Chương 43: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng ( 43 )

Bà ngoại thoải mái cười to: "Đứa cháu nội này của ta đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn không lớn nổi, vẫn như một đứa trẻ con a."

Thời Nhiên xấu hổ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vội vàng lấy tay che lại mặt.

Chờ tới khi cơm đã nấu xong, tay trái Thời Nhiên kéo bà nội còn tay phải túm Tần Tứ nhảy nhót chạy đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xong.

Tô canh sươn xường nóng hỏi được bưng lên bàn thì mắt Thời Nhiên đều nhìn thẳng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm canh xương sườn, còn không tự biết mà nuốt một ngụm nước miếng.

Tới khi đồ ăn đã được dọn lên đầy bàn, Thời Nhiên cuối cùng cũng nhịn không được nắm lấy muỗng cơm nhỏ liên tục thúc giục: "Cha mẹ mau ngồi xong nha! Ăn cơm rồi ăn cơm rồi!"

Trưởng bối không nhúc nhích chiếc đũa, Thời Nhiên liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà nhìn bà nội, không tiếng động mà thúc giục.

Bà nội mau ăn một ngụm vịt a!!!

Bà nội sớm đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Thời Nhiên, bất đắc dĩ mà gắp cho Thời Nhiên cùng Tần Tứ một người một cái xương sườn: "Đây là mèo con tham ăn nhà ai a?"

Thời Nhiên cười ngốc, vội vàng đem xương sườn nhét vào trong miệng.

Xương sườn hầm mềm mại, mùi hương của thịt hoàn toàn bị nước canh khóa lại, một ngụm đi xuống tiên hương bốn phía.

"Thật ngon nha!!" Cái miệng nhỏ bị nóng đến đảo qua đảo lại của Thời Nhiên không rõ mà khen một câu, đôi mắt đều mị lên.

Tần Tứ ăn rất văn nhã, hắn cắn một ngụm xương sườn, trong nháy mắt kia liền xông thẳng vào đầu quả tim.

Hắn tựa hồ... Quá nhiều năm không có ăn qua cơm nhà.

Bữa cơm này ăn xong, người một nhà ăn đến hoà thuận vui vẻ, Tần Tứ thu lại lệ khí trong lòng mà để tùy ý loại ấm áp đem chính mình tầng tầng bao vây lại.

...........

Tề Sở nằm trên giường trong phòng, nhìn đèn treo xa hoa trên đỉnh đầu bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Hắn dùng sức nhéo khuôn mặt chính mình một chút, cảm giác đau liền xuất hiện.

"Dựa, không phải mộng a!"

Ngày hôm qua hắn còn ở trong nhà nhỏ ăn thức ăn nhanh kia, hôm nay liền nằm ở cái nơi hắn muốn tưởng cũng không dám tưởng.

"Ngươi lại suy nghĩ điên cái gì, còn tự mình hại mình?" Tô Cận Ngôn không biết khi nào lại đây, hắn dựa khung cửa khoanh tay trước ngực biểu tình ý vị sâu xa.

Tề Sở một cái cá chép lộn mình: "Ngươi nói..." Lời nói đến một nửa, Tề Sở bỗng nhiên ý thức được không thích hợp.

Đây là kim chủ của hắn a!

Vì thế hắn lập tức sửa miệng: "Ngươi nói lời lẽ hùng hồn cái gì, làm ta sợ nhảy dựng."

Tô Cận Ngôn nhấc chân đi vào trong phòng, hắn tới gần Tề Sở lông mày nhướn lên: "Ngươi vừa rồi là muốn mắng ta?"

"Sao có thể!" Tề Sở điên cuồng phủ nhận: "Ta đối Tô ca sùng bái có trời đất chứng giám!"

Tô Cận Ngôn khẽ cười một tiếng, trực tiếp nâng lên cánh tay đem Tề Sở ấn ngã trên giường, chính mình đè ép đi lên: "Sùng bái hay không sùng bái ngươi nói nhưng không tính, ta tự chính mình nhìn xem là thật hay giả."

Tề Sở xù lông: "Cái lão lưu manh ngươi mau luôn ta ra! Quân tử thà chết chứ không chịu nhục!!"

"Ta không chết ta càng muốn nhục." Tô Cận Ngôn trực tiếp đè lại tay Tề Sở lên đầu, bám vào người mà hôn đi xuống.

M* n*, m* n* !!

Tề Sở mở to hai mắt nhìn, trong đầu bị điên cuồng spam.

Hắn lại bị đại lão gia hôn, này sao chỉnh a?!

Đánh không lại không nói, còn ăn của người ta uống của người ta, hắn đuối lý a!

Nhìn bộ dạng dại ra của Tề Sở, Tô Cận Ngôn dùng răng nhẹ nhàng cắn bờ môi của hắn, hắn ngồi dậy yên lặng nhìn Tề Sở: "Ngày mai đi đem đầu hồng nhỏ này của ngươi xử lý cho ta, nhìn không biết còn cho rằng gà trống nhà ai vào nhà đâu."

Giận mà không dám nói gì gà trống Tề Sở: "Dựa." Ngươi là gà trống, cả nhà ngươi đều là gà trống!

"Nghe thấy không?" Tô Cận Ngôn nhéo hắn mặt.

Tề Sở đem mặt sườn qua một bên: "Ngươi kêu ta nhuộm thì ta đây liền phải đi nhuộm sao? Vậy ta đây có bao nhiêu mất mặt a! Đầu hồng nhỏ này là thời thượng đó, ngươi thì biết cái gì chứ!"

"Cơm buổi tối cho ngươi thêm cái trứng suối nước nóng."

"Hai cái!"

"Thành giao." Tô Cận Ngôn xoay người xuống giường, động tác nước chảy mây trôi, sửa lại quần áo, quay đầu lại hướng tới Tề Sở chớp mắt.

Tề Sở: "???" Biểu tình này của ngươi là sao a, giống như vừa mới phiêu xong.

Ngày hôm sau, Tề Sở cầm tiền Tô Cận Ngôn đưa mà chạy đến tiệm cắt tóc gần đó chuẩn bị thay hình đổi dạng.

"Cho ta nhuốm màu tóc, thuận tiện làm cái tạo hình."

Chờ chuẩn bị cho tốt tóc sau, Tề Sở nhìn gương mặt đẹp trai đến kinh người trong gương mà vừa lòng gật đầu, đưa tiền rồi thoả mãn mà trở lại nhà Tô Cận Ngôn.

Tô Cận Ngôn ngồi uống cà phê ở phòng khách nghe thấy thanh âm, quay đầu lại vừa thấy, ly cà phê trên tay trực tiếp cứng lại tại chỗ.

"Ta làm ngươi đem ngươi tiểu hồng mao xử lý, ngươi chính là như vậy cho ta xử lý?"

Tề Sở thay giày xong tiến vào nhìn Tô Cận Ngôn ánh mắt có chút khiêu khích: "Khó coi sao?"

Lão vương bát kia cũng chưa nói nhuộm đen cho hắn a! Không thể liền chính hắngười ai cũng khi dễ, cao thấp đến đổ hắn một chút!

Tô Cận Ngôn nhìn đầu vàng nhỏ Tề Sở, mỉm cười trên mặt dần dần quỷ súc.

Hắn cơ hồ là cắn chặt răng mới thốt ra tới một câu: "Tốt, phi thường tốt."

Nói, hắn trực tiếp buông cà phê đem Tề Sở như khiêng bao tải mà khiêng trên vai.

"Ngươi tha ta xuống a! Ngươi muốn làm gì a?!"

Mặt Tô Cận Ngôn lạnh thành băng sương, bước nhanh chạy lên lầu: "Nhìn xem đầu vàng nhỏ nhà ta dùng tốt ở đâu!"

"Ngươi mới dùng tốt!!" Tề Sở liều mạng ném đầu muốn xuống dưới, nề hà Tô Cận Ngôn dùng đủ sức lực, cánh tay không một nhúc nhích mà dừng ở trên eo hắn, muốn tránh cũng tránh không được.

Cuối cùng Tề Sở bị hung hăng ném ở trên giường, Tô Cận Ngôn không chút do dự mà há mồm gặm đi xuống.

Tề Sở bị choáng váng, ngoài miệng bị cắn đến đau đớn làm hắn muốn né tránh nhưng lại bị Tô Cận Ngôn gắt gao giữ chặt.

Tô Cận Ngôn buông ra miệng, tay còn đè nặng Tề Sở: "Tóc vàng sao? Cùng ta chơi trò chơi chữ sao?"

Nói xong bám vào người từng trận gặm đi xuống, đến bả vai cũng bị hung hăng gặm một ngụm.

Tề Sở khóc, ngoài miệng lại đau lại ma, cố tình hắn còn làm cương với Tô Cận Ngôn nên chỉ có thể giữ vững.

"Smart đẹp sao?" Tô Cận Ngôn nhìn Tề Sở hốc mắt ửng đỏ, mặt vô biểu tình.

Tề Sở lắc đầu điên cuồng: "Khó coi khó coi, ca ngươi buông tha ta đi, ta ngày mai khẳng định đem đầu tóc nhuộm thành màu đen, ta sai rồi ta cũng không dám nữa."

Tô Cận Ngôn nhìn chằm chằm Tề Sở sau một lúc lâu, hơi hơi mỉm cười: "Ông đây tự mình đi xử lý đầu vàng của ngươi."

Muốn khóc cũng khóc không được Tề Sở: "......"

M* n* hắn tạo phải nghiệt gì a!

Nói làm liền làm, Tô Cận Ngôn trực tiếp đem người mang đi, mãi cho đến một nhà tiệm cắt tóc xa hoa.

"Đem tóc hắn biến thành màu đen cho ta, làm kiểu tóc đẹp một chút."

Tề Sở vừa muốn kháng nghị, trực tiếp bị cái cười hiền từ của Tô Cận Ngôn dọa liền ngậm miệng.

Tề Sở như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mãi cho đến làm xong tóc, hắn mới mở to mắt.

Tô Cận Ngôn nhìn thiếu niên trắng nõn tóc đen trước mặt mới vừa lòng gật đầu: "Nhìn thuận mắt hơn nhiều."

"Không biết thưởng thức." Tề Sở nhỏ giọng bức bức, vừa nhấc đầu, lại lần nữa đối diện với nụ cười của Tô Cận Ngôn tức khắc liền sửa miệng.

"Thẫm mỹ của Ngôn ca thiên hạ đệ nhất! Tiền vệ trào lưu!"

Tô Cận Ngôn hơi hơi cúi người kề tai Tề Sở nói nhỏ: "Về nhà lại thu thập ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip