Chương 7 - Stony Point: Đột kích trong đêm
Thứ 6 ngày 16 tháng 7 năm 1779
Đêm buông xuống nhanh và đen đặc như mực, nuốt trọn lấy mọi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn. Tôi đứng trong bóng tối, tim đập thình thịch, tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất — tiếng côn trùng, tiếng gió quất qua lá, thậm chí cả nhịp thở của đồng đội bên cạnh. Mọi thứ như bị kéo căng đến tận cùng, sẵn sàng bùng nổ trong vài phút tới.
Chúng tôi là một đơn vị cảm tử, một nhóm những người lính không sợ chết, hoặc ít nhất là đã học cách làm quen với nó. Nhiệm vụ đêm nay là đột kích vào pháo đài Stony Point — một pháo đài kiên cố mà quân Anh cho rằng bất khả xâm phạm. Washington giao nhiệm vụ này cho chúng tôi không phải vì hi vọng sống sót, mà vì niềm tin vào sức mạnh của bất ngờ và sự dũng cảm.
Talon đứng bên cạnh tôi, gương mặt anh mờ ẩn trong bóng tối nhưng ánh mắt thì sắc bén và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh không còn là người đàn ông lặng lẽ ngày nào nữa, mà là một thủ lĩnh đầy quyết đoán, người sẽ dẫn dắt chúng tôi xuyên qua đêm tối và ngọn lửa.
Không một lời nói lớn, chỉ có những cái gật đầu nhẹ, những cái siết tay chặt hơn và hơi thở đều đặn cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi nhớ về những tháng ngày ở Valley Forge, về những đêm lạnh lẽo không ngủ, những giờ tập luyện tàn nhẫn để có được khoảnh khắc này — khoảnh khắc mà chiến tranh không chỉ là đấu súng, mà còn là cuộc chiến giữa ý chí sống và cái chết.
Chúng tôi lặng lẽ tiếp cận bức tường thành đá, bước chân như hòa vào bóng tối, cố tránh mọi tiếng động có thể đánh động kẻ thù. Tôi nắm chặt khẩu súng, cảm nhận từng đường gân trên tay, từng nhịp tim đang đập nhanh hơn. Không khí nặng nề, ngột ngạt, như thể cả đêm tối đang đè lên vai tôi, kéo tôi chìm vào một dòng suy nghĩ hỗn độn.
Phía trước, những ánh đèn nhỏ leo lét từ pháo đài như những con mắt lạnh lùng của kẻ thù đang canh gác. Nhưng chúng tôi không thể dừng lại. Không thể quay đầu. Mỗi người trong chúng tôi đều hiểu rằng, đêm nay, chúng tôi hoặc sẽ chiến thắng, hoặc sẽ không bao giờ trở về.
"Chuẩn bị," Talon thì thầm, giọng anh nhẹ mà nghiêm trọng, "đây là lúc chúng ta chứng minh rằng không gì là không thể."
Tôi hít sâu, gạt bỏ mọi sợ hãi, mọi nhớ nhung và những vết thương ngày trước. Bây giờ, chỉ còn lại một điều duy nhất — chiến đấu cho tự do, cho tương lai mà chúng tôi đã chọn. Và tôi biết, bên cạnh tôi, Talon cũng đang nghĩ vậy.
Màn đêm bao trùm, tiếng bước chân vang nhẹ, và chúng tôi lao vào màn đêm với một lòng kiên định không thể lay chuyển.
Bước chân chúng tôi không tạo ra một tiếng động nào, như thể cả đội đã trở thành một phần của bóng đêm. Mỗi người giữ hơi thở nín thở, từng giác quan căng như dây đàn. Không có tiếng trống, không có tiếng kèn, chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ lá và nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Đến gần tường thành đá, Talon hạ thấp người, mắt quét nhanh khu vực xung quanh, rồi ra hiệu. Chúng tôi lặng lẽ leo lên, từng người một, bước chân nhẹ nhàng đặt đúng chỗ, tránh đá vụn rơi. Lưỡi dao nhỏ, dao găm được rút ra từ thắt lưng. Đó là vũ khí duy nhất phù hợp cho cuộc đột kích này — không gây tiếng động, đủ sắc bén để kết thúc một cuộc sống trong im lặng.
Tôi cảm nhận rõ mùi đất ẩm, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi khói còn vương lại từ những trận chiến trước. Ánh mắt tôi chạm vào Talon, không cần lời nói, chúng tôi hiểu nhau: không một sai sót, không một tiếng động.
Khi cửa thành mở hé, một người lính gác thấp thoáng, tôi bám sát sau Talon, tay nắm dao găm, tim như muốn vỡ tung. Một cú đập nhẹ vào gáy lính gác, anh ta ngã lặng yên như đá. Không tiếng kêu, không tiếng động. Chúng tôi nhích nhanh vào bên trong, từng người dọn đường cho người kế tiếp.
Cận chiến bắt đầu, nhưng không như những trận đánh ầm ĩ ban ngày. Đây là cuộc chiến của bóng tối, của sự im lặng chết chóc. Tay tôi căng cứng, lưỡi dao lướt qua da thịt, không chút dư thừa. Mỗi nhát chém, mỗi động tác đều là sự sống còn. Không phải vì thù hận, mà vì lý tưởng đè nặng trên vai.
Tôi nhìn thấy bóng Nick trong đội quân đối phương — một hình bóng nhạt nhòa dưới ánh đèn dầu leo lét. Nhưng không phải lúc này để nghĩ về quá khứ. Mọi thứ đều phải dứt khoát, phải nhanh chóng. Tiếng thì thầm của đồng đội như những nhát dao đâm vào im lặng, từng bước một chúng tôi mở rộng vùng kiểm soát.
Thỉnh thoảng, có tiếng kẽo kẹt của vũ khí va chạm, tiếng thở gấp, nhưng tuyệt nhiên không ai hét lên. Đây không phải là cuộc chiến để tạo tiếng vang, mà là cuộc chiến để sống sót.
Tôi cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn tỉnh táo, không gian và thời gian như bị bóp méo trong màn đêm. Chỉ có mục tiêu duy nhất: chiến thắng bằng mọi giá — nhưng bằng sự im lặng.
Khi pháo đài bắt đầu lung lay, chúng tôi biết rằng những phút giây im lặng đó sẽ trở thành huyền thoại — một chiến thắng không tiếng súng ầm ĩ, mà là bằng sự tĩnh lặng của quyết tâm và lòng dũng cảm tuyệt đối.
Giữa màn đêm dày đặc và ngột ngạt, mọi thứ như chậm lại. Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của Talon phía trước, rồi bỗng anh mất thăng bằng, suýt ngã xuống đất đá lạnh. Chỉ một khoảnh khắc, mọi thứ quanh tôi như đóng băng — ánh sáng le lói từ những ngọn đèn dầu tạo nên những mảng tối và sáng đan xen, làm nổi bật khuôn mặt căng thẳng của Talon.
Không thể để bạn mình gục ngã lúc này, tôi lao tới, đặt tay lên vai anh, kéo mạnh để giữ cho anh không té xuống. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở gấp gáp hòa cùng nhịp bước chân vội vã của những người xung quanh. Cạnh bên, tiếng sột soạt nhẹ, như nhắc nhở chúng tôi về sự nguy hiểm luôn rình rập.
Tôi cảm nhận rõ từng giây phút đó, sự mong manh của mạng sống và sự quan trọng của tình đồng đội. Talon nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt anh nhìn tôi đầy biết ơn và quyết tâm không khuất phục. "Cảm ơn, Victor," anh nói khẽ, như một lời thầm thì mà chỉ có tôi nghe thấy trong sự im lặng căng thẳng của đêm.
Chúng tôi đứng sát bên nhau, trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, cảm nhận sự kết nối bền chặt hơn bao giờ hết. Đó không chỉ là trận đánh — mà còn là sự hi sinh âm thầm, là sự tin tưởng tuyệt đối giữa những người cùng chung lý tưởng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rõ hơn rằng, cuộc chiến này không chỉ là đối đầu với kẻ thù mà còn là giữ gìn nhau, giữ gìn niềm tin không gục ngã giữa bão giông. Đêm nay, dù phía trước còn nhiều thử thách, chúng tôi biết mình sẽ bước tiếp — vì nhau, vì tự do, vì tương lai không thể buông bỏ.
Chúng tôi đứng bên nhau, im lặng, cùng nhìn về phía những người đồng đội vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ, lao mình vào những giây phút nghẹt thở nhất của trận đột kích. Trong ánh mắt Talon, tôi đọc thấy niềm tin kiên định — niềm tin vào con đường chúng tôi đã chọn, dù có hiểm nguy đến đâu.
"Chúng ta đã làm được, Victor," anh nói nhỏ, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh. Tôi không trả lời, chỉ gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc không thể nói thành lời.
Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng khoảnh khắc này — khoảnh khắc hòa quyện giữa đêm tối và ngọn lửa tự do — sẽ mãi khắc sâu trong tôi. Dưới bầu trời đen kịt, tôi biết rằng dù phía trước còn bao thử thách, chúng tôi sẽ không bao giờ lùi bước.
Đêm đen rồi cũng sẽ tan, và ánh bình minh tự do sẽ ló rạng. Chúng tôi sẽ tiếp tục bước đi — cùng nhau, kiên cường và bất khuất.
Không ai nói gì trong một lúc dài. Chỉ có tiếng gió lùa qua tán lá và ánh trăng bạc rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi của cả hai. Talon đưa tay gạt nhẹ vệt máu khô trên má, ánh mắt hướng về pháo đài đang rung chuyển. Dưới ánh trăng, anh không còn là người chiến binh lạnh lùng thường ngày, mà là một người đàn ông đang lặng lẽ chứng kiến một điều lớn lao hơn chính mình.
"Tưởng như bất khả thi," anh khẽ nói, giọng vẫn còn khản vì hơi thở dốc. "Nhưng họ làm được."
Tôi gật đầu, không cười, nhưng lòng dịu lại. Nhìn xuống những bóng người đang di chuyển giữa bóng tối — những người lính âm thầm, kiên cường, những người mà chúng tôi gọi là đồng đội — tôi cảm thấy như mình đang chứng kiến một khoảnh khắc của lịch sử đang được viết bằng chính hơi thở và niềm tin.
"Họ không cần ai biết tên," tôi nói. "Chỉ cần một ngày nào đó, tự do đủ gần để chạm tay vào."
Chúng tôi đứng đó, giữa đêm, chỉ là hai con người nhỏ bé giữa guồng quay khổng lồ của chiến tranh. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi biết chắc một điều: nếu tự do là ngọn lửa, thì chính những con người này — những bước chân im lặng, những bàn tay giữ chặt tay nhau — là nhiên liệu giữ nó cháy mãi.
Phía xa, pháo đài bắt đầu im lặng. Một sự tĩnh lặng khác — không còn là căng thẳng, mà là kết thúc.
Talon đặt tay lên vai tôi, siết nhẹ.
"Còn nhiều trận nữa," anh nói.
"Biết," tôi đáp. "Nhưng đêm nay, chúng ta sống sót. Và đêm nay, chúng ta đã không lùi bước."
Chúng tôi quay đi, để lại phía sau ánh lửa đang tàn dần, và những con người vẫn đang hoàn thành phần việc cuối cùng của họ. Một đêm không ai nhắc tới trong những bản anh hùng ca, nhưng sẽ sống mãi trong ký ức của những người đã đi qua nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip