Chap 13

(như đã hứa, ta post hết quyển 1 đây ~~)

Theo nam chủ Lãnh Hạo nói, dương thọ của hắn vẫn chưa bị đoạt đi, hắn vẫn có thể sống đủ số trời rồi mới chết, chỉ là bề ngoài của hắn.... tuy mới hai mấy tuổi đang độ thanh niên, nhưng sẽ càng lúc càng tiến dần hình tượng lão nhân cần chống gậy, thể chất cũng suy yếu không còn khỏe mạnh như xưa.

Diệp Y lúc này rất quý trọng sinh mạng, cứ sống được là tốt rồi, chẳng qua chỉ là xấu xí già nua chút thôi, hắn nhất định sẽ sống để báo hiếu phụ mẫu, báo xong rồi mới được chết để về quê nhà.

Dù sao họ đã rất yêu thương hắn, hắn sẽ làm trọn phận làm con.

Hơn nữa cũng đâu phải tuyệt vọng hẳn, hắn rất lạc quan nghĩ, phụ mẫu chưa gì đã như khóc tang trước cho hắn, nam chủ cũng đã nói rồi, nếu có thiên tài địa bảo, hoặc đan dược quý giá, có lẽ sẽ có thể lấy lại tuổi trẻ cho hắn.

Chỉ là thiên tài địa bảo như vậy.... quý giá lắm.... dùng tiền không thể mua được, mà cũng chẳng ai bán mà mua.

Khả năng chữa khỏi được thể chất cho hắn.... e rằng còn nhỏ nhoi hơn khả năng hắn phi thăng thành tiên.

Nhưng Diệp Y vẫn luôn dùng quan điểm 'còn sống là còn hi vọng', để thuyết phục phụ mẫu đừng khóc nữa.

Ngày tháng qua đi, nam chủ cũng rời đi tiếp tục bước chân lang bạt trừ quỷ, hắn ngồi trong xe ngựa, tiễn y đi, nhìn y rời xa, thầm cảm tạ, chúc y thuận lợi hành hiệp, cầu các lộ thần phật hãy che chở cho một người tốt như y.

Hắn ngồi trong tửu lâu, nhìn những chiếc lá xanh từ cửa sổ bay vào phòng, mơ hồ còn mang theo hương khí.

Hắn chạm lên một chiếc lá xanh, buồn chán vân vê nó, thỉnh thoảng nhìn xuống dòng người đi đường tấp nập bên dưới. Qua một tấm mạng che mặt, hình ảnh họ trông thật mơ hồ, cũng ngăn cách hắn với họ, tựa như hai bên không cùng một không gian.

"Hai vị, món ăn của hai vị đây." tiểu nhị mang rượu thịt lên, thúc thúc của hắn hào sảng rót rượu uống, mồm to nhai thịt, hắn hơi cười, luồn cái chén nhỏ của mình ra sau mạn che, nhấp một ngụm nhỏ.

"Chát quá." hắn than thở. Vị chát mang chút cay nồng xộc từ cuống họng lên lỗ mũi, uống thật không ngon, sao nhiều người lại thích uống rượu này như thế?

"Rượu chính là như vậy. Phải cay phải chát, phải nóng rực trong người mới là rượu ngon."

"Rượu bồ đào của Ba Tư ngon hơn." hắn phản bác, rượu đó uống ngọt hơn, không cay mà vẫn nóng bỏng, đáng tiếc là rượu đó rất hiếm và đắt tiền, nên hắn không có nhiều.

"Phi, đó không phải là rượu." thúc thúc bật cười, "Tiểu tử, những kẻ sành rượu đều gọi đó là nước trái cây."

"...."

"Ngươi ăn thêm chút đi." thúc thúc ân cần hối thúc hắn, mang từ ái sâu sắc, "Ngày xưa ta còn từng bế ngươi đấy, ngươi còn tè cả lên người ta."

Hắn lén nhìn thúc thúc hào sảng luôn đi lại giang hồ của mình, cố gắng ăn nhiều một chút để thúc thúc vui lòng.

.

"Thấy ngươi như thế này, ta thật đau lòng. Làm thế nào mà cháu của ta còn già hơn cả ta nữa." thúc thúc thở dài, dạo bước cùng hắn đi dọc hồ Lam Tạ.

"Còn sống là tốt rồi." hắn nói ra câu đã nói không biết bao nhiêu lần.

"Ngươi nghĩ thông suốt như vậy thì tốt, cái chính là ta sợ ngươi không nghĩ ra." Thúc thúc chắp tay sau lưng, từng bước đi đều đĩnh đạc đường hoàng, vừa đi vừa nói, "Cha ngươi có chút quyền thế, ta cũng có nhiều bằng hữu trong giang hồ, lâu dài sẽ có cách giúp ngươi, không cần tuyệt vọng, cứ vui vẻ mà sống..."

"Vâng..."

"Cháu là một người tốt, nhất định sẽ có những nữ nhân nhìn ra ưu điểm của cháu, sau này cháu có thể lấy thê lấy thiếp, gây dựng gia đình với các nàng..."

"Thúc thúc, đâu cần nghĩ nhiều như vậy." hắn bất đắc dĩ nói, thậm chí còn là thê thiếp 'các nàng' nữa, một nữ nhân hắn còn chưa ứng phó xong đâu.

"Cháu đã 23 rồi, còn muộn gì nữa. Đàn ông là phải thành gia, rồi mới lập nghiệp." Thúc thúc xa vắng nói, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, nhìn quanh thấy không ai rồi mới hạ giọng thì thầm, "Mà... cháu trai, chức năng đó của cháu thế nào? Có... đứng lên được không?" Không phải thúc thúc muốn nghĩ vậy, chỉ là bộ dạng lão nam nhân của cháu.... làm thúc thật không yên lòng.

Diệp Y đỏ mặt, "Thúc thúc nói gì vậy?"

"Thế nào, đàn ông với nhau ngại làm gì, mau nói để ta còn biết. Có bệnh thì phải chữa." thúc thúc rất khẩn thiết nói, như thể thật sự nghĩ hắn không 'đứng lên' nổi.

Diệp Y thật xấu hổ không dám ngẩng lên, lầm bầm, "Cháu không thử.... nhưng mà.... cháu nghĩ chức năng vẫn tốt...." Từ lúc đến thế giới này, Diệp Y luôn quay cuồng với bị ma ám và suýt chết, nào có tâm tư thử tự chơi với tay.

Thúc thúc như không tin, nhíu mày, "Hừm, không được, chẳng lẽ cháu vẫn còn là xử nam? Hay tối nay để thúc dẫn cháu đi khai trai? Thật là.... tiểu Lâm tử (tên phụ thân Diệp Y) vô ý quá, sao lại bỏ mặc con trai mình như thế, hồi xưa năm 16 tuổi gia gia cháu đã sắp đặt một tiểu tỳ tuyệt sắc cho thúc thúc thưởng thức rồi."

"...Không... không cần đâu ạ." Diệp Y xấu hổ kêu. Thúc thúc này mang phong thái nam nhân thoải mái hào hiệp quá, hắn không tiếp thụ nổi a.

"Sợ gì chứ cháu ngốc, đàn ông không được sợ phụ nữ, phải để họ mềm nhũn dưới hung khí trong quần cháu." Thúc thúc đầy kinh nghiệm dạy dỗ, "Yên tâm, ta nhất định sẽ chọn một nàng tốt nhất cho cháu, họ đều là gái lầu xanh, cháu thế này chứ già nữa thì họ vẫn sẽ cười tươi hầu hạ cháu, miễn là cuối buổi cháu nhét bạc vào là được."

"Không được đâu." Diệp Y cảm thấy thật may vì mình mang mạng che mặt, nếu không sẽ để lộ khuôn mặt già nua đang đỏ bừng...

Có trời đất làm chứng, ngay cả trước khi xuyên không, Diệp Y cũng vẫn là xử nam, thậm chí còn là xử nam đọc nhiều tiểu thuyết nên có chút ngây thơ lãng mạn, hắn mong đêm đầu tiên, nụ hôn đầu của hắn, nên ở một nơi tốt đẹp, với một người tốt đẹp, là một kỉ niệm đẹp, hơn là với gái làng chơi trong lầu xanh!!!

Cuối cùng, nhờ hắn lấy lí do sức khỏe bào chữa nên ý định xấu xa của thúc thúc không thành công.

.

Một tấm bản đồ vẽ trên tấm vải rách nát mối mọt được đặt trên bàn, thúc thúc nhìn qua nhìn lại một hồi, giở cả điển tịch xa xưa ra tra cứu, cả cha hắn cũng xen vào công cuộc xem bản đồ, hai nam nhân tranh cãi một hồi, cuối cùng cũng kết luận cái đống đen đen mục tiêu là núi Thanh Sơn. Vậy là thúc thúc vội vàng khăn gói đi Thanh Sơn đào bảo, cùng lúc này, hắn cũng đang có vô số anh kiệt giáo phái đổ xô đến đó tìm kho báu.

Dù sao, giang hồ luôn có bí tịch, luôn có kho báu, luôn có những bảo vật tạo nên vô tận truyền thuyết võ lâm, khiến người hướng tới.

"Lần sau đến ta nhất định sẽ giúp cháu mở mang tầm mắt về phong vị nữ nhân." thúc thúc hứa hẹn rồi phi thân rời đi. Diệp Y nhìn mà ước ao, hắn cũng là nam nhân, hắn cũng thật muốn có thể như thúc thúc, được dùng khinh công phóng lên mái nhà đạp lên mặt nước, được cưỡi ngựa dong duổi kết giao bằng hữu, được trải nghiệm giang hồ...

Nhưng đó cũng chỉ là nghĩ thôi, Diệp Y thầm cười, làm người nên tự biết mình, hắn nhát gan không dám giết người, võ lực giá trị càng bằng không, cuộc sống êm đềm trong thành trấn, ăn mứt quả đọc sách ngắm hoa mới thực sự thích hợp với hắn.

Nhưng chính vì không thể có, nên người ta mới thầm ước ao.

Dù sao ngày xưa Diệp Y luôn thích đọc kiếm hiệp, Tây Môn Xuy Tuyết a, Hoa Mãn Lâu a... đó đều là những nam thần mà hắn ngưỡng mộ đó.

Diệp Y thích đọc tiểu thuyết, nhưng không bao giờ đọc truyện kinh dị, càng không bao giờ xem phim ma, thế là đủ biết lá gan trước ma quỷ của Diệp Y lớn cỡ nào.

Đáng tiếc hắn lại rơi vào thế giới này.

.

Đêm tối, hai tiểu quỷ – một là nam quỷ dáng ngoài thư sinh, một là cô bé chừng 12 tuổi, cùng chui ra từ thân người hai nam bộc, trò chuyện với nhau.

"May thật đấy, nếu tiểu tử kia thật đi khai trai, tôn thượng khi biết nhất định sẽ nổi điên lên."

"Chẳng biết tôn thượng có nhớ ra y không ấy chứ." nam nhân thư sinh thở dài, trên lưng y vẫn còn cõng giỏ sách đựng đầy sách vở, chứng tỏ oán niệm thi cử rõ rệt của y.

Y là một thư sinh thất ý, thi mãi không đỗ, xấu hổ với mẹ cha, không còn mặt mũi nào nên trong một lần say rượu, y đã bốc đồng tự tử.

Tự tử xong, y hối hận, nhưng đã không thể trở lại dương thế nữa rồi, may nhờ y gặp tôn chủ, tôn chủ đã thu nhận y, sắp đặt giúp y chăm lo cha mẹ, nên y càng biết ơn và kính trọng ngài ấy, luôn tâm niệm muốn được trả ơn. Chỉ là tôn chủ quá cường đại, hắn lại là một thư sinh yếu ớt, thực lực xếp hàng chót trong các ma quỷ của tôn chủ, nên hầu như chẳng dùng được việc gì.

Mãi khi tôn chủ để ý con người này, tự nguyện uống Mạnh bà thang, hắn mới thấy một cơ hội trả ơn, nên đã liều lĩnh ở lại chỗ này, muốn từ đây giúp đỡ tôn chủ.

Còn tiểu cô nương này, nàng ấy thấy hắn ở lại, liền ở lại theo hắn, theo nàng nói thì sợ hắn ngu xuẩn như vậy bị mấy đạo sĩ bắt mất. Hắn thật không vui khi bị coi thường, nhưng cũng phải bất đắc dĩ thừa nhận nàng mạnh hơn hắn.

Một con quỷ cường đại hay không không từ hình thể quyết định, mà ở số năm tu hành, ở oán khí huyết sát tinh khí, ở việc chúng chết thảm cỡ nào.

Chưa nói đến hai phần trước, riêng ở phần chết thảm, cô bé này đã mạnh hơn hắn nhiều.

"Nếu không nhớ ra chẳng phải chúng ta đang làm không công sao?" cô bé bĩu môi không vui.

Hai bóng ảnh mơ hồ lơ lửng trong không trung, ngay trên đầu các nam bộc, nếu lúc này có ai nhìn thấy hẳn sẽ bị dọa mất mật, nhưng hai quỷ này đã cưỡng ép các nam bộc không được tỉnh giấc. Dù sao họ cũng đã đi theo đại quỷ cường đại nhất, chút bản lĩnh đối phó người thường họ vẫn có.

"Chẳng lẽ trả ơn cứ nhất định đòi được biết đến." nam nhân thư sinh nói, "Y là người thường, cùng lắm cũng chỉ sống đến trăm năm thôi, chẳng lẽ muội không thể bỏ ra trăm năm được sao? Chúng ta đi theo y, dõi nhìn y, đảm bảo y hạnh phúc một đời, đó đã là trả ơn tôn chủ rồi, tôn chủ biết thì tốt, không biết cũng được, chúng ta đều không thẹn với lương tâm." Y lật đật lấy một quyển từ trong giỏ sách, "Đây này, thánh nhân đã từng nói–"

"Đủ rồi đủ rồi." cô bé xua tay hô, "Đi với huynh mấy trăm năm, muội nghe đủ thánh nhân rồi."

Bọn họ ở lại đây, nhập vào thân xác các tiểu tì nam bộc, có lúc nhập cả vào gia chủ gia mẫu của người kia, từ ánh mắt bọn họ mà quan sát cuộc sống của người tôn chủ yêu quý. Khi thấy thân xác có dấu hiệu bị tổn hại, bọn họ lại lật đật chuyển sang xác khác.

Họ không làm ác, không thượng thân người để hại họ, nên không gây kinh động khiến các đạo sĩ chạy đến đòi trừ tà, Lãnh Hạo cũng không phát hiện ra họ, ngay cả con thú trấn trạch bên ngoài ngửi thấy hơi thở của tôn chủ trong họ, nên cũng chấp nhận cho họ vào trong.

.

Ở một thôn nhỏ, Mai tôn chủ ngồi trên một bia mộ, ngồi giữa mộ địa âm u, xung quanh là âm u quỷ hỏa, mơ hồ có thể thấy những quỷ hồn vây quanh y.

Mai tôn chủ đang xem các sao phiếu. Xem từng tờ một, xem rất tỉ mỉ kĩ lưỡng. Mỗi tờ đều ghi lại các nguyện vọng từng được nguyện ước với hắn, mỗi tờ đều đã được thực hiện, đều mang cảm kích của cầu nguyện giả với hắn.

Nói đơn giản là hắn rảnh rỗi quá, không có việc gì làm nên mới lấy sao phiếu ra xem, bao năm tích lũy, khối lượng sao phiếu chồng chất có thể đem chôn hắn, hắn xem một hồi, rồi chán nản dừng lại, đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi. Thân là quỷ hồn, hắn vốn không có cảm giác mỏi lưng mỏi cơ bắp, nhưng hắn vẫn thói quen giữ lại những nét đặc tính con người như thế.

Như việc vẫn luôn bỏ bạc ra ăn uống ở những tửu lâu ngon nhất, dù thực ra hắn không cần ăn uống. Thức ăn chân chính cho quỷ luôn là những thứ khác, không phải những thứ con người xào nấu lên.

Hắn đứng lên, bước vào trong thôn, hắn đang muốn ăn khuya, coi như thôn này nhỏ đến đâu thì vẫn sẽ có hài tử....

Hắn liếm vết cắn mình vừa tạo ra, đặt lại hài tử đã chết vào chỗ cũ, thấy cha mẹ chúng vẫn ngủ say, tay đưa lên quệt môi lau đi vết máu còn đọng lại trên khóe miệng, khóe mắt hơi nâng lên, mỉm cười nhìn vong hồn hài tử đang tụ lại....

Hương vị của hài tử luôn trong sạch, mang chút vị sữa, chưa biết đến tội lỗi của nhân gian.

Linh hồn hài tử cũng rất ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip