Chương 4 - Saratoga: Âm vang từ rừng rậm

Thứ 6 ngày 19 tháng 9 đến thứ 3 ngày 7 tháng 10 năm 1777

Tôi vẫn còn nhớ rõ không khí căng thẳng ngập tràn trong rừng rậm New York khi chúng tôi chuẩn bị cho trận chiến Saratoga – một trong những bước ngoặt lớn nhất của cuộc cách mạng.

Lần này, tôi không còn là người đơn độc lang thang nữa. Bên cạnh tôi là Talon và những chiến binh da đỏ bộ tộc Oneida – những người anh em đồng minh mà tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày sát cánh cùng.

Chúng tôi không chỉ là những người lính chiến, mà còn là những kẻ săn bắn, dẫn đường và quan sát trong bóng tối của khu rừng rậm rạp. Sự am hiểu đất đai của Talon và bộ tộc Oneida là vũ khí sắc bén mà quân Anh không thể chống đỡ.

Thứ 6 ngày 19 tháng 9, cuộc tấn công đầu tiên diễn ra. Súng nổ vang rền, tiếng la hét xé toang sự im lặng của rừng sâu. Tôi đứng bên cạnh Talon, cảm nhận được nhịp tim anh đập cùng nhịp súng nổ.

Chiến tranh không chỉ là những trận đánh bằng lưỡi kiếm và viên đạn, mà còn là sự kiên trì và mưu lược trong những ngày dài, những đêm dài rừng rậm đen tối.

Thứ 3 ngày 7 tháng 10, chúng tôi chứng kiến quân Anh bị bao vây, bị đẩy lùi không ngừng. Thành công của chúng tôi khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy một tia sáng hy vọng thật sự lóe lên sau bao ngày bế tắc.

Tin tức về chiến thắng nhanh chóng lan đi, và người Pháp bắt đầu lắng nghe. Sự hỗ trợ của họ, tôi biết, sẽ là chiếc chìa khóa thay đổi cục diện cuộc chiến.

Nhưng hơn cả, tôi biết rằng, tôi không còn là kẻ lạc lõng trên chính mảnh đất này nữa. Tôi là một phần của cuộc đấu tranh vì tự do, cùng với Talon và những người bạn mới.

Nhờ sự phối hợp chặt chẽ của chúng tôi với bộ tộc Oneida, chúng tôi đã góp phần quan trọng trong việc phá vỡ tuyến tiếp viện của tướng Burgoyne. Những con đường rừng và các lối đi bí mật mà chỉ Talon cùng đồng đội của anh mới biết, đã giúp quân Anh bị cô lập, không nhận được đạn dược hay thực phẩm cần thiết.

Từng ngày từng giờ, chúng tôi ngăn chặn từng đoàn tiếp viện, từng chiếc thuyền và từng toán lính lẻ. Đó là cuộc chiến ngầm, không ồn ào nhưng đầy hiểm nguy, và chính nó làm lung lay sức mạnh của kẻ thù từ bên trong.

Chúng tôi không chỉ chiến đấu bằng vũ khí, mà bằng sự kiên nhẫn, lòng dũng cảm và trí thông minh. Đó chính là lý do khiến chiến thắng ở Saratoga trở thành một bước ngoặt quan trọng, mở ra hy vọng cho toàn bộ cuộc cách mạng.

Một trận phục kích dữ dội và đau thương đã xảy ra giữa rừng sâu, nơi ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán lá, hòa cùng tiếng súng vang dội và tiếng la hét vang vọng khắp thung lũng. Chúng tôi, những chiến binh thuộc địa và bộ tộc Oneida, đứng lặng lẽ giữa bóng tối, từng hơi thở đều đặn nhưng tim thì đập như muốn vỡ tung trong ngực. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, nhưng không ai biết chắc liệu chúng tôi có sống sót sau đêm ấy.

Khi tướng Burgoyne cùng đoàn tiếp viện của ông tiến vào vùng phục kích, họ không ngờ có một lực lượng nhỏ bé nhưng dũng mãnh đang chờ đợi để phá vỡ mọi toan tính của họ. Cú đánh bất ngờ làm họ hoang mang và rối loạn. Mỗi phát súng, mỗi mũi tên từ những chiến binh Oneida đều trúng đích với sự chính xác của những bậc thầy săn bắn rừng rú. Tiếng gươm va đập, tiếng thét giận dữ, hòa quyện thành một bản giao hưởng của chiến tranh.

Nhưng không phải là chiến thắng không có giá phải trả. Tôi nhìn thấy những người bạn đồng hành ngã xuống, những cái chết đột ngột và thương tích nặng nề. Máu thấm đỏ tuyết trắng, tạo thành những vết loang đáng sợ trên mặt đất lạnh lẽo. Cái lạnh khắc nghiệt như muốn ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng chúng tôi không được phép yếu đuối. Mỗi nhát dao, mỗi cú bắn, là một lời thề ngầm cho tự do và tương lai của dân tộc.

Talon đứng bên tôi, ánh mắt anh sâu thẳm như những hồ nước yên bình nhưng đầy sức mạnh tiềm tàng. Tôi cảm nhận được sự kiên định và niềm tin bất khuất trong từng chuyển động của anh. Anh không chỉ là một chiến binh, mà còn là biểu tượng của sự liên kết giữa các nền văn hóa, giữa truyền thống và sự thay đổi.

Sau nhiều giờ chiến đấu cam go, đoàn tiếp viện Burgoyne cuối cùng cũng bị chia cắt và thất bại. Nhưng khi tiếng súng im bặt, khi mọi thứ lắng xuống, tôi không thể vui mừng hân hoan như lần đầu tiên trong đời. Trái tim tôi đau nhói khi chứng kiến những thi thể nằm rải rác, những gương mặt mất đi ánh sáng cuối cùng của cuộc đời, và những tiếng khóc nấc nghẹn trong đêm lạnh.

Tôi hiểu rằng, chiến thắng nào cũng phải trả giá. Nhưng chiến thắng này là bước ngoặt quan trọng, mở ra cơ hội cho liên minh quý giá với Pháp – một đồng minh sẽ thay đổi vận mệnh của cuộc cách mạng. Dù đau thương, dù mất mát, tôi tin rằng những hy sinh này không vô nghĩa. Chúng tôi chiến đấu vì một tương lai tự do, một tương lai cho những người chưa từng biết đến tự do như Talon và những đồng đội cùng tôi.

Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, tôi và Talon ngồi cạnh nhau bên ngọn lửa tàn, lặng im trong suy nghĩ. Dù mới quen biết nhưng có một sự gắn kết vô hình đã hình thành giữa chúng tôi – một sự tôn trọng và niềm tin hiếm có giữa những người từng là thù địch. Chúng tôi hiểu rằng phía trước còn nhiều trận chiến cam go, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, chúng tôi cùng chung một mục tiêu: chiến đấu cho tự do, cho những gì thực sự xứng đáng.

Khi bình minh hé rạng trên bầu trời vẫn còn mờ sương, tôi nhìn về phía khu rừng nơi trận chiến vừa kết thúc. Những vệt máu đã khô trên mặt đất, những tán cây vẫn rung rinh theo gió lạnh, tất cả như chứng nhân cho một đêm không thể quên. Trong lòng tôi, một thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi. Không còn là sự nghi ngờ hay hận thù, mà là sự khát khao cháy bỏng về một tương lai mà tôi có thể tự hào đứng về phía nó.

Talon đứng bên cạnh tôi, ánh mắt anh vẫn lặng lẽ, nhưng lần này là ánh mắt của một chiến binh không chỉ chiến đấu cho bộ tộc mình, mà còn cho một giấc mơ lớn hơn – tự do và hòa bình cho tất cả chúng tôi. Trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi ấy, tôi biết rằng dù con đường phía trước còn dài và đầy hiểm nguy, tôi sẽ không đơn độc.

Chúng tôi đã bắt đầu một hành trình mới – không chỉ là những người lính, mà còn là những đồng đội, những người bạn, những người cùng nhau viết nên lịch sử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip