên bản vẫn vùi trước ngực Nhạc Nhạc đột nhiên nóng nảy, vươn dài cái cổ, dùng đôi cánh lông xù cũng chẳng nổi bật gì của nó muốn nhảy ra khỏi cái hộp, khiến Nhạc Nhạc sợ quá phải mau chóng ngồi xổm tại chỗ đem hộp giấy thả xuống, tựa như động viên mà sờ sờ đầu Quạc Quạc, "Quạc Quạc muốn làm gì đó?"

Quạc Quạc bay nhảy mấy lần đều không thể nhảy khỏi cái hộp giấy kia, trông qua đặc biệt nôn nóng, nó xoay chuyển vài vòng bên trong hộp giấy, sau đó ngước cổ lên kêu vài tiếng về phía Nhạc Nhạc, thanh âm cạc cạc mềm mại nghe vào tai đặc biệt đáng thương. Nhạc Nhạc nâng Quạc Quạc ra, mới vừa đặt nó xuống đất, đã thấy Quạc Quạc mặc dù nhỏ nhưng tốc độ không hề chậm, vài ba bước liền đâm vào đám cỏ trong ruộng đất không thấy đâu.

"Quạc Quạc!"

Quạc Quạc khác thường rõ ràng dọa sợ Nhạc Nhạc, cũng khiến Cảnh Lâm hoảng sợ. Cậu kéo lại Nhạc Nhạc muốn chui vào bên trong đám cỏ, bảo bé đừng vội, sau đó chính mình đẩy ra lùm cỏ từ từ tìm. Quạc Quạc màu vàng nhạt trong một mảnh xanh biếc rất dễ tìm ra, thời điểm Cảnh Lâm nhìn thấy nó, nó đang há mồm quắp lá cây xung quanh, một bộ ăn đặc biệt gấp.

Cảnh Lâm xoay người lại ôm Quạc Quạc, vừa mới ôm được một chút, Quạc Quạc liền ra sức giãy giụa, hai chân ngỗng liên tục đạp đá, hơn nữa nó còn không ngừng kêu thảm thiết, tình cảnh này khiến Cảnh Lâm cảm thấy phi thường vi diệu, cảm giác hai tay mình không phải tóm lấy một con ngỗng, mà là một đứa nhỏ cáu kỉnh.

"Cậu!" Nhạc Nhạc đứng phía sau cậu, vội vàng hỏi, "Quạc Quạc đâu?"

Cuối cùng Cảnh Lâm vẫn đem Quạc Quạc thả xuống, mặc cho nó ăn như hùm như sói bên trong lùm cỏ, tự mình ra tay đem đám cỏ tạp chung quanh nhổ sạch, thanh lý ra một không gian cho Nhạc Nhạc có thể đứng, để bé nhìn Quạc Quạc, còn bản thân thì lại tiến vào phòng tạp vật.

Trong nhà không có nơi nuôi gà, Cảnh Lâm tìm mấy tấm ván gỗ cũ kỹ, trước bị tháo ra để chuẩn bị làm củi đốt để trong phòng tạp vật, tại chính phòng tạp vật vây một khoảng không gian nho nhỏ, sau đó đem gà con bỏ vào, cậu nhớ tới một loạt phản ứng không bình thường vừa nãy của Quạc Quạc, nghĩ mình cũng nên chuẩn bị chút thức ăn cho gà con.

Cậu ra phòng tạp vật, sau đó đem ánh mắt đặt tại một mảnh cỏ tươi tốt trên sân sau kia. Phơi một ngày dưới ánh mặt trời, những cỏ dại này vẫn xanh tươi như cũ quá gây sự chú ý, không có nửa điểm khô héo ủ rũ vì bị phơi nắng trong thời gian dài, bất kể là lá cây hay cành cây, đều làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường mọng nước. Cảnh Lâm ở bên trong đám cỏ nhổ ra lúc nãy chọn phần mềm nhất, cắt nát ra, sau đó nắm một nắm gạo xay, quấy chung vào với cỏ cắt, đồng thời đổ vào ba cái máng thức ăn cho gà, sau đó bỏ vào bên trong đám gà con.

Đám gà con vốn rúc vào một chỗ với nhau bất an kêu chiêm chiếp, vừa thấy cái máng thức ăn, nhất thời đều chen chúc vây qua, vùi đầu vào ăn thức ăn trong máng, dáng dấp kia không tốt hơn bao nhiêu so Quạc Quạc.

Cảnh Lâm tựa trên khung cửa, nhìn Quạc Quạc ở trong đống cỏ nhảy nhót lung tung, nơi này gặm một cái nơi kia ngoạm mấy phát tựa như đang rơi vào Thiên đường, không khỏi trầm tư. Những cỏ dại này rõ ràng không giống với đám bên trong đồng ruộng, lá rau trước đó Nhạc Nhạc để trong hộp giấy cũng không thấy Quạc Quạc ăn vui vẻ như vậy, tìm hiểu nguyên nhân, vẫn chung quy bởi vì cái Tụ Linh trận cậu bố trí trước đó.

Trước kia có lẽ thế gian này cũng tồn tại linh khí, nhưng tuyệt đối cực ít, vì thế bất kể là đối với người hay động thực vật, tác động của linh khí đều không hiển hiện rõ rệt, lá bùa cậu vẽ khi đó cũng không có một điểm biến hóa. Mà bây giờ trong không khí tăng lên những linh khí không rõ kia, sự thay đổi này sẽ khiến hoàn cảnh biến động rõ rệt, tỷ như Quạc Quạc có vẻ rất nhân tính hóa, giống hệt trong phim ảnh mở ra trí tuệ biến thành yêu, lại tỷ như dùng Tụ Linh trận tăng cường nồng độ linh khí khiến một đám cỏ sinh trưởng trong vòng một đêm.

Cảnh Lâm nhìn một mảng sân sau nửa ngày, lặng lẽ nghĩ thế giới này thật sự muốn biến đổi, cũng không biết là tốt hay xấu.

Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Cảnh Lâm làm tốt cơm tối, nếu không thì phải thắp đèn nấu cơm rồi, chung quy không tiện lắm. Giữa hai cái nồi lớn trên bếp củi là một cái nồi nhỏ, Cảnh Lâm ninh cháo bên trong nồi nhỏ ở giữa đó, một cái nồi còn lại xào rau, thời điểm đun nấu thì thuận tiện ở một nồi khác đun sôi nước, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát là có thể trực tiếp tắm rửa.

Cảnh Lâm cắt mấy quả ớt xanh dài, tách hạt khỏi bắp ngô Chu Ngọc cho, xào một bát hạt ngô ớt xanh, sau đó mở ra một bình đồ hộp nấm ngâm ăn với cơm, coi như một món ăn.

Lúc ăn cơm, Nhạc Nhạc mang thêm một cái ghế đặt tại bên cạnh mình, sau đó đem hộp giấy đặt Quạc Quạc để lên. Thời điểm Cảnh Lâm xới cơm cho bé liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy Quạc Quạc ưỡn cái bụng nằm ngửa bên trong hộp giấy, thỉnh thoảng kêu một tiếng, tựa như thống khổ lại tựa như thoải mái.

Cảnh Lâm vươn tay đâm đâm cái bụng phình ra của Quạc Quạc, con ngỗng ngốc này không phải đem chính mình ăn no chết chứ?

Quạc Quạc bị đâm một hồi, lập tức hướng Cảnh Lâm kêu một tiếng, mắt đen như hạt đậu lườm cậu một cái, sau đó trở mình, nằm nghiêng.

Cảnh Lâm: "......" Thật sự cảm giác trong nhà mình có thêm một con yêu quái, vừa nãy cậu không nhìn lầm, con ngỗng này đang khinh bỉ cậu.

Nhạc Nhạc ở bên cạnh nói: "Quạc Quạc ăn no rồi, nó nói nó muốn nghỉ một lát lại khỏe thôi."

Cảnh Lâm câm lặng không biết nói gì, "Sao Nhạc Nhạc biết?"

"Quạc Quạc nói với cháu a." Nhạc Nhạc làm một vẻ mặt bình thường không thể bình thường hơn.

Động tác và cơm của Cảnh Lâm ngừng một phát, "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói sao?"

"Đúng ạ." Nhạc Nhạc cười nói, "Nó nói những cây cỏ kia ăn rất ngon."

Cảnh Lâm mím môi, nhìn Quạc Quạc đã ngủ say như chết trong hộp giấy, hỏi Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu đám gà con nói gì sao?"

"Không thể." Nhạc Nhạc nói, bé nhíu mày đầy mặt không rõ, "Những con vịt khác kêu cạc cạc, đám gà con chúng kêu chiêm chiếp, chỉ có Quạc Quạc không kêu cạc cạc thôi."

Bé nói không hề rõ ràng, nhưng Cảnh Lâm nghe lại hiểu, theo suy đoán của cậu, ngoại trừ con ngỗng ngốc Quạc Quạc này, những con ngỗng khác khi phát ra thanh âm vào tai bé sẽ thành tiếng cạc cạc, đám gà con chỉ đơn giản kêu chiêm chiếp, có mỗi mình Quạc Quạc, phát ra thanh âm Nhạc Nhạc có thể rất rõ ràng biết nó có ý nghĩa gì.

Như thế xem ra, tựa hồ lúc trước Nhạc Nhạc ngủ mê mệt một cách không bình thường đã có thể lý giải chút ít, hay là, đó chỉ là một quá trình linh khí cải tạo thân thể bé. Đây là suy đoán của Cảnh Lâm, nếu không phải vậy cậu cũng không có cách nào khác giải thích được tại sao Nhạc Nhạc nói với mình có thể nghe hiểu tiếng Quạc Quạc phát ra.

Đương nhiên, Cảnh Lâm xưa nay không hề hoài nghi Nhạc Nhạc nói lung tung, trẻ nhỏ là ngây thơ nhất, đứa bé lớn chừng này, trừ khi cố ý dạy dỗ thì mới rất khó nhận biết lời nào là thật lời nào là giả.

Đối với chuyện có thể nghe hiểu Quạc Quạc nói, Nhạc Nhạc rõ ràng rất cao hứng, và mấy miếng cơm liền liếc mắt nhìn Quạc Quạc. Lượng cơm hai ngày này của bé đã chuyển dần theo xu hướng bình thường, không còn giống như lúc vừa mới tỉnh lại nữa, khẩu vị ăn lớn đến mức đáng sợ.

Ăn cơm xong, Cảnh Lâm thu thập xong nhà bếp, sau đó rửa ráy cho Nhạc Nhạc, hiện tại một thân phát ban trên người Nhạc Nhạc đã hoàn toàn tiêu thất, tựa hồ trở thành luận chứng vững chắc cho suy đoán của Cảnh Lâm.


Chương 20: Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Cảnh Lâm lại tỉnh dậy rất sớm. Đồ vật có thể mua đều đã mua về, công cuộc mua sắm tạm thời có hồi kết, ngày hôm nay tựa hồ không có chuyện gì có thể làm.

Hiếm thấy có thể ngủ thêm một hồi, nhưng Cảnh Lâm không ngủ được. Cậu từ ngăn kéo đầu giường lấy ra ba quyển sách cũ nát, lật xem từng cái một, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên "Tiểu Hạo Thiên Tâm Pháp".

Hạo, rộng lớn vô hạn. Riêng xem từ này thôi, tựa hồ là một quyển tâm pháp rất khó tu luyện. Chữ được viết bằng chữ phồn thể, có vài chữ Cảnh Lâm còn không biết, thế nhưng ghép lại với đoạn văn, đại khái có thể đoán ra ý nghĩa, cũng không quá trở ngại cậu đọc cùng lý giải.

Mở đầu tâm pháp là giới thiệu quyển sách này, quyển sách này được truyền nhiều đời qua tay nhiều người mà được sao chép ra, tâm pháp cổ tới nay đã không thể kiểm tra. Tâm pháp trong quyển sách này chia làm ba phần, mỗi phần mười tầng, phần đầu tiên tên Sơ Động, phần thứ hai tên Càn Khôn, phần thứ ba tên Quy Nhất.

Tu tập bản tâm pháp này, Sơ Động là cơ sở, tương đương với nhập môn (vào cửa). Càn Khôn thì càng thêm tinh tiến, thân thể có thể đạt tới cảnh giới bách bệnh bất xâm (trăm bệnh không mắc), tuổi thọ cũng nhiều hơn vài lần so thường nhân. Đương nhiên có thể tu tập tới phần này, tư chất không cần phải nói, hiển nhiên trình độ càng cao mới càng có thể đạt đến, nếu không phải vậy sẽ không vượt qua nổi ngưỡng cửa bậc thứ hai, cứ dựa theo như vậy sẽ trở nên mờ nhạt tiêu thất. Phần thứ ba Quy Nhất, lời mở đầu tâm pháp nói, người có thể tu tập tới phần này, tư chất chắc chắn phải là vạn người có một, có thể rèn luyện ra một thân như sắt thép, thân thể nhẹ như chim yến cưỡi gió mà đi, tuổi thọ trên cơ sở bậc thứ hai, còn có thể tăng thêm mấy trăm năm.

Nếu là từ trước, Cảnh Lâm nhìn thấy những nội dung này, khẳng định cười nhạt rồi ném ra sau đầu, chỉ cho là những đoạn văn trong tiểu thuyết được bịa đặt ra mà thôi, ai sẽ tin chứ. Thế nhưng hiện tại, Cảnh Lâm sau khi đọc hiểu ý tứ trong đó, tâm tình cậu vốn rất bình tĩnh, cũng không nhịn được trở nên kích động.

Cảnh Lâm ngồi xếp bằng hai chân, ngũ tâm triêu thiên, nghênh đón mặt trời mới mọc, bắt đầu con đường tu luyện trong đời mình.

(Ngũ tâm triêu thiên: dáng ngồi đỉnh đầu, hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân đều hướng lên trên)

Nhắm hai mắt, trong đầu Cảnh Lâm không ngừng tuần hoàn khẩu quyết tâm pháp tầng thứ nhất của Sơ Động, mới đầu tâm trí còn có chút hỗn độn, dần dần liền bình tĩnh lại, trong đầu tựa hồ đã hoàn toàn loại bỏ hết mọi thứ, mọi thanh âm xung quanh dường như yên tĩnh lại, theo mỗi lần khẩu quyết tuần hoàn, Cảnh Lâm bắt đầu cảm nhận được có khí xung quanh vọt về phía cậu, chậm rãi đi vào mi tâm, dọc theo kinh mạch chảy qua phổi, sau đó đi tới đan điền, cuối cùng dọc theo quỹ tích trước đó mà trở về, dừng lại tại mi tâm của cậu. Cái cảm giác này phi thường kỳ diệu, tựa như trong thân thể có một con mắt, có thể nhìn thấy linh khí không ngừng giội rửa thân thể cậu. Khi cậu nhìn đến những nơi này, đám khí đó hiện lên trạng thái sương trắng, trong đó còn kèm theo một tia khí màu tím.

Không biết trôi qua bao lâu, Cảnh Lâm thức tỉnh từ trạng thái đả tọa. Cậu gần nhất vẫn luôn chưa từng rảnh rỗi, không ngủ ngon lại phải dậy sớm, thân thể cũng mang theo một chút cảm giác mệt mỏi, mà giờ khắc này đầu óc lại không hề uể oải, thân thể nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, giống như có thứ luôn đè nặng trên vai đã bị dỡ xuống, cảm giác rất thoải mái.

Cảnh Lâm nghiêng đầu liếc nhìn, Nhạc Nhạc còn đang ngủ, mà con ngỗng ngốc nghếch tối hôm qua bị Nhạc Nhạc tắm rửa sạch sẽ đặt tại hộp giấy trên tủ đầu giường kia, chẳng biết lúc nào đã bò lên giường, chính đang ngồi giữa cậu và Nhạc Nhạc, nhắm hai mắt lại tựa hồ đang ngủ gật, cảm thấy Cảnh Lâm hơi động, đôi mắt lập tức bật mở, một đôi mắt đen như hạt đậu sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào Cảnh Lâm, há mỏ hướng Cảnh Lâm vội vàng kêu hai tiếng, bộ dáng tựa như mang theo chút lấy lòng.

Cảnh Lâm hơi nhíu mày, một tay túm lấy Quạc Quạc đặt xuống đất, coi như Quạc Quạc so những động vật khác thông minh hơn, nhưng cậu cũng không có đam mê ngủ cùng giường với gia cầm.

Quạc Quạc tựa hồ biết mình bị ghét bỏ, cúi đầu ủ rũ kêu hai tiếng, sau đó chuyển thân lay động cái đuôi tiêu sái đi ra ngoài, một lát sau lại quay lại, ngửa đầu gọi Cảnh Lâm, lần nữa đi ra ngoài.

Cảnh Lâm cũng dự định rời giường, thấy vậy liền từ trên giường xuống, đi theo ra ngoài, thấy Quạc Quạc đứng tại cửa đóng chặt được thông ra sân sau, đang đứng im tại chỗ, tựa hồ đang chờ Cảnh Lâm đến mở cửa cho nó.

Quả thực rất thông minh, còn biết gọi người ra mở cửa nữa.

Cảnh Lâm mở cửa, Quạc Quạc đi ra ngoài, sau đó lại như ngày hôm qua, cả người đều đâm vào trong đống cỏ dại cuồng ăn.

Mùa hè tháng bảy trở mặt như đứa bé, lúc rời giường ngó trời dự đoán hôm nay có lẽ là một ngày nắng nóng oi bức, nhưng tại thời điểm Cảnh Lâm làm bữa sáng, tầng mây đột nhiên bắt đầu tăng lên, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng sấm chớp, một bộ cảnh tượng mưa to sắp ập tới.

Nhạc Nhạc đối Quạc Quạc nhớ mãi không quên, bị tiếng sấm đánh thức, vội xỏ dép lẫn lộn cả trái phải, dụi mắt đi ra tìm Quạc Quạc. Quạc Quạc không đi ra, chỉ đáp lại bé hai tiếng. Nhạc Nhạc thấy Quạc Quạc còn đang ăn sáng, tựa như người lớn yên tâm thở phào một hơi, sau đó dưới sự giục giã của cậu ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Thừa dịp mưa còn chưa rơi, Cảnh Lâm lấy ra cái cuốc, đem cỏ dại khối đất hai bên sân trước nhổ hết, xới tơi đất đai một phen, chuẩn bị gieo một ít hạt giống cải thảo. Xới đất không phải công việc thoải mái, đặc biệt vào ngày mùa hè nhiệt độ cao như này, vung lên cái cuốc không lâu, Cảnh Lâm toát mồ hôi như mưa rơi, lòng bàn tay bị cán cuốc ma sát có chút đau rát.

(Thấy trồng cải thảo đang quái quái, đi tìm hóa ra có trồng cải thảo vụ sớm giữa mùa nữa)

Tất cả đám cỏ dại bị diệt trừ Cảnh Lâm đều chồng chất ở một chỗ, ném mấy cọng lá cây xanh non lên hiên chỗ Nhạc Nhạc và Quạc Quạc chơi đùa, mà Quạc Quạc lại đối đám cỏ xanh non kia không thèm nhìn một chút nào, khá là ghét bỏ.

Đất xới được một nửa, mưa bắt đầu rơi như trút. Cảnh Lâm xách ghế nhỏ ngồi xuống nơi dưới mái hiên không bị nước mưa bắn tới, trong lòng ôm Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, hai người một ngỗng nhìn màn mưa giăng trước mắt, nghe tiếng mưa rơi, hưởng thụ an bình hiếm gặp trong chốc lát.

Nhìn mưa rơi một lúc, Nhạc Nhạc trượt xuống từ trên người Cảnh Lâm, mang theo Quạc Quạc đi rồi, đi lật xem tập tranh vẽ trong nhà, kể cho Quạc Quạc nghe chuyện cổ tích. Cảnh Lâm cũng đứng dậy, đem hai quyển sách về bùa về trận lấy ra, lần thứ hai nghiên cứu học tập.

Phù pháp, trận pháp, hai quyển sách, nội dung bên trong đều được chia làm hai phần, nửa phần trước của phù pháp nói về phương pháp vẽ bùa khiến chúng trở thành môi giới chứa đựng linh khí, phần sau thì lại nói về việc lấy tay vẽ bùa làm môi giới tụ tập linh khí thành bùa. Vậy thì sẽ rất khó, theo như Cảnh Lâm lý giải thì chính là không cần giấy bút cũng có thể hoàn thành một tấm bùa, là hư không vẽ bùa, tụ linh khí lại một cách quy củ mà không bị tiêu tan đi, hoàn toàn là từ không biến có. Trận pháp cùng phù pháp phụ trợ phối hợp với nhau, cũng chia làm hai phần, nửa phần trước nói chính là dựa vào lá bùa để hoàn thành trận pháp, cùng với cách tính toán các trận điểm, mắt trận và bước tiến trong một trận pháp. Phần sau, dùng bùa vẽ hư không mới có thể hoàn thành trận pháp.

Hai bên có sự khác biệt rất lớn, nếu như Cảnh Lâm có thể không cần dựa vào giấy bút cũng hoàn thành được một lá bùa, như vậy về sau cậu hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thiếu hụt giấy vẽ. Phù pháp được nêu đầu tiên tại mục mở đầu của nửa phần sau, Cảnh Lâm nhìn một lúc đã thuộc làu, cậu nín thở ngưng thần, ngón trỏ tay phải tại khoảng không đằng trước điểm một cái.

Bên tai đã không còn tiếng mưarơi, trước mắt đã không còn màn mưa nữa, chung quanh hóa thành một mảnh hư vô,trong không gian hư vô đó, địa phương ngón tay trỏ vừa điểm một cái kia tựa nhưcó ánh sáng bạc lóe ra, ngón tay Cảnh Lâm dọc theo quỹ tích phù pháp chậm rãidi động. Trong nháy mắt di động, Cảnh Lâm liền cảm giác như lâm đại địch, khôngkhí quanh thân tầng tầng đè ép lại, cậu cảm thấy trái tim mình như bị người bópchặt, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ngón tay gặp trở ngại vô hình nào đó, rấtkhó di động thêm một phân nào. Lại muốn chuyển động, cảm giác đè ép càng thêmrõ ràng, hô hấp cũng càng khó khăn. Ngón tay Cảnh Lâm không dám cử động nữa, giằngco một lúc cùng cái cảm giác này, cuối cùng thua trận, từ trong hư vô phục hồilại tinh thần, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực, khí lực tựa như bị vét sạchtoàn bộ, trên trán, đằng sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip