Chương 4: Vết Thương Không Thể Lành.
....................
Em đi trong sự cô đơn mênh mông, lòng nặng trĩu từng bước, không mục đích, không hy vọng. Thị trấn này không có gì ngoài những con phố cũ kỹ, những ngôi nhà hoang tàn, và những bóng tối xâm chiếm từng ngóc ngách. Mọi thứ như đang chết dần theo thời gian, giống như cảm giác trong em lúc này.
Chỉ có một mình, không có ai, không có anh. Những ký ức giữa em và Doran, từng khoảnh khắc ngọt ngào, giờ đây trở thành những vết thương chưa bao giờ lành. Mỗi lần nghĩ đến anh, từng hình ảnh, từng lời nói của anh lại như vết dao cứa sâu vào trái tim em. Nhưng em vẫn không thể ngừng nghĩ về anh, không thể ngừng yêu anh, dù cho anh có xa lạ đến thế nào.
Em dừng lại trước một quán cà phê cũ, nơi chúng ta từng ngồi, từng nói với nhau những câu chuyện không đầu không cuối, những lời đùa cợt, những nụ cười nhẹ nhàng. Quán cà phê này không còn đông đúc như xưa, chỉ có một vài người lưa thưa ngồi, ánh sáng mờ ảo từ những bóng đèn cũ chiếu xuống bàn ghế trống. Cảnh vật này, cái không khí này, sao mà làm em nhớ anh đến vậy.
Em bước vào, ngồi xuống chiếc bàn mà chúng ta từng ngồi. Mùi cà phê trong không khí làm em cảm thấy nghẹn ngào. Từng ngụm cà phê đã từng là một phần của những buổi chiều yên bình, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa, vô nghĩa. Em cầm tách cà phê lên, đưa lên môi, nhưng không uống. Chỉ nhìn vào chiếc tách như một sự trốn tránh sự thật.
Anh không còn bên cạnh em nữa.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cắt đứt dòng suy nghĩ của em. "Cậu ổn không?"
Em quay lại, thấy người phục vụ nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng. Họ không biết em là ai, cũng không biết em đã trải qua những gì. Họ chỉ thấy một cô gái ngồi đơn độc, cúi đầu trong im lặng, như một con chim bị thương.
"Ổn." Em đáp, giọng trầm và lạnh lẽo. Đó là những gì em muốn họ tin, rằng em không cần ai, rằng em có thể tự mình vượt qua mọi thứ. Nhưng trong lòng em, một phần của mình đã vỡ vụn rồi, không còn lành lại được nữa.
Người phục vụ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại em ngồi một mình với những suy nghĩ giằng xé. Em thở dài, đôi mắt mờ đi trong sự kiệt quệ. Sự thật là, em không ổn. Em chưa bao giờ ổn, từ khi anh bước vào cuộc đời em, đến khi anh rời đi, để lại em trong bóng tối.
Lúc này, em không còn cảm giác gì nữa ngoài nỗi đau. Không có Doran, mọi thứ trong em đều trở nên vô nghĩa. Em không còn tìm được lý do để tiếp tục, không còn cảm giác về một tương lai tươi sáng. Em chỉ muốn đứng lại trong khoảnh khắc này, mãi mãi không di chuyển, không cảm nhận gì thêm.
Bước chân anh, cái bóng lưng xa xôi, vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí em. Cả cuộc đời em chỉ gắn bó với một người, nhưng người đó lại không còn cần em. Em không thể buông tay, không thể quên đi anh. Và dường như, càng cố gắng quên, em càng lún sâu vào những kỷ niệm, những cảm xúc không thể cắt đứt.
Một ngày nào đó, em biết sẽ có lúc phải đối diện với sự thật: Anh không quay lại. Và em cũng không thể sống mãi trong cái bóng của anh.
Nhưng liệu em có thể tiếp tục mà không có anh không? Hay là em sẽ vĩnh viễn chỉ là một cái vỏ rỗng, một con người không còn là chính mình?
Em đi trong sự cô đơn mênh mông, lòng nặng trĩu từng bước, không mục đích, không hy vọng. Thị trấn này không có gì ngoài những con phố cũ kỹ, những ngôi nhà hoang tàn, và những bóng tối xâm chiếm từng ngóc ngách. Mọi thứ như đang chết dần theo thời gian, giống như cảm giác trong em lúc này.
Chỉ có một mình, không có ai, không có anh. Những ký ức giữa em và Doran, từng khoảnh khắc ngọt ngào, giờ đây trở thành những vết thương chưa bao giờ lành. Mỗi lần nghĩ đến anh, từng hình ảnh, từng lời nói của anh lại như vết dao cứa sâu vào trái tim em. Nhưng em vẫn không thể ngừng nghĩ về anh, không thể ngừng yêu anh, dù cho anh có xa lạ đến thế nào.
Em dừng lại trước một quán cà phê cũ, nơi chúng ta từng ngồi, từng nói với nhau những câu chuyện không đầu không cuối, những lời đùa cợt, những nụ cười nhẹ nhàng. Quán cà phê này không còn đông đúc như xưa, chỉ có một vài người lưa thưa ngồi, ánh sáng mờ ảo từ những bóng đèn cũ chiếu xuống bàn ghế trống. Cảnh vật này, cái không khí này, sao mà làm em nhớ anh đến vậy.
Em bước vào, ngồi xuống chiếc bàn mà chúng ta từng ngồi. Mùi cà phê trong không khí làm em cảm thấy nghẹn ngào. Từng ngụm cà phê đã từng là một phần của những buổi chiều yên bình, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa, vô nghĩa. Em cầm tách cà phê lên, đưa lên môi, nhưng không uống. Chỉ nhìn vào chiếc tách như một sự trốn tránh sự thật.
Anh không còn bên cạnh em nữa.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, cắt đứt dòng suy nghĩ của em. "Cậu ổn không?"
Em quay lại, thấy người phục vụ nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng. Họ không biết em là ai, cũng không biết em đã trải qua những gì. Họ chỉ thấy một cô gái ngồi đơn độc, cúi đầu trong im lặng, như một con chim bị thương.
"Ổn." Em đáp, giọng trầm và lạnh lẽo. Đó là những gì em muốn họ tin, rằng em không cần ai, rằng em có thể tự mình vượt qua mọi thứ. Nhưng trong lòng em, một phần của mình đã vỡ vụn rồi, không còn lành lại được nữa.
Người phục vụ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời đi, để lại em ngồi một mình với những suy nghĩ giằng xé. Em thở dài, đôi mắt mờ đi trong sự kiệt quệ. Sự thật là, em không ổn. Em chưa bao giờ ổn, từ khi anh bước vào cuộc đời em, đến khi anh rời đi, để lại em trong bóng tối.
Lúc này, em không còn cảm giác gì nữa ngoài nỗi đau. Không có Doran, mọi thứ trong em đều trở nên vô nghĩa. Em không còn tìm được lý do để tiếp tục, không còn cảm giác về một tương lai tươi sáng. Em chỉ muốn đứng lại trong khoảnh khắc này, mãi mãi không di chuyển, không cảm nhận gì thêm.
Bước chân anh, cái bóng lưng xa xôi, vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí em. Cả cuộc đời em chỉ gắn bó với một người, nhưng người đó lại không còn cần em. Em không thể buông tay, không thể quên đi anh. Và dường như, càng cố gắng quên, em càng lún sâu vào những kỷ niệm, những cảm xúc không thể cắt đứt.
Một ngày nào đó, em biết sẽ có lúc phải đối diện với sự thật: Anh không quay lại. Và em cũng không thể sống mãi trong cái bóng của anh.
Nhưng liệu em có thể tiếp tục mà không có anh không? Hay là em sẽ vĩnh viễn chỉ là một cái vỏ rỗng, một con người không còn là chính mình?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip