Chương 47: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng ( 47 )

"Ngày hôm qua lại có người cho ta 300 đồng bảo ta lấy cớ là dạy bù mà sao chép đề thi đưa cho họ"

chủ nhiệm nắm lấy tay hiệu trưởng, giọng không để  bụng nói: "Ta liền tùy tiện đưa một bài thi cho bọn họ, tiền này cũng thật dễ kiếm."

Trên khuôn mặt đầy dầu mỡ của hiệu trưởng hiện lên nụ cười, hắn ôm eo chủ nhiệm giọng nhỏ nhẹ

"Đêm nay ngươi đến nhà ta đi, vợ ta đã đi công tác."

Thời Nhiên ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện mà đầu óc nửa hiểu nửa không.

Chủ nhiệm đã có vợ nhưng vì sao còn khanh khanh ta ta với chủ nhiệm a? Không lẽ đây chính là giạng thẳng chân trong truyền thuyết đó sao!!

[Nhiên Nhiên cái này nói đúng hơn là ngoại tình]

Bá Thiên kiên nhẫn mà sửa lại cho đúng nhưng rồi bỗng nhiên lại cảm thấy không thích hợp a. Vì cái gì mà hắn phải sửa lại cho đúng a? Là ai, tên nào đã dạy hư con ta? Mau ra đây nhận lấy cái chết!!

[Nhiên Nhiên mau mau chạy đi, nếu để chủ nhiệm bắt được sẽ bị phạt chạy vòng sân thể dục.]

Nghe thấy lời này của Bá Thiên, Thời Nhiên liền nhớ lại môn thể dục lần trước chạy 800m liền trong tức khắc sợ tới mức co rúm lại, bước chân ngắn nhanh chóng mà chạy đi.

Nhưng khi vừa xoay người chạy thì bình nước trong túi rơi xuống, nước trong bình theo cũng chảy dài xuống.

Chủ nhiệm và hiệu trưởng hai người đang ôm nhau nghe thấy tiếng động liền trong tức khắc sắc mặt đổi biến. Lúc này Thời Nhiên ở bên ngoài hốc mắt đã đỏ bừng, nhanh chóng nhặt lên bình nước rồi hướng thang lầu mà chạy.

Tới khi chủ nhiệm chạy ra nhìn thì chỉ còn thấy một bóng dáng đang hoảng loạn mà chạy trốn. Mắt chủ chiệm nhìn theo, trong ánh mắt mang theo một chút độc ác âm trầm.

"Biết học sinh lớp nào không?" Hiệu trưởng đẩy đẩy mắt kính trên mặt có chút khó coi.   

"Biết, ta đã thấy qua học sinh này, nếu hắn mà dám nói ra, chúng ta liền đuổi học hắn." Chủ nhiệm siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào thịt đến phát đau.

Danh dự của cô tuyệt không thể bị hủy ở trên người một đứa nhỏ được.

Thời Nhiên chạy đến phòng y tế, trái tim nhỏ còn bùm bùm đập không ngừng.

Tề Sở nhìn khuôn mặt có chút trắng bệt của Thời Nhiên, nhíu nhíu mày: "Ngươi sao vậy?"

Thời Nhiên lắc đầu, không dám nói, tay nhỏ run rẩy đem nước đưa cho Tề Sở: "Cho ngươi uống nước."

Tề Sở tiếp nhận bình nước, nhìn Thời Nhiên có chút quái dị.

Vừa mới đi còn tốt, sao khi quay lại liền héo đâu? Chẳng lẽ bị người khi dễ rồi?!

Tưởng tượng đến đây thì Tề Sở liền ngồi không yên.

"Có phải có người khi dễ ngươi không? Ngươi nói cho ca, ca giúp ngươi đánh hắn!"

Thời Nhiên chỉ là lắc đầu, lại không nói lời nào.

Hắn không thể liên lụy heo đen nhỏ, vạn nhất hắn nói cho heo đen nhỏ biết, chủ nhiệm liền đánh hắn cùng với heo đen nhỏ thì làm sao bây giờ nha?

【 Nhiên Nhiên yên tâm, chủ nhiệm gà mái già kia nếu là dám đánh ngươi thì ta liền đánh cô ta! 】

Bá Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhiều lắm lại bị cấm đoán một thời gian a, ai cũng không thể khi dễ con ta! Chỉ ngoại trừ đại vai ác ra!

Có lời hứa của Bá Thiên, Thời Nhiên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hắn ngọt ngào mà hướng tới Bá Thiên nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn Bá Thiên thúc thúc!"

Tề Sở thấy hắn không muốn nói, cũng không quá buộc hắn nói, hắn lại lên trên giường tiếp tục nằm.

Hắn không nói, vậy tan học xong hắn liền đi nằm vùng, nhìn xem chim ngốc nào dám khi dễ tiểu đệ của hắn.

"Heo đen nhỏ ngươi nằm đi, ta phải trở về đi học nha!"

"Đi thôi đi thôi, đi đường cẩn thận." Tề Sở lười nhác mà phất phất tay.

Thời Nhiên mới rời đi, liền thấy chủ nhiệm đứng ở đó cách không xa, cùng cô đối diện trong nháy mắt, Thời Nhiên chỉ cảm thấy cả người đều ở rét run. "Quản cho tốt cái miệng của ngươi, nếu là có người thứ hai biết được, ta liền đem ngươi từ cái trường học này đuổi ra."

Chủ nhiệm đi lên trước, tươi cười hòa ái dễ gần, nhưng giọng điệu nói chuyện lại làm người hắn khắp cả người phát lạnh.

Thời Nhiên sợ tới mức sợ hãi cực kỳ, cả người run đến không bình thường, lung tung gật gật đầu liền chạy về lớp học.

Thời Nhiên nằm vào trên bàn, cả người đều đang run.

Nếu là chủ nhiệm thật sự đem hắn đuổi ra rồi thì làm sao bây giờ nha? Hắn không nghĩ không có học có thể làm...

Cha mẹ nếu là biết chính mình bị khai trừ rồi khẳng định sẽ rất thất vọng.

Nước mắt ập lên hốc mắt, Thời Nhiên vô cùng ủy khuất.

Nước mắt tẩm ướt tay áo, cả cánh tay đều là ẩm ướt.

Tới giữa trưa, Thời Nhiên thấy Tần Tứ kia vốn tâm tình đang bất ổn liền như là tìm được dựa vào, tức khắc bộc phát.

Hắn nhào qua đi, tiếng trẻ nhỏ nhiễm khóc nức nở, nắm chặt quần áo Tần Tứ.

"Tiểu ca ca... Nhiên Nhiên gặp rắc rối rồi."

Tần Tứ nhíu mày, giương mặt Thời Nhiên lên giúp hắn lau đi nước mắt, thanh âm mềm nhẹ sủng nịch: "Làm sao vậy, ngoan nhãi con không khóc, ân?"

Thời Nhiên thút tha thút thít nức nở mà đem chuyện gặp được ở khu dạy học nói cho Tần Tứ, hơn nữa đem lời uy hiếp của chủ nhiệm uy hiếp hắn nói y nguyên mà miêu tả một lần cho Tần Tứ nghe.

Tần Tứ trong mắt bỗng nhiên hiện lên tàn nhẫn, hắn nắm tay Thời Nhiên mà vuốt ve.

"Ngoan nhãi con không sợ, ngươi làm chính là đúng rồi, ca ca giúp ngươi giáo huấn cô ta."

Thời Nhiên gật gật đầu, nắm lấy tay Tần Tứ: "Giáo huấn đại phôi đản kia!"

Vào giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm cố ý ở lớp Thời Nhiên đi qua, thấy Tần Tứ cùng Thời Nhiên ở bên nhau thì biểu tình như là thấy rác rưởi, khinh miệt cực kỳ.

Hai người kia đều không nên ở trong trường học này, chỉ biết chướng mắt chuyện của cô.

Ánh mắt Tần Tứ lóe lên ý lạnh, hắn nhìn chủ nhiệm, khóe miệng nở ra một mạt quỷ dị tươi cười.

Chủ nhiệm biểu tình liền khó coi, cái chớp mắt thoáng kia làm ý tưởng trong lòng cô càng thêm chắc chắn.

Cần thiết đem hai người kia đuổi ra đi.

Buổi chiều, Thời Nhiên súc ở trên chỗ ngồi an an tĩnh tĩnh, từ phòng y tế trở về Tề Sở yên lặng quan sát đã lâu, cũng không thấy ra nguyên cớ gì.

Không nên a, hắn đã quan sát lâu như vậy, cư nhiên không thấy gì cả?!

Tới rồi buổi tối, Tần Tứ tới đón Thời Nhiên tan học về nhà, trong tay hắn xách theo trái cây, nhận được Thời Nhiên liền nắm lấy tay đứa nhỏ, một đường ra rường.

Mẹ của Thời Nhiên đang đứng ở trong đám người chờ Thời Nhiên, thấy Tần Tứ đưa Thời Nhiên ra tới, tức khắc mặt mày hớn hở lên.

"A di tốt ạ, đây là trái cây mua cho ngài cùng Nhiên Nhiên." Tần Tứ cười lễ phép khéo léo: "Nhà ta trường hôm nay có việc muốn vãn trở về một ít, có thể hay không đi Nhiên Nhiên trong nhà một hồi?"

Mẹ Thời Nhiên nhiệt tình cực kỳ: "Ngươi đứa nhỏ này, ngươi cùng Nhiên Nhiên là bạn, muốn đến thì tùy thời đều có thể, lần sau nhớ đừng mua đồ vật."

Thời Nhiên tay trái dắt mụ mụ, tay phải nắm Tần Tứ, biểu tình hạnh phúc cực kỳ.

Trở về nhà, mẹ Thời Nhiên bắt đầu ở phòng bếp bận rộn, không bao lâu, khi cha Thời Nhiên trở về thấy Tần Tứ thì trên mặt tức khắc cười ha hả: "Tiểu Tần tới a."

Tần Tứ đứng dậy thăm hỏi: "Thúc thúc tốt ạ."

"Mau ngồimau ngồi, một hồi liền ăn cơm." Cha Thời Nhiên thay đổi quần áo, ngồi ở phòng khách an tĩnh mà nhìn tin tức.

Khi mẹ Thời Nhiên đem đồ ăn từng cái từng cái mà bưng lên bàn ăn, hướng tới cha Thời Nhiên hô một giọng nói: "Rửa tay ăn cơm!"

Cha Thời Nhiên nghe tiếng liền buông báo chí xoay người đi rửa tay, mẹ Thời Nhiên cũng vào phòng bếp đi dọn cơm.

Tần Tứ nhéo vành tai nhỏ của Thời Nhiên, cúi xuống hôn: "Ngoan nhãi con, giúp tiểu ca ca đi lấy chút nước có được không?"

Thời Nhiên vừa nghe, gật đầu ngoan ngoãn đồng ý: "Không thành vấn đề!"

Nói xong, nhảy nhảy bắn chân mà chạy tới lấy nước cho Tần Tứ.

Không có người thấy, thiếu niên ngồi ở trên ghế từ trong túi áo móc ra bình thủy tinh nhỏ, đem chất lỏng trong suốt bên trong nhẹ nhàng chiếu trên sàn nhà, gần như trong nháy mắt liền phát tán ở trong không khí.

Thiếu niên gật đầu, che khuất xoáy nước bảo táp trong mắt.

Ngoan nhãi con của hắn không ai có thể khi dễ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip