11*

Ngày hôm sau, khi Matthew tỉnh lại, phát hiện dáng vẻ mệt mỏi giống như đã thức cả một đêm của Wonbin.

Cậu sáp lại nhìn hắn: "Ngủ không ngon?"

Wonbin đâu chỉ ngủ không ngon, hắn căn bản là không có ngủ.

Matthew cách hắn gần như vậy, Wonbin không khỏi nhìn sang hướng khác: "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"

Matthew đã quá quen thuộc hắn, thấy bộ dáng này của hắn, liền biết hắn đang muốn trốn tránh gì đó, giống như vô số lần trước kia. Matthew quay mặt hắn lại, nhìn vào trong mắt hắn: "Làm sao vậy?"

Wonbin: "......"

Matthew thần kinh thô, giật nảy người nói: "Không phải cậu hối hận đấy chứ?"

Vừa mới thử đã hối hận, con mẹ nó......

Wonbin lập tức nói: "Không phải!"

Matthew hạ hỏa, lại hỏi hắn: "Vậy thì làm sao? Khó chịu cái gì?"

Wonbin dừng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Là...... thật sao?"

Chuyện tối hôm qua là thật sao, Matthew trước mắt là thật sao, bọn họ thật sự đang hẹn hò sao?

Hết thảy đều tới quá đột nhiên, hắn sợ một khi nhắm mắt lại, mở ra sẽ chẳng còn ai bên mình như bao ngày, đêm trong suốt bốn năm qua.

Matthew sửng sốt, toét miệng cười để lộ ra một đôi răng nanh: "Wonbin cậu có chút tiền đồ đi được không!"

Không biết vì sao, nhìn thấy Wonbin như vậy, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Quả nhiên, tổng giám đốc Park lạnh lùng kia chỉ là giả vờ, bản chất của tên nhóc này vẫn chỉ là một kẻ nhát gan, lo được lo mất mà thôi.

Wonbin dùng sức nắm chặt tay cậu.

Matthew mềm lòng, sáp người qua hôn hắn một cái: "Yêu tôi như vậy à?"

Wonbin nhìn cậu, không nói lời nào, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Matthew cụng trán với hắn, nói: "Đáng tiếc tôi vừa mới biết được."

Nếu sớm biết, thì việc gì cậu phải rời xa hắn?

Có lẽ Matthew khi đó sẽ không thể hiểu được loại tình cảm như vậy, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không phụ lòng hắn.

Hết thảy những chuyện có liên quan đến Wonbin, cậu đều sẽ nghiêm túc mà đặt ở trong lòng.

Wonbin mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Matthew."

Matthew: "Ừ?"

Wonbin: "Đừng trêu đùa tôi."

Đôi mắt Matthew cong cong, không đứng đắn nói: "Vậy thì không được."

Đồng tử Wonbin co rút.

Matthew vội vàng nói hết câu: "Sau này mỗi ngày đều phải ở bên nhau, tôi đương nhiên là muốn chơi đùa với cậu rồi."

Chơi đùa không giống trêu đùa.

Cậu sẽ không trêu đùa tình cảm của hắn, nhưng vẫn muốn chơi đùa cái "kẻ nhát gan" là hắn kia.

Giống như mười mấy năm về trước, cướp ly nước của hắn dùng, lấy bút máy của hắn, tải trò chơi mình thích về đầy điện thoại của hắn, còn muốn đeo giày của hắn nữa.

À.... Sau khi trưởng thành, size giày của hai người hình như không giống nhau.

Vậy thì...... đi dép lê của hắn!

Wonbin đặt hết tâm tư vào nửa câu đầu, hắn nhìn chằm chằm cậu, nói: "Em nói chúng ta phải ở bên nhau mỗi ngày?"

Matthew dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Sau đó, rất lâu sau, bọn họ nhắc đến Kim Heeji.

Matthew ấp úng nói: "Cậu không cảm thấy cô ấy có một chút giống cậu sao?"

Wonbin ngây ngẩn cả người.

Matthew nói: "Năm 17, 18 tuổi cậu trắng như khối đậu hủ, lúc không cười khóe mắt đè xuống, chỗ đó còn có một nốt ruồi nhỏ......"

Cậu lật lại ảnh tốt nghiệp, chỉ vào nữ sinh có làn da trắng nõn, không thích nói cười cho Wonbin xem.

Dưới khóe mắt bọn họ đều có một nốt ruồi màu đen, rất nhỏ, nhưng lại bởi vì làn da quá trắng mà trông vô cùng nổi bật.

Matthew nói: "Khi đó tôi mơ hồ, cảm thấy cô ấy rất đẹp."

Là cảm thấy Kim Heeji đẹp, hay là cảm thấy Wonbin đẹp? Matthew năm 17, 18 tuổi vẫn trì độn không rõ.

Bởi vì tất cả mọi người đều nói với cậu, con trai thì nên thích con gái.

Nhưng thật ra, thích một người, đều không liên quan đến những thứ khác.

Quan trọng nhất vẫn là phải nhìn rõ trái tim của mình.

Matthew nhìn Wonbin, lại nói: "Thật ra, hai người không giống nhau chút nào, bởi vì ai cũng không đẹp bằng cậu......"

Cậu vừa nói dứt lời, đã bị Wonbin mãnh liệt hôn xuống.

Lời quá ngọt, trong miệng đều là đường.

Dòng nước ấm áp, ngọt ngào này đã hoàn toàn làm Wonbin tan chảy.

Một cảm giác mà hắn chưa bao giờ có được —— ác mộng đã qua rồi.

Bởi vì cậu cũng yêu hắn.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip