Chưa đặt tiêu đề 3
Sings
Hải Dương
Giới thiệu
Chẳng ai biết về quá khứ của nhà Walker, sau đêm đó cả gia đình chìm trong bóng tối. Thành viên duy nhất còn sống sót là Lily Walker. Cô bé cứ lớn lên từng ngày, rồi tới một thời điểm nào đó bí mật bị chôn vùi từ lâu sẽ được khám phá. Hi vọng trong một tương lai – Tất cả sẽ sống sót.
----------------------------Chương I-----------------------------
KHỞI ĐẦU
Phía bắc thành Voga – Ngày 30 tháng 1 năm 369
Mưa tí tách đổ xuống mái nhà. Gió rít lên từng hồi, cái lạnh thấm buốt cắt da cắt thịt.
Trong con hẻm nhỏ đìu hiu, vài người chụm lại bên một túp lều nhỏ. Ánh lửa nhỏ lập lòe trong đêm. Những gương mặt khắc khổ nhăn nhúm vì lạnh. Người đi trên phố bước qua thật nhanh, chẳng ai để ý đến họ, dường như đã quá quen thuộc.
Gió thổi ngày một rét buốt và mạnh hơn. Đốm lửa cuối cùng cũng chợp tắt trước gió. Đám người cuống cuồng cả lên, chỉ riêng một ông lão vẫn ngồi im lìm. Ông đang suy tính điều gì đó.
*
Ngày 5 tháng 9 - Phía tây thành phố Lux.
Một bóng dáng nhỏ nhắn mặc một chiếc áo sơ mi trrộng thùng thình dài tới mắt cá chân. Bên ngoài khoác hờ thêm một tấm áo choàng đen đuôi én lê lết dưới đất. Chân đi tất trắng, không mang giày; chân trái mang một chiếc lắc điểm thêm những chiếc chuông nhỏ. Hai tay mang một đôi gang tay đen vừa vặn đan xen thành nhiều hình thù khác nhau.
Mái tóc đen thả xõa dài tới ngang lưng, phần tóc mái thanh mảnh che hơn phân nửa khuôn mặt. Hai má hơi đỏ ửng vì lạnh. Đôi mắt mơ màng sắc xám, cô bé đang đi bộ trên con đường vắng bóng người.
"Tại sao cô bé kia lại đi một mình giữa đêm khuya?"
"Tao không biết! Tauran nghĩ cô ta đi đâu?"
"Suỵt! Cô ta đang đến gần."
"Ừ"
"Cô ta đi rồi!"
"Chúng ta có nên đi theo không?"
"Ý Tauran là cô gái giống trong bức ảnh?"
"Ừ."
Đêm đã khuya. Những ngôi nhà trong thị trấn hầu như đã tắt đèn. Chỉ còn lác đác vài ngôi nhà vẫn chút ánh sáng lập lòe.
Lily rảo bước trên con đường vắng. Không một ai nhưng đường vẫn vọng ra tiếng nói. Cô bé nghe thấy tiếng đàn thấp thoáng đâu đây.
.......
Bị mê hoạn bởi tiếng đàn, Lily vô thức đi tới một quán rượu. Trước khi kịp bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay nhỏ đập vào sau gáy của Lily.
Cô bé hoảng hồn tỉnh lại. Bất chợt có đôi bàn tay nhỏ chạm vào lưng cô rồi đẩy đi. Lily bị đẩy đến một đoạn ngắn rồi dừng lại dưới gốc cây sồi.
Mệt...Mệt quá đi mất!
Gem, chúng ta an toàn rồi.
Ừ.
Tiếp tục theo dõi cô ta!
Lily ngơ ngác. Hình như có người vừa đẩy cô đi. Sao lại chẳng thấy nữa. Nhìn ngó xung quanh, trông thấy quán rượu OLAYS, cô bé ngạc nhiên:
"Đó chẳng phải là quán rượu OLAYS sao?"
Theo mình biết thì quán rượu OLAYS là nơi náo nhiệt nhất thị trấn. Nó thu hút khách hàng bởi các nữ vũ công và tiếng đàn. Cái này phổ biến ở khắp nơi. Nhưng có người đã nói với mình về thứ thu hút khách đến quán rượu xập xệ này nằm ở người chơi piano. Hằng đêm, vào tối thứ bảy, quán rượu sẽ mở cửa. Không phải ai cũng may mắn tìm thấy quán rượu.
Nhìn vào quán rượu một lúc lâu. Lily không vào. Không phải vì chưa đủ tuổi hay không thể uống rượu; lúc đi dạo bên Quảng trường, cô đã nghe một nhiều tin đồn nói về một số Chill đã mất tích bí ẩn từ khi bước vào. Sau đó chẳng ai thấy họ nữa.
*Chill = Người đặc biệt
Cô bé thở dài môt hơi rồi quay đầu bước đi. Men theo lối đường mòn tới bên bờ sông ICE. Đôi chân nhỏ thoan thoắt bước quay cầu, thỉnh thoảng tiếng kẽo kẹt dưới chân sẽ vang lên.
Lily luôn cảm thấy rợn người khi bước qua. Khi đã đi quá nửa cây cầu, cô bé dừng lại. Đứng bên thành cầu, cô ngó xuống dòng sông. Nó vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Đêm nay trăng tròn. Tia sáng xanh nhàn nhạt bay xuống, đậu trên những mái nhà, ngọn cây. Đôi khi lại khuất bóng xuống mặt nước.
Trăng xanh. Mình thấy nó ở đâu rồi nhỉ?
"Tauran này, trăng có màu gì?"
"Tao không biết."
"Mày nghĩ trăng đến từ đâu?"
"Trong sách."
"Ừ!"
Bên dòng sông, cỏ mọc um tùm. Xen kẽ giữa những mỏm đá lởm chởm dưới mặt sông là những đóa hoa "đặc biệt" mọc san sát nhau.
Hoa "Mặt Trăng" tinh khiết. Mỗi đóa gồm năm cánh nhỏ mịn màng, mọc cuộn vào nhau thành hình ốc. Hoa chỉ nở vào thời điểm hoàng hôn, và biến mất từ lúc mờ sáng.
Truyền thuyết kể rằng, những bông hoa mặt trăng sẽ phát ra ánh sáng xanh lam khi ánh trăng rọi xuống chạm tới cánh hoa.
Từ trên cầu nhìn xuống, cả dòng sông như muốn rực sáng cùng bầu trời.
Hoa mặt trăng đang phát sáng, hóa ra truyền thuyết là thật!
Lily vội bước qua cây cầu, chạy tới cạnh bờ sông. Cô ngắt vội một đóa hoa mặt trăng đã nở rộ, buộc thốt lên:
"Oa! Đẹp quá! Giống như pha lê vậy, muốn ăn quá đi!"
Lily lắc đầu.
"Ăn, ăn à... Chắc không thể ăn đâu!"
"Mình ngu ngốc thật đấy! Hoa sao lại ăn chứ."
...
....... Cần viết
"Hoa đẹp đấy, ăn được không?"
"Gem này! Mày đừng hỏi nữa. Nếu mày muốn biết, ăn thử đi!"
-Ừ"
Nói rồi, Gem tiến tới bứt một cánh hoa và cho vào miệng.
"Ừm, vị không tệ!"
Ngay sau lời đó cả người anh ta phát ra ánh sáng xanh huyền ảo, rực rỡ như ngôi sao trên bầu trời.
"Gem... Người cậu đang phát sáng."
"Sao lại thế?"
Trong cơ thể Gem lúc này lạnh ngắt. Máu bắt đầu chảy từ khóe mắt, mũi, miệng, tai thấm vào chiếc áo. Cậu dần cảm thấy khó thở và ho sặc sụa. Tauran ở bên cạch bối rối, chân tay luống cuống không làm gì mới phải.
Gem ôm bùng đau quần quại, bất chợt cậu nôn ra một chất dịch màu trắng đục cùng cách hoa ban nãy. Cơn đau cũng dần biến mất. Gem lấy lại sức, cậu được Tauran đỡ dậy.
Haha, tớ chưa chết.
Tauran cốc đầu Gem một cái thật mạnh:
"Chết sao được!"
Đúng lúc này cánh hoa trong tay Lily đột ngột mất đi ánh sáng. Cô bé rất ngạc nhiên. Đôi mắt ruby hiện lên tia thất vọng:
- Ánh sáng biến mất rồi!
Cô ngậm ngùi thả đóa hoa tàn xuống dòng sông rồi chầm chậm đứng dậy. Ngoảnh đầu nhìn dòng sông lần cuối rồi bước lên trên. Hướng tới phía cây rừng rậm rạp và bước vào.
Nơi đây đã được ngụy trang nên chẳng ai biết chỗ này là vùng đất trống. Lily vô tình phát hiện ra nó vào một ngày đi dạo. Đây chính là căn cứ bí mật của cô bé.
Thỉnh thoảng Lily sẽ tới nơi này để giải tỏa tâm trạng.
Đi lòng vòng trong đám bụi cây như mê cung hồi lâu, Lily cũng tìm thấy bãi đất trống. Ở phía sau Gem và Tauran vẫn đang bám theo.
Lần theo trí nhớ tìm tới chiếc ghế quen thuộc. Tựa lưng vào chiếc ghế, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm. Cô bé luôn suy nghĩ miên man:
"Bức thư... Có người đã gửi một bức thư tới đây!... Mẹ không cho mình đọc và đã vứt nó vào lò sưởi. Đôi khi mình tự hỏi, sao mẹ lại làm như vậy?
"Sáng nay, cha đã về sau một chuyến làm ăn xa. Ông ấy đưa mình quyển sách... Nhưng mình đã đánh rơi nó ở thư viện."
"Hôm nay mình đã thấy một phép màu, những bông hoa phát sáng. Nó đã làm rực sáng cả dòng sông."
"Mình đã yểm một câu thần chú dịch chuyển Katy xuống dưới đắt. Nhưng câu thần chú này đã phản tác dụng, nó biến Katy thành một con búp bê sống."
...
Có hai đôi mắt vẫn luôn theo dõi Lily sau bụi cây, Gem lên tiếng:
"Tauran, mày nghĩ cô ta còn sống được bao lâu?"
"Ba năm".
"Sao vậy?"
"Đâu thể làm trái được. Ông ta là người quyết định mọi thứ sẽ như thế nào mà."
"Khó thật đấy! Không có cách nào à?"
"Đâu phải việc của chúng ta."
"Ừ."
Trong lúc hai người đang núp trong bụi cây, một con chuột đã tới bên cạnh từ bao giờ. Đột nhiên nó kêu lên hai tiếng "chit chit" báo hiệu sự có mặt. Tauran run rẩy quay đầu nhìn ra sau.
Tiếng chuột... Có phải con chuột đáng ghét đó không?...
Giây sau anh quay lại, Tauran đã có câu trả lời của riêng mình. Qủa thật anh không lầm, vẫn là con chuột đó, không thể sai được. Vấn đề ở đây là dù anh có đi đâu, nó vẫn tìm thấy.
Tauran dần trở nên mất bình tĩnh, cậu ngồi bệt xuống đất lùi ra sau. Trước khi cậu ta tính hét lên, Gem đã nhanh tay chặn miệng cậu ta lại.
Ư-ưm... C-Chuột...
Câm miệng lại. Con bé nghe thấy bây giờ.
Tauran khua tay chân loạn xạ. Để cậu ta ngồi yên, Gem phải ôm chặt anh, cưỡng chế để anh ta không vùng vẫy. Đồng thời cậu cũng xua đuổi con chuột đi chỗ khác.
Lily nghe thấy trong bụi cây đằng sau chiếc ghế phát ra tiếng "sột soạt". Cô luống cuống đứng dậy quay ra đằng sau. Không có gì. Chẳng nhẽ cô bé gặp ảo giác?
Cô quay lại ngồi xuống ghế. Đôi mắt mang máng đượm buồn. Nhìn xuống đôi giày đỏ, Lily thấy lòng mình nặng trĩu:
-Ở đây yên ắng thật! Khác hẳn khi tới gặp Chloe.
Cơn gió từ nơi nào thổi tới bên cơ thể khiến cô rùng mình một cái. Nó rét buốt và lạnh lẽo. Có lẽ mùa thu đã cận kề thế giới bên kia.
-Có lẽ giờ mình nên về nhà! - Cô bé thì thào.
-Liệu có nên về không?
Hai cực suy nghĩ trái ngược xuất hiện: "Về hoặc không về". Nó bắt buộc em phải trở về nhà hoặc khôn. Em muốn ở đây một chút nữa nhưng chẳng có lí do gì cả. Trời đã khuya lắm rồi.
Ngồi một chỗ như này quá nhàm chán. Bóng đen nhỏ hiếu động chẳng thể ngồi yên. Chúng rời chỗ ẩn lấp lượn lờ xung quanh Lily rồi cấp tiếng châm chọc:
"Lily đã từng là một đứa trẻ
Hiện giờ cũng chẳng lớn lên là bao
Nhỏ bé, thật đáng thương
Chẳng thể dựa dẫm vào ai
Im lặng và sợ hãi
Lạc và mù mịt lối đi
Ngày ngày héo mòn rồi bay theo cơn gió
Biết làm sao đây?"
Cô bé vẫn ngồi rất bình tĩnh, hoàn toàn bất động trên ghế. Những bóng đen không bay xung quanh nữa, chúng dừng lại. Bài hát đồng dao cũng dừng lại, tiếng lá cây, côn trùng, tiếng gió rít cũng đều im bặt. Trầm mặc, chẳng ai nghe được thứ gì từ không gian tĩnh lặng – Thế giới như dừng lại.
Chẳng ai biết cả hai đều chờ đợi một câu nói của đối phương. Đột nhiên như không còn sự nhẫn lại, đầu chúng nảy ra thứ gì đó rồi bỗng nở nụ cười "hì hì". Gương mặt nghệch ngoạc đến méo mó.
Lily vẫn ngồi đó, cô chẳng làm gì cả. Cô bé biết người có tội vẫn luôn là mình. Nếu đã là người sai thì đừng nên phản kháng.
Thứ đó vẫn tiếp tục lượn lờ xung quanh người cô bé, xung quanh bủa vây bởi những lời nguyền rủa. Thấy mình như bị phớt lờ, chúng thấy càng tức giận hơn!
Mội sự bất công cứ thế nhắm vào người chúng mà đe dọa. Thế giới này vốn dĩ đã bất công như vậy mà? Đừng ấm ức như vậy, chúng tôi chỉ cần chút hơi ấm thôi mà! Sao ai cũng chẳng hiểu vậy?
Đừng vậy mà! Lily không có tội, chúng tôi luôn biết và không muốn làm vậy... Sao cứ làm trái thế này? Người có tội là chúng tôi... Tôi không muốn như vậy!
Gia đình Walker, một mảng kí ức đen tối. Hi vọng trong một tương lai – Tất cả sẽ sống sót.
- Đừng nói những lời như vậy! – Cô bịt lấy tai của mình, những giọt mồ hôi cứ thế lăn trên má rồi thấm vào chiếc băng gạc đang bó quanh cổ.
Ngay sau đó, cô bé lại liên tục lắc đầu:
- Không... Không em chẳng có lỗi gì cả! Là do bọn anh tự ở đó.
- Em chẳng có lỗi gì cả.
Lily gục mặt xuống khóc nức nở, hai tay nâng lên đỡ lấy những giọt nước mắt đang lăn xuống dẫu chẳng thể ngăn lại. Cô chẳng thể hiểu nổi tất cả, mọi thứ như xoay mòng mòng. Điều hi vọng được ngủ một chút như bị Thượng Đế phớt lờ.
Đã lâu lắm rồi cô chẳng thể cảm nhận được sự mệt mỏi, các giác quan như liệt hoàn toàn. Chẳng thể thương sót cho một linh hồn bị ruồng bỏ sao? Sao ai cũng rời đi hết vậy? Tôi đã kịp nói lời tạm biệt đâu mà?
....... Còn tiếp
Đêm, trời rất tối và lạnh. Cô bé không có lí nào để ở đây thêm giây phút nào nữa. Phải về nhà rồi!
- Tôi muốn về nhà... Không thì phải? – Lily đưa tay lên ôm lấy mặt rồi thở dài một tiếng.
- Muốn về nhà quá!
Dù không muốn nhưng vẫn phải về. Cô từ từ dậy mà chẳng quan tâm tới những bóng đen. Quay trở lại con đường cũ, men theo cây cầu nhỏ trở về phía bên kia.
Không phải lần đầu tới thị trấn, Lily vẫn còn rất háo hức và lạ lẫm. Nhưng lần này cô đi một mình, không có ai đi cùng. Cô bé đã trốn ra ngoài bằng cửa sau của bữa tiệc, giờ cô đang lang thang một mình.
Ngay từ đầu, Lily đã muốn kết thúc mối quan hệ độc hại này nhưng chẳng hiểu sao cô không thể làm vậy. Đến một lúc nào đó nó không thể che giấu nổi nữa, nó sẽ hiện ra thôi.
Nếu phát hiện Lily lén trốn thị trấn một mình, Chloe nhất định rất tức giận mà trách phạt cô bé.
Bất chợt, tháp chuông trên tháp đồng hồ vang lên từng hồi báo hiệu thời gian ẩn nấp đã đến.
Đôi chân mày hơi nhíu lại, cô bé nhanh chân bước lạc lõng về phía trước. Đi lướt quan quán rượu Olays, hiện tại không còn âm thanh náo nhiệt như trước. Quán chưa đóng cửa nhưng mọi người như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Xung quanh lặng như tờ. Tĩnh lặng tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng lác đác vài con cú kêu cũng đủ khiến người ta an tâm hơn. Từng chiếc lá khô cứ nối đuôi nhau mà rơi xuống đất, gió thổi nhè nhẹ lùa những chiếc lá khô vào tường tạo ra những tiếng "xào xạc" nghe đến vui tai.
Giẵm trên nền gạch đầy lá, âm thanh khô khốc trái với sự mềm mại và ngọt dịu của hè. Không khí cứ trở nên hanh khô hơn bao giờ hết, thay đổi nhẹ nhàng và chạm rãi. Nhiều lúc tưởng chừng như ai đó vẫn luôn bên cạnh vậy. Vì vậy hãy cười thật nhiều và xem người đó có đáp lại không nhé!
Hãy nhớ lấy và đừng quên: "Cười, cười một cái thật tươi và trao đi cái ôm bạn đã giữ từ lâu. Đừng quên mình vẫn còn ở đây nhé?"
Lily đã đứng cạnh gốc cây rồi nhìn là cách cửa hồi lâu – cô đang phân vân giữa hai sự lựa chọn "Vào hoặc không". Cô bé cứ đi loanh quanh bên gốc cây, chốc chốc lại dừng lại nhìn vào khe cửa bên quán rượu.
May quá, nó vẫn còn sáng đèn! Nhưng phải làm sao bây giờ?
Những ngón tay nhỏ và mềm mại đan xen vào nhau lộ ra sự phân vân lo lắng. Đôi môi mím lại, một sự bất mãn luôn hiễn hữu trên gương mặt cô bé.
Có nên vào hay không? Vào hay không vào? Nếu như vào thì sống mà nhỡ ai thấy thì sao... Không vào thì chết bọn nó sắp tới rồi! Cho ba giây để suy nghĩ... Thôi vào đi!
Lily nhẹ nhàng bước lên bậc thang, thỉnh thoảng cô bé cũng không xiết chặt tay như trước nữa nữa mà rút ra và chỉ mân mê vài đầu ngóng tay.
Đứng song song trước mặt là ngưỡng cửa, cô cũng hơi do dự khựng tay lại giữa không trung nhưng rồi vẫn đưa tay lên để gõ cửa.
"Cốc cốc cốc"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip