Chương 96: Hung ác bệ hạ trong lòng ngực sủng (36)


Vườn cây được chỉnh sửa chăm sóc xinh đẹp nay đã trở thành một mảnh biển lửa, dấu vết chiến đấu cùng với vết máu trộn lại với nhau tạo thành một mảnh hỗn độn.

Hắn phát điên chạy vào trong tẩm điện, trên giường có dấu vết của kiếm, một kiếm kia khiến Giang Càn Bắc khống chế được nội lực quanh thân mà tản ra uy áp như sóng lớn.

Trong tức khắc này cây cối xung quanh đều vì thế mà bị đẩy ngã.

Đám ám vệ bị chấn đến thất khiếu đổ máu, mạnh mẽ phong bế tâm mạch quỳ đến trước mặt Giang Càn Bắc.

"Chủ nhân, tiểu điện hạ bị các tử sĩ bắt cóc hướng tới thành tây đi, thuộc hạ vô năng thỉnh chủ nhân trách tội." Ám vệ cắn răng, lại vẫn là ức chế được khóe miệng chảy ra máu.

Tử sĩ kia ước có một trăm người không sợ đao thương, chỉ ôm tâm thái không từ sống chết chạy đi đoạt lại người.

Sau khi tiểu điện hạ bị bọn họ bắt cóc, vì phòng ngừa thương đến tiểu điện hạ nên bọn họ tấn công liền càng thêm bó tay bó chân, lúc này mới tạo thành cục diện như giờ.

Thành tây? Lệ khí trong người Giang Càn Bắc nổi ra cuồn cuộn, hắn bóp chặt cổ họng của ánh mắt vệ: "Nếu vậy thì ngươi liền lấy chết đền tội đi."

Ám vệ không có tiếng động, Giang Càn Bắc nhấc chân liền hướng tới thành tây bay đi, sàn nhà ngọc thạch trong tẩm điện chính bị cổ nội lực chấn đến nứt hư để lại một cái hố to.

"Dám trộm chí bảo của cô, cô liền muốn giết các ngươi đến hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh." Tóc Giang Càn Bắc rối tung, một thân hắc y hơi hơi lỏa lồ, mờ mờ ảo ảo lộ ra cơ bụng, cả người tựa như Tu La.

Hắn đứng cầm kiếm nhìn như người bị ép đến phải đứng trên mép đá cùng với Thời Nhiên đang hôn mê được hắn ôm trong ngực.

Tử sĩ không có sợ hãi, hắn thanh âm thô lệ mà khó nghe như là bị đao cắt không biết bao nhiêu lần, rách nát đến khó có thể lọt vào tai.

Sở dĩ xưng là tử sĩ vì sớm đã vứt bỏ tánh mạng tôn nghiêm, hoàn toàn trở thành công cụ hoàn thành nhiệm vụ cho chủ nhân.

"Chủ nhân đã ra lệnh chết, nếu là chính mình tao ngộ bất trắc, đứa nhỏ bên người Giang Càn Bắc hẳn phải chết."

Nói xong hắn trực tiếp đem Thời Nhiên ném xuống huyền nhai.

"Nhiên Nhi!!!" Một khắc kia , Giang Càn Bắc cơ hồ là tí mục dục nứt, thân thể thế nhưng đầu óc còn nhanh một bước, phi thân liền phải đi xuống tiếp được Thời Nhiên.

Tử sĩ lấy thân thể làm tường, đón nhận mũi kiếm của Giang Càn Bắc.

Thanh âm vũ khí lạnh đâm vào da thịt bị vô hạn mở rộng, Giang Càn Bắc một chân đem người đá văng ra tựa như đang xem rác rưởi.

Tử sĩ ngã trên mặt đất, hắn mặt vô biểu tình, thanh âm lại từng câu từng chữ thọc đầu quả tim Giang Càn Bắc.

"Không còn kịp rồi... Hắn... Hẳn phải chết không thể nghi ngờ..." Nhắm mắt lại, ám vệ cuối cùng phun ra một câu: "Chủ nhân... Nhiệm vụ đã hoàn thành."

Nhìn vách đá vực sâu không thấy đáy, ánh sáng trong mắt Giang Càn Bắc bỗng nhiên diệt đi xuống, chỉ còn một mảnh hoang vu tĩnh mịch.

Hắn rút ra Vinh Tiêu cười ha hả rồi cuối cùng trên mắt chảy ra huyết lệ.

"Ngoan nhãi con... Cô liền tặng quà sinh nhật cho ngươi... Ngươi ngoan ngoãn chờ cô, cô thực mau liền sẽ trở về."

Hắn dẫn theo kiếm, từng bước một dẫn theo cây cỏ xung quanh dưới chân hnaws đều bị dập nát.

Nếu nói lúc trước Giang Càn Bắc không gặp được Thời Nhiên chỉ là một quái vật trái tim sẽ đập, thì hiện tại gặp được Thời Nhiên hắn chính là một cái kẻ điên vừa mới học được ái lại hoàn toàn mất đi chí ái.

............

Tiêu Yến Tu một đường tấn công đến hoàng thành, thế nhưng không người ngăn trở.

Thái Hậu đứng ở giữa đại điện, nàng một thân hoa phục khí thế uy nghiêm, mặc dù đên đầu có tóc bạc nhưng lại như cũ đẹp đoan trang.

Nàng thấy Tiêu Yến Tu, cũng không có quá lớn kinh ngạc, chỉ là dùng một loại quen thuộc lại hoài niệm nhàn nhạt mở miệng.

"Đã lâu không thấy, Tử Yến."

Tiêu Yến Tu cũng có chút hoảng hốt, đệ nhất mỹ nhân tuyệt đại phong hoa kinh thành năm đó hiện giờ cũng đã là một cái lão giả chập tối, tiên hoàng càng là sớm đã mất.

Thì ra vẫn luôn không thay đổi cũng chỉ có hắn.

Hắn bị thời gian lưu lại hoàn toàn.

"Cái này xưng hô, quá nhiều năm không ai kêu." Tiêu Yến Tu ánh mắt bắt đầu phóng không, hắn nhìn Thái Hậu: "Huynh trưởng sau khi qua đời ngươi liền ẩn cư Phật môn, lần này ra tới, là vì ngăn cản Giang Càn Bắc sao?"

Từ Duyên Thái Hậu đoan trang mà xoay người: "Khang đế không thích hợp làm hoàng đế, cho nên tiên đế mới có thể lựa chọn làm ngươi ăn vào bí dược. Đôi mắt của ngươi có thể nhìn đến giang sơn càng tốt đẹp, ngươi sẽ tìm được một cái minh quân càng tốt làm hắn dẫn dắt quốc gia đi hướng hưng thịnh."

"Càn nhi là cái hạt giống tốt, ai gia tán thành hắn."

Tiêu Yến Tu vừa muốn nói cái gì đó, mày lại bỗng nhiên căng thẳng, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Giang Càn Bắc dẫn theo kiếm, tóc bị gió thổi cuồng loạn.

Trên thân kiếm huyết đã khô cạn, lại như cũ lóe hàn ý.

"Ra chuyện gì?" Tiêu Yến Tu nhìn Giang Càn Bắc dáng vẻ này, trong lòng bỗng nhiên bất an lên.

Giang Càn Bắc trên mặt còn mang theo huyết lệ dấu vết, hắn chỉ là cười, tuấn mỹ trên mặt lộ ra quỷ dị: "Ngoan nhãi con, đã chết."

Tiêu Yến Tu kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, cùng với thanh âm Từ Duyên Thái hậu đều thay đổi: "Ngươi nói cái gì? Nhiên Bảo Nhi sao lại chết?!"

"Vậy thì phải hỏi cháu ngoan của ngươi đã làm cái gì." Giang Càn Bắc hoàn toàn không có tôn ti, như là nghĩ tới gì, hắn cười nhạo một tiếng: "Phải nha, hắn đã bị băm lúc nãy, ngươi không thể hỏi đến."

Từ Duyên Thái hậu chỉ cảm thấy cả người đều là một cái choáng váng, nàng nện bước hơi hơi lảo đảo: "Tại sao lại như vậy?"

Giang Càn Bắc lại là đi ngang qua Từ Duyên Thái hậu, hắn dẫn theo kiếm một đường đi vào trong đại điện, nhìn trên cây cột bàn long cùng với kia đem vạn người triều bái long ỷ, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự.

"Ngoan nhãi con, mau đến xem xem, cô vì ngươi chuẩn bị lễ vật, ngươi thích chứ?"

Hắn ngồi ở trên long ỷ, nhìn Tiêu Yến Tu chạy vào bỗng nhiên lắc lắc đầu.

Trong mộng cùng hiện thực đã là trùng hợp, nơi này trải rộng vết máu lại cô đơn đã không có Thời Nhiên.

"Không có Thời Nhiên, ta muốn này ngôi vị hoàng đế lại có tác dụng gì?" Giang Càn Bắc tựa như ma thần, hắn lẩm bẩm tự nói: "Đúng rồi, ngoan nhãi con định là ham chơi chạy tới nơi ta không biết... Chỉ cần nắm trong tay thiên hạ này, cho dù có lật tung thì cũng phải đem ngươi tìm cho ra."

Giang Càn Bắc liệt ra tươi cười, tay thon dài chống miệng: "Ngoan nhãi con, ngươi không chạy thoát được đâu..."

Tiêu Yến Tu cau mày, trong lòng đã là một mảnh phức tạp.

Nếu là có Thời Nhiên ở đây vậy Giang Càn Bắc là một minh quân được chọn, nhưng hiện tại... Tiêu Yến Tu thở dài.

Xem ra tâm nguyện hắn cáo lão về quê còn phải một thời gian nữa mới có thể thực hiện được.

"Ta sẽ phái người đi tìm, ngươi tạm thời yên tâm." Tiêu Yến Tu hé miệng, lại chỉ là tái nhợt mà an ủi hai câu.

Giang Càn Bắc đã điên rồi, hiện tại ngồi ở thượng ngôi vị hoàng đế chỉ là hung thú khoác thân xác Giang Càn Bắc.

............

Thời Nhiên bị tử sĩ dùng mê dược mê choáng đi nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Thân thể không ngừng rơi xuống, bên tai là thanh âm Bá Thiên kinh hoảng thất thố, Thời Nhiên muốn mở mắt ra nhưng đầu hôn mê một mảnh liên quan thân thể cơ năng đều bắt đầu trì độn lên.

【 Nhiên Nhiên... Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tốt ngươi, hảo hảo ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ, liền an toàn. 】

Bá Thiên ôn hòa nói là liều thuốc an thần cuối cùng đối với Thời Nhiên, sau đó Thời Nhiên liền hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngưng kết toàn bộ tinh thần lực, Bá Thiên mạnh mẽ dọn hết đá nhọn trong vực đá, ý đồ chậm lại tốc độ rớt xuống của Thời Nhiên.

Tinh thần lực phát ra đến ngoại giới sở tiếp thu đến xúc giác, đối với người bình thường là mấy chục lần.

Tay đứt ruột xót đau đớn suýt nữa làm Bá Thiên ngất xỉu, trong lúc hoảng hốt hắn nhớ tới cấp trên đối hắn nói qua cảnh cáo.

Lần này ngoại lực mở ra nói không chừng hắn thật phải biến mất đi?

Đem thân thể Thời Nhiên vững vàng thả ra ở đáy vực, Bá Thiên chỉ cảm thấy tinh thần lực đang ở một chút hỏng mất.

【 Nhiên Nhiên... Mặt sau phải nhờ vào ngươi, cố lên a...】

Liên tiếp từng điểm từng điểm tách ra, Bá Thiên đưa vào một cái mệnh lệnh cuối cùng.

【 đem ký chủ đưa vào địa điểm an toàn chờ đợi nghĩ cách cứu viện. 】

Mệnh lệnh được đưa vào trong nháy mắt thì Bá Thiên liền hoàn toàn cùng Thời Nhiên tách ra, thân thể Thời Nhiên cũng biến mất ở tại chỗ.

............

Tiêu Yến Tu cảm thấy hắn sống lâu như vậy là một cái huyền học, ở cùng cái bờ sông nhặt người hai lần liền càng huyền học.

Hắn nhìn Thời Nhiên nằm ở bờ sông không rõ sinh tử, suýt nữa tưởng chính mình hoa mắt.

Luôn mãi xác nhận sau đó hắn mới vội vàng chạy tới xem hơi thở của Thời Nhiên.

Hô hấp mỏng manh mạch đập cũng như có như không, nếu cứ để như vậy đi xuống vậy cách chết cũng không xa.

Tiêu Yến Tu móc ra bình sứ nhỏ được nạm vàng trong lòng ngực rồi từ bên trong lấy ra một đan dược màu vàng.

"Không nghĩ tới thế nhưng thực sự sẽ có một ngày dùng tới viên đan dược này."

Đem đan dược đút cho Thời Nhiên, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thời Nhiên có thể lấy mắt thường thấy được đang hồng nhuận lên.

Nhưng mà người thì trước sau không có tỉnh lại.

Thời Nhiên tựa như đã ngủ rồi, hô hấp bình thường ngoan ngoãn mà nằm ở nơi đó.

Tiêu Yến Tu vô pháp chỉ có thể gạt đem người trộm đưa tới phủ đệ che giấu.

Nếu là làm Giang Càn Bắc thấy dáng vẻ này của Thời Nhiên, hắn bảo đảm sẽ điên càng lợi hại hơn.

Vẫn là trước tiên để Thời Nhiên ở chỗ hắn cho hắn xem bệnh mới là ổn thỏa nhất.

Nhưng Tiêu Yến Tu như thế nào cũng không nghĩ tới Thời Nhiên một ngủ liền chính là ngủ hai năm.

Mà trong hai năm này cũng hoàn toàn làm Giang Càn Bắc biến thành một cái bạo quân xa gần nổi tiếng.

Ra tay liền thấy máu, giết người không chớp mắt càng là không cho phép bất luận đứa trẻ nào sinh ra trong tên có chữ Nhiên.

Giang Càn Bắc nhẹ nhàng chuyển động ngọc ban chỉ trên long ỷ, hắn thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như tình nhân nỉ non.

"Ngoan nhãi con của trẫm... Đã hai năm, ngươi nếu lại không trở lại, trẫm liền chỉ có thể diệt thế giới này, đem chôn cùng với ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip