Chương 111: Bệnh kiều ảnh đế trong tay sủng (06)

Trợ lý dùng sức cản một chút, người nam nhân lúc này mới phát giác liền xấu hổ lui lại giải thích.

"Là như thế nào này, chỗ chúng tôi có một nhãn hiệu chụp về nhi đồng để tuyên truyền, ngôi sao nhí bên chúng tôi đã hợp đồng xong là sẽ tới nhưng lại đột nhiên nổi tính cáu kỉnh không chịu tới, hiện tại mọi người đều có mặt đầy đủ nhưng lại không tìm thấy người phù hợp để thay thế. Ta thấy đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp, không biết ngài có muốn cho đứa trẻ này chụp hay không?"

Trợ lý vẫy tay uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi chúng tôi còn có việc cần phải xử lý, cảm ơn ánh mắt của ngài, vẫn mong ngài tìm người khác tốt hơn."

Nói xong trợ lý liền nắm tay kéo Thời Nhiên đi nhưng lại bị người nam nhân chặn lại.

"Xin chờ chút.....Chúng tôi trả phí gấp hai, mong ngài suy xét một chút." Nam nhân nhìn ánh mắt xinh đẹp của Thời Nhiên liền cắn chặt răng nói.

Lần quay chụp này đứa nhỏ này chính là người được chọn tuyệt đối thích hợp nhất.

Kinh nghiệm hắn làm việc nhiều năm như vậy lần trực giác này chắc chắn không sai.

Trợ lý áp xuống sự không kiên nhẫn xuống, đừng nói tới trả gấp hai, cho dù có trả gấp hình ảnh mươi lần thì ông chủ của hắn cũng chướng mắt, đứa nhỏ do ông chủ mang tới làm sao có thể để hắn quyết định?

Thời Nhiên lặng lẽ túm tay áo trợ lý: "Thúc thúc, gấp hai là bao nhiêu tiền nha?"

Nam nhân thấy Thời Nhiên hỏi liền vội vàng tận dụng mọi thứ ra để nói: "Chúng tôi đã đưa ra lần quay chụp cho tổ này là một vạn ba, nếu ngươi nguyện ý đóng chúng tôi liền đưa ra ba vạn."

"Ngươi nói mấy thứ này với một đứa nhỏ để làm gì?" Giọng điệu trợ lý liền lạnh đo xuống, bọn họ đây là đang trêu đùa Thời Nhiên nga.

Ba vạn tệ!! Đôi mắt Thời Nhiên đều mở to.

Sinh hoạt phí của hắn cùng bà nội cũng không tới ba vạn tệ, này có nhiều không a?

Thời Nhiên đứng tại chỗ như có chút rối rắm, nam nhân biết mình nói chuyện cũng sắp không thành, nhưng mà nhìn thấy máy quay liền phải chuẩn bị bắt đầu quay nên cũng chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày da mặt dày đem người ngăn lại.

Liền ở trong lúc giằng co, cứu tinh Lục Trầm với một thân tây trang xuất hiện.

"Đứng ở đây làm gì?" Lục Trầm nhìn trợ lý giọng trầm xuống.

Trợ lý nhìn thấy hận không thể nhào lên ôm lấy đùi ông chủ nhà mình liền vội vàng giải thích chuyện vừa phát sinh.

Lục Trầm nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn.

Hắn nhìn Thời Nhiên đang giả dạng làm thỏ con ở một bên liền hơi hơi cong người xuống: "Ngoan nhãi con muốn đi sao?"

Thời Nhiên ôm cổ hắn lặng lẽ nói: "Tiểu ca ca, chụp ảnh đưa ba vạn tệ nha, Nhiên Nhiên muốn giúp ngươi kiếm tiền!"

Lục Trầm nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu gia hỏa liền ngọt đầu quả tim, hắn sờ mặt Thời Nhiên: "Không cần kiếm tiền cho ta, ta nuôi ngươi. Nếu ngươi muốn chụp liền đi đi, chính ngươi tự quyết định."

Thời Nhiên vẫn là quyết định muốn chụp, hắn kéo tay Lục Trầm, nhìn trong bàn tay thành thục của nam nhân chính là bàn tay nhỏ đến đáng thương của mình khiến hắn chu miệng.

"Nhiên Nhiên muốn làm một người hữu dụng không muốn bị tiểu ca ca ghét bỏ, ta muốn chụp!"

Lục trầm cười thấp hai tiếng, thanh âm phát ra từ lồng ngực nghe lên rất gợi cảm.

Hắn không để bụng ở đây là nơi công cộng liền sờ sờ đầu Thời Nhiên, tư thái thân mật mặt đầy sủng ái không chút nào che giấu.

"Ngoan nhãi con đáng yêu như vậy làm sao sẽ bị người ghét bỏ đâu?"

Nam nhân nhìn hỗ động giữa Lục Trầm và Thời Nhiên mắt đã sớm choáng váng.

Tin tức về ảnh đế trẻ tuổi năm ấy hai mươi tuổi đã đoạt vô số giải thưởng, ở giới nghệ sĩ mở ra một đường máu ngồi ở trên đỉnh không người có thể lay động. Có đồn đãi rằng hắn là người giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có tai tiếng nào cùng ai cũng sẽ bảo trì giữ khoảng cách. Nhưng hiện tại trước sự có mặt của công chúng hắn lại thân mật như vậy vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Đúng là gặp quỷ rồi a.

Lục Trầm xoay người tư thái thong dong mà nhìn người nam nhân nói chuyện.

Trợ lý với Thời Nhiên đứng ở một bên, nhìn hắn nói chuyện ưu nhã giữa mày ổn trọng khiến Thời Nhiên rất an tâm.

Sau khi nói xong, Lục Trầm nắm tay Thời Nhiên đưa vào studio.

Thời Nhiên mờ mịt nhìn các đạo cụ bày bố ở xung quanh trong lúc nhất thời có chút ngơ ngát.

Hắn theo bản năng nắm tay Lục Trầm cả người đều khẩn trương lên.

Lục Trầm trấn an Thời Nhiên: "Đi thử đi, nếu không thích chúng ta liền rời đi, ta ở chỗ này đợi ngươi."

Nói xong hắn liền ngồi ở trên ghế ánh mắt gắt gao khóa trên người Thời Nhiên.

Trợ lý ngồi ở một bên trong lòng gương sáng. Ông chủ đã làm tám năm hiện tại hắn chủ động dò hỏi ý kiến Thời Nhiên, chính là muốn rèn luyện hắn, làm chính hắn học được có chủ kiến có ý tưởng.

Thời Nhiên đi theo nhiếp ảnh gia vào vào phòng thử đồ, lúc gần đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Trầm, cuối cùng hướng tới hắn so cái gia sau đó bay nhanh rời đi.

Chờ tới khi ra ngoài Thời Nhiên hoàn toàn thay đổi bộ dáng.

Tóc được tỉ mỉ xử lý đội một cái mũ nhỏ, quần yếm màu lam nhạt mặc ở trên người làm Thời Nhiên tinh xảo lại đáng yêu mang theo thiếu niên cùng hài đồng mơ hồ ngây ngô, cả người xinh đẹp làm người đui mù.

Nhiếp ảnh gia sững sờ ở tại chỗ, hắn biết đứa nhỏ này rất đẹp nhưng lại không nghĩ rằng thu thập xong cư nhiên đẹp như vậy.

Đáy mắt Lục Trầm xẹt qua một tia kinh diễm, hắn thoáng cong môi đáy mắt thâm ý làm người khó có thể nắm lấy.

"Tiểu ca ca, ta mắc cái này đẹp không?" Thời Nhiên nắm nắm quần áo, trong ánh mắt mang theo dày đặc không tự tin.

Lục Trầm đứng lên, đem Thời Nhiên bế lên tới, ở ánh mắt mọi người trung đưa Thời Nhiên vào studio trong ngồi.

"Hiện tại ngoan nhãi con là đẹp nhất, ngươi nhìn xem chung quanh mọi người đều đang xem ngươi."

Thời Nhiên nhìn quanh một vòng, quả nhiên rất nhiều tiểu tỷ tỷ đang cười mị mị mà nhìn hắn.

Lục Trầm ngồi trở lại vào vị trí chân thon dài điệp ở bên nhau an tĩnh mà ở một bên nhìn.

Căn cứ vào Thời Nhiên là lần đầu tiên quay chụp, nhiếp ảnh gia dùng kiên nhẫn lớn nhất tay cầm tay chỉ Thời Nhiên như thế nào đong đưa làm, thế nào nhìn màn ảnh sẽ càng thêm tự nhiên.

Thời Nhiên nghiêm túc mà nghe nghiêm túc mà học, bởi vì lần đầu tiên đối mặt cameras, động tác khó tránh khỏi mới lạ cứng đờ, nhưng hắn vẫn là nỗ lực căn cứ nhiếp ảnh gia yêu cầu điều chỉnh chính mình.

"Nghĩ lại một chút nữa Lục tiên sinh chờ ngươi chụp xong về sẽ mang ngươi đi ăn ngon có vui vẻ không?" Nhiếp ảnh gia hướng dẫn Thời Nhiên, làm hắn lực chú ý tận lực phân tán, không hề khẩn trương.

Tưởng tượng đến tiểu ca ca mang chính mình đi ăn gà rán, Thời Nhiên tức khắc mi mắt cong cong. Răng nanh lộ ra tới, cười vui vẻ cực kỳ, gương mặt má lúm đồng tiền quả thực ngọt vào trong lòng.

Trong nháy mắt này, nhiếp ảnh gia trực tiếp đem hình ảnh chụp hình xuống dưới.

Trình độ hình ảnh hoàn mỹ có thể nói làm nhiếp ảnh gia vạn phần vừa lòng, hắn tiếp tục làm hướng dẫn: "Ngươi nhìn xem bên kia, có con bướm bướm đang bay ở bên đó nha"

Thời Nhiên lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra xa, tựa hồ đang tìm kiếm con bướm.

Sườn mặt tinh xảo bộ dáng cùng với xen vào lòng hiếu kỳ của hài đồng thiếu niên bị chụp hình xuống, nhiếp ảnh gia cao hứng điều chỉnh vị trí của chính mình bắt đầu càng thêm ra sức mà tìm góc độ.

Mà Thời Nhiên cũng dần dần tìm được rồi tiết tấu, chủ động cùng nhiếp ảnh gia phối hợp lại.

Một bộ phiến tử chụp được tới, Thời Nhiên cao hứng mà chạy về phía Lục Trầm, trực tiếp giống gấu túi nhào vào trong lòng ngực Lục Trầm.

Lục Trầm đem Thời Nhiên ôm vào trong lòng ngực nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt nhỏ: "Ngoan nhãi con đã vất vả."

Thời Nhiên lắc lắc đầu: "Giúp tiểu ca ca kiếm tiền mới không vất vả đâu!"

Nhiếp ảnh gia đem camera ổn định xong chạy chậm lại đây, trên mặt cười ha hả mà nhìn Lục Trầm: "Thật là quá cảm tạ, ảnh chụp chụp đặc biệt đẹp! Bộ quần áo không ngại liền khiến cho hắn ăn mặc đi thôi."

Lục Trầm nhìn nhìn quần áo trên người Thời Nhiên ánh mắt ám ám môi mỏng hé mở: "Không cần, ta chính mình giúp hắn đem quần áo thay là được."

Đem người ôm vào phòng thay quần áo, Lục Trầm đem quần yếm trên người Thời Nhiên cởi xuống.

Lại đem thỏ con áo khoác chính mình chuẩn bị một kiện một kiện mặc lên cho Thời Nhiên.

Cánh tay tiểu gia hỏa gầy yếu cực kỳ, Lục Trầm nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Là nên bổ bổ cho tốt."

"Tiểu ca ca, ta muốn ăn canh giò heo..." Nghĩ đến móng heo mềm mại Thời Nhiên lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn trước kia có phải hay không cũng ăn qua móng heo? Vì cái gì hắn luôn cảm giác chính mình nhớ kỹ hương vị nào đó?

Thời Nhiên trong lòng nghi hoặc, nhưng lực chú ý rất nhanh đã bị hấp dẫn.

Lục Trầm tâm tình sung sướng đối với yêu cầu của Thời Nhiên tự nhiên hữu cầu tất ứng.

"Được, buổi tối bảo dì Trương làm cho ngươi." Đem quần áo cùng khẩu trang mang lên, Lục Trầm ôm Thời Nhiên rồi cùng trợ lý cùng nhau rời cao ốc.

Lục Trầm ngồi ở trong xe còn ôm Thời Nhiên nhưng ánh mắt lại nhìn về phía phương xa lâm vào trầm tư.

............

"Lão gia tử hình như là không cho ngươi ở đặt chân vào giới nghệ sĩ, hàng năm ở màn ánh sáng xuất đầu lộ diện nhiều ít đều có ảnh hưởng."

Xã trưởng ngồi ở ghế lão bản, ngữ khí rót tự chước câu cuối cùng vẫn là đem lời nói truyền cho Lục Trầm.

Lục Trầm trên mặt cười lạnh, lão già kia nói chỉ sợ so cái này muốn khó nghe vạn lần.

"Lúc bọn họ xem ta như một con chó mà sai khiến có nghĩ tới sẽ cho gia tộc mất mặt không?"

Xã trưởng bị nghẹn một chút, bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ngươi giúp ta nói với hắn, có thời gian quan sát ta không bằng chính mình sống cho tốt."

Lục Trầm từng chữ nói đều mang gai, châm chọc làm xã trưởng đều có chút tiếp lời nổi.

"Người ngươi kêu ta điều tra ra trẻ lạc ở tuổi tác này không có hắn, cũng có thể chính là cha mẹ từ bỏ tìm kiếm hoặc là chính là tuổi tác không khớp."

Xã trưởng tách ra đề tài, đem lúc trước nói sơ lược.

"Kia hôm nay ở studio ảnh chụp, liền phiền toái ngươi giúp ta tuyên truyền một chút đi." Lục Trầm cúi đầu trầm tư một chút, trong lòng đã có tính toán.

Xã trưởng không dám hỏi nhiều, theo nguyên tắc có tiền liền mọi chuyện đều dễ nói thống khoái gật gật đầu.

"Lời nói ngươi giúp ta đưa tới đi, nếu hắn có gì không hài lòng vậy khiến cho chính hắn lại đây tìm ta, đừng giống cái người âm dương kẹp chặt cái đuôi làm việc." Lục Trầm câu lấy môi giơ lên giả cười trong mắt một mảnh lạnh băng.

Xã trưởng đầy mồ hôi lạnh Lục Trầm nhìn hành sự thân sĩ, kỳ thật thủ đoạn tàn nhẫn, nếu là thật cùng Lục lão gia tử thì hắn kẹp ở bên trong nhưng không phải tao ương?

............

Lục Trầm sáng sớm lên liền nhận được điện thoại của Trình Tử Nghị.

"Lão lục, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lục Trầm đeo tai nghe lên phòng ngừa đánh thức tiểu gia hỏa còn ở ngủ say: "Lỗ kim trong cánh tay hắn không phải là thứ bình thường, sau lưng khả năng sẽ liên lụy ra tới một ít đồ vật, Thời Nhiên hiện tại ở ta nơi này nếu có thể giúp hắn tìm được cha mẹ là tốt nhất, nếu tìm không thấy ta nuôi hắn cũng không sao."

Trình Tử Nghị cuối cùng nghe đã hiểu, Lục Trầm lo lắng Thời Nhiên là bị bắt cóc cho nên muốn biện pháp đem hài tử trả lại cha mẹ.

Không nghĩ lấy thân phận trẻ nhỏ lạc đường gióng trống khua chiêng tìm kiếm, hiện tại sở hữu cố tình cho hấp thụ ánh sáng đều là vì trợ giúp Thời Nhiên khuếch tán tin tức.

Hắn ở bảo vệ Thời Nhiên.

"Ngươi thật đúng là đem hắn sủng tận trời a." Trình Tử Nghị cười chế nhạo.

"Hắn nhận đáng nhận được sự sủng ái này."

Lục Trầm câu lấy môi, nhớ tới khuôn mặt khi ngủ của tiểu gia hỏa đáy mắt cưng chiều không chút nào che giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip