Chương 7
Đợi đến lúc vết thương của Lục Duật cùng Lục Phương Trì khỏi hẳn xuất viện, vừa lúc cũng là đại thọ 70 tuổi của Lục lão gia tử.
Mạc gia cũng thu được thiệp mời yến hội, Mạc phụ mang theo huynh muội Ôn Ngôn cùng mẹ con Nhan gia đến.
Chiều còn chưa kết thúc, Lục trạch sớm đã đèn đuốc sáng trưng, hiện lên tráng lệ huy hoàng, trong yến hội ăn uống linh đình, hết sức náo nhiệt, âm nhạc thư hoãn du dương, nhân vật nổi tiếng hậu duệ quý tộc tụ tập.
"Mạc thượng tướng !"
"Đây là Mạc gia hài tử, lớn lên thật tuấn tú ......"
"Mạc thượng tướng gần nhất......"
......
Mạc Hàng đi vào đại sảnh mới đứng trong chốc lát, còn không kịp tiến lên tìm người trò truyện, nghĩ con trai mới từ nước ngoài trở về khả năng không thói quen loại này cảnh tượng, muốn mang cậu làm quen, lại bị cậu cự tuyệt.
Nghĩ đến tính tình thanh lãnh của Ôn Ngôn, hắn cũng không cưỡng cầu, dặn dò cậu vài câu.
Nhưng liền trong chốc lát, liền đụng tới vài người Lục gia chủ động đi tới chào hỏi hắn.
"Lục gia đây là...... Tình huống như thế nào?"
Người nhà bọn họ nhiệt tình như vậy? Mạc Hàng không hiểu.
Sự khác thường tất có trá, hắn nghĩ lại mấy người Lục gia vẫn luôn ngó phía sau hắn.
Nhan mẫu sớm đã gia nhập đề tài cùng nhóm phu nhân, nói đến hăng say, Nhan Tịch cũng đi tìm bạn bè của chính mình. Phía sau hắn chính là huynh muội Ôn Ngôn.
Chẳng lẽ người Lục gia coi trọng nữ nhi của hắn?
Chỉ thấy thiếu nữ mặc một bộ lễ phục hồng nhạt hở vai được đặt làm, buộc ngực thắt eo, phía sau thắt nơ con bướm vàng làm vòng eo thêm thon gọn tưởng chừng như một bàn tay có thể ôm hết, làn váy dài đến đầu gối làm lộ ra cẳng chân tinh tế xinh đẹp, kiêu căng mà kéo tay của ca ca, khóe miệng lúm đồng tiền làm cả người càng thêm đáng yêu.
Mạc Hàng âm thầm khẳng định, nữ nhi của hắn chính là xinh đẹp! Ánh mắt của Lục gia cũng không tồi!
Chính là nữ nhi của hắn còn nhỏ, hắn tạm thời không tính toán gả nàng ra ngoài.
"Tiểu Duy, ngươi bồi ca ca nhiều chút." Mạc Hàng đánh bàn tính rất khá, nghĩ làm nhi tử nhìn nữ nhi.
Vốn dĩ Mạc Thời Duy liền tính toán đi theo ca ca, cảm giác được ba hôm nay có điểm kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, "Vâng"
"Mạc gia công tử lớn lên cũng thật ưu tú!"
"Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói......"
"Chính là đáng tiếc, bị hai cái Hỗn Thế Ma Vương theo dõi!"
......
"Đáng tiếc cái gì?" Lục Phương Trì cùng Lục Duật vừa mới thoát khỏi lão gia tử chuẩn bị đi tìm Ôn Ngôn liền nghe được lời nói làm người không vui.
Lục Duật cười như không cười mà liếc mắt một cái nhìn mấy người, không phản ứng bọn họ, hướng phương hướng của Ôn Ngôn đi đến.
"Thẩm, chẳng lẽ ta không xứng với Ngôn Ngôn nhà ta hay sao?" Lục Phương Trì bất mãn hỏi một vị nữ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá trong đó.
"Ha ha, xứng đôi, xứng đôi." biểu thẩm Lục gia có chút xấu hổ mà cười cười, nội tâm cảm thán tiểu tử này không biết xấu hổ. Nàng sao không biết thiếu gia Mạc gia lúc nào liền thành người Lục gia? Người ta đáp ứng rồi sao?
Lục Phương Trì hừ lạnh, đi theo thúc của hắn đi qua.
Cách đám người, rõ ràng khoảng cách không gần, thiếu niên ở trong mắt hắn lại vô cùng nổi bật. Thân hình cậu thon dài, tướng mạo xuất chúng, khí chất thanh lãnh, làn da ở âu phục màu trắng phụ trợ càng thêm trắng nõn.
Mặt mày cậu hơi rũ, sườn mặt nghiêm túc mà nghe muội muội nói, như là nhận thấy được đánh giá của hắn, cậu không nhanh không chậm mà ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp mà cùng hắn đối diện.
Hai người đều không có né tránh liền như vậy cách nửa cái yến hội náo nhiệt đối mắt, Lục Phương Trì cảm giác cái liếc mắt kia giống như vẫn luôn vọng tới trong lòng hắn, hắn không tự giác mà giơ tay che lại ngực chính mình, "Bùm", "Bùm"...... Trái tim nhảy lên đến kịch liệt mà kiên định.
Giống như toàn bộ thế giới đều ở nháy mắt kia ảm đạm mất sắc, thiếu niên là màu sắc duy nhất.
Hắn thật đúng là, quá thích Ngôn Ngôn của hắn! Hắn giờ phút này, chỉ nghĩ gắt gao đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, hung hăng mà hôn lên môi cậu, nặng nề mà tạc tiến vào thân thể cậu, xé rách vẻ ngoài bình tĩnh của cậu làm cậu chỉ có thể liên tục phát ra tiếng rên.......
Lục Phương Trì áp xuống sắc dục trong mắt, gia tốc nện bước hướng thiếu niên đi qua.
Ôn Ngôn cùng Mạc Thời Duy liền như vậy nhìn thúc cháu Lục gia dọc theo đường đi cự tuyệt rất nhiều người muốn cùng bọn họ nói chuyện một trước một sau mà đi tới.
Ôn Ngôn còn nhận thấy được nơi xa người Lục gia thỉnh thoảng hướng bên này lén lút mà đánh giá, cậu cảm giác có điểm buồn cười, trên mặt không hiện.
"Lục thúc." Cậu cùng Mạc Thời Duy lễ phép hướng trưởng bối vấn an.
"Ân." Lục Duật tự nhiên mà đáp, một chút cũng không ngại làm trưởng bối mà không xứng vị lại hung hăng thao qua vãn bối bằng tuối cháu trai mình.
" Mạc Thời Duy, Hạ Nghi nói hắn có việc cùng ngươi nói!" Lục Phương Trì đi tới trực tiếp vứt ra Hạ Nghi, tính toán rời đi Mạc Thời Duy.
"Hắn có việc như thế nào không tự tới tìm ta, kêu ngươi cho ta nói nha?"
Mạc Thời Duy có chút hoài nghi mà nhìn về phía hắn, vừa lúc thoáng nhìn cách đó không xa Hạ Nghi hướng bên này nhìn lại. Nhìn đến nàng nhìn về phía hắn, hắn còn cười đến giống đóa hoa kích động hướng nàng vẫy tay, nàng cho rằng là Hạ Nghi tìm nàng thật.
"Ca, ta đi qua nhìn xem." Mạc Thời Duy nói xong trực tiếp rời đi, đem phụ thân lời nói ném tại sau đầu, chỉ cho lưu lại bóng dáng cho ca của nàng.
"Tiểu Duy......" Ôn Ngôn nhíu mày muốn ngăn trở, lại bị thúc cháu Lục gia cản lại, Mạc Thời Duy đã đi qua.
"Ngươi tìm ta làm gì nha?"
"A?" Còn không có kịp cao hứng Mạc Thời Duy chủ động tìm hắn Hạ Nghi thực ngốc, hắn còn không có tới kịp đâu?
Ngao! Lục ca! Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Phương Trì, đã hiểu!
"Không phải ngươi tìm ta sao?" Mạc Thời Duy xem hắn có chút ngốc, thật lâu không trả lời, có chút bất mãn, muốn xoay người đi.
"Là ta! Chúng ta...... Qua bên kia nói đi!" Hạ Nghi xem nàng phải đi, vội vàng ngăn đón nàng, sau đó có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.
Mạc Thời Duy kiêu căng mà hừ một tiếng, giống như tiểu công chúa đi qua.
Hạ Nghi đi ở bên cạnh nàng, hai mắt chú ý bốn phía, thỉnh thoảng duỗi tay cản một chút, thật cẩn thận mà che chở nàng, sợ bị người khác đụng vào, Mạc Thời Duy tự nhiên mà tiếp thu.
Thấy như vậy một màn, Ôn Ngôn cảm khái, muội muội đáng yêu chung quy phải bị người khác bắt cóc. Hai người kia giống như hoan hỉ oan gia, hiện tại đang ở thời điểm ái muội, Hạ Nghi người cũng không tồi, cậu cũng không ngại đẩy một phen.
【 ai! Có loại cảm giác gả nữ nhi, lại cao hứng lại phiền muộn! 】
Hệ thống không nghĩ để ý đến cậu. Từ Ôn Ngôn bị hai cái cong nam chủ lần lượt thượng về sau, đã bẻ không trở lại, hệ thống liền từ bỏ.
Nó trong khoảng thời gian này vẫn luôn vội vàng tuần tra tư liệu, tỷ như, 《 nguyên nhân thẳng nam cong rớt 》, 《gay như thế nào sắm vai thẳng nam 》, 《 đồng tính luyến ái từ trường ảnh hưởng 》......
Một cái thế giới nam chủ cong không đáng sợ, tra tìm nguyên nhân, tổng kết kinh nghiệm, thế giới tiếp theo nhất định là bình thường thế giới ngôn tình!
Ôn Ngôn cũng không thèm để ý hệ thống không để ý tới cậu, cậu đang ở cùng hai cái nam chủ bẻ xả.
"Các ngươi làm gì vậy?" Ôn Ngôn có chút sinh khí, đối bọn họ ngăn đón động tác rất bất mãn.
"Ngôn Ngôn đừng nóng giận, ta chính là xem Hạ Nghi cùng muội muội cho nhau thích, tưởng tác hợp bọn họ." Lục Phương Trì không biết xấu hổ mà nói.
"Đó là muội muội của ta, ngươi thích làm việc tốt lắm sao?" Ôn Ngôn đều bị bộ dáng không biết xấu hổ của tức cười.
"Ngôn Ngôn đừng nóng giận, đều là Lục Phương Trì hắn không tốt......" Lục Duật đem trách nhiệm đều đẩy đến trên người cháu trai, chút nào không đề cập tới chính mình vừa rồi đối cách làm cháu trai ám chỉ cùng duy trì, chọc đến cháu trai hắn thẳng trừng hắn.
"Các ngươi hai cái tìm ta chuyện gì?" Ôn Ngôn có chút bất đắc dĩ hỏi.
Thúc cháu hai người đứng ở đây quá nổi bật, người trong yến hội đều ở suy đoán tò mò thiếu niên này là người nào?
"Chúng ta chính là nhớ ngươi, đã lâu không gặp, tưởng......"
"Đủ rồi, hôm nay là sinh nhật Lục gia gia, đừng nói này đó." Ôn Ngôn đánh gãy bọn họ nói.
Thiếu niên đang trốn tránh. Sự thật này, làm thúc cháu Lục gia cảm giác rất là thất bại.
"Ta có thể cùng ngươi nói chuyện sao?" Một vị ung dung hoa quý, khí chất ôn hòa nữ nhân mặc một thân sườn sám màu đỏ uyển uyển đi tới, ôn nhu mà nói với trước mắt thiếu niên.
"Mẹ!" "Chị dâu!" Thúc cháu Lục gia có chút hoảng loạn mà kêu lên tiếng, sợ nàng nói cái gì thiếu niên không vui đồ vật, lại cũng nói ra thân phận nữ sĩ.
"Tiểu Ngôn, ngươi nói đi?" Lục mẫu cũng không phản ứng hai người kia, trực tiếp hỏi Ôn Ngôn, hơn nữa xưng hô thân thiết với cậu.
"Được." Ôn Ngôn trầm mặc thật lâu mới trả lời.
Thúc cháu Lục gia bị đuổi ra xa, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm bên kia, Lục mẫu cảm giác rất là vô ngữ, nàng lại không phải mãnh thú, thúc cháu hai người đề phòng nàng giống như phòng kẻ địch.
"Thật là không bản lĩnh, ta còn tưởng rằng đều đem người đuổi tới tay, nguyên lai người ta không thích các ngươi a!"
Lục lão gia tử không chút nào che lấp đối thúc cháu hai người trào phúng cùng âm dương quái khí.
Lục gia như thế nào sẽ có hai cái bất hiếu, thật đúng là cho Lục gia bọn họ mất mặt! Truy người đuổi không kịp, còn học xong hành vi cường đạo, thúc cháu hai người đều một cái tính tình!
Lục Duật cùng Lục Phương Trì không nghe lão gia tử, mắng liền mắng, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu bị mắng.
Lục lão gia tử tức giận mà dùng quải trượng gõ hai cái thật mạnh trên mặt đất phát ra "Thùng thùng" hai tiếng trầm đục, xoay người rời đi, hôm nay là tiệc mừng thọ hắn, mặc kệ hai cái mất hứng này!
Mà bên kia, thúc cháu Lục gia ánh mắt, tồn tại cảm cực mạnh, làm Lục mẫu cùng Ôn Ngôn vô pháp bỏ qua.
"Bọn họ hai cái thật thật sự thích ngươi đâu!" Lục mẫu cười khẽ trêu chọc.
Ôn Ngôn nhìn lại, ánh mắt hai người né tránh, thu liễm lại, theo cậu dời đi tầm mắt lại lần nữa trắng trợn táo bạo mà xem.
"Ngươi hẳn là biết bọn họ khoảng thời gian trước bị thương rất nghiêm trọng, đó là bởi vì bọn họ ở trong nhà thẳng thắn tất cả sự tình, nhưng cũng không có nói ra ngươi là ai, là chính chúng ta điều tra."
Ôn Ngôn có chút kinh ngạc, cậu không nghĩ đến thúc cháu Lục gia bị thương lại là bởi vì cái này, hai người kia không nói cho cậu.
Trong lòng Lục mẫu hiểu rõ, "Ta tưởng bọn họ cũng không có nói cho ngươi, bọn họ bởi vì việc này bị chấp hành gia pháp, bị đánh đến chết khiếp, lại trước sau cố chấp chưa nhả ra."
"A di xin lỗi chưa có ngươi cho phép điều tra ngươi, tuy rằng ta đã sớm biết bọn họ thích người là cái vô cùng ưu tú hài tử, nhưng ta tưởng tự mình trông thấy ngươi."
"Hôm nay những lời này nói cho ngươi, cũng không phải muốn cho ngươi đồng tình bọn họ, bọn họ đã làm sai, hẳn là gánh vác, chỉ là ta tưởng ngươi có quyền lợi biết chuyện này."
Trước mắt thiếu niên trầm mặc hồi lâu, "Cảm ơn a di, chuyện này, ngài không phản đối sao?"
"Đương nhiên không, ta thực thích ngươi, ngươi muốn làm ta em dâu vẫn là con dâu ta đều rất vui lòng, có thể cùng nhau đương nhiên tốt nhất!" Lục mẫu đối Ôn Ngôn trêu chọc.
Ôn Ngôn đối lời nói Lục mẫu cảm giác vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt nóng bừng đỏ lên.
Đêm nay biết đến chuyện này làm trong đầu cậu có chút loạn, từ biệt Lục mẫu, cậu đi ra đại sảnh yến hội.
Thúc cháu Lục gia cũng đi theo, Ôn Ngôn phát hiện nhưng không để ý đến bọn họ.
Trong hoa viên Lục gia đủ loại hoa kiểu dáng quý báu, lúc này tranh nhau khoe sắc nở rộ, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, thiếu niên xinh đẹp đứng cạnh vườn hoa, ánh trăng sáng như mạ lên câu một tầng thánh quang, cả người giống như tinh linh trong đêm.
Ồn ào náo động ở sảnh ngoài truyền tới nơi này có chút mơ hồ, hoa viên chỉ có ba người bọn họ, có vẻ vô cùng yên tĩnh.
"Nguyên nhân các ngươi bị thương như thế nào không nói cho ta?" Thiếu niên đột nhiên đặt câu hỏi, tiếng nói thanh lãnh.
Thúc cháu Lục gia trầm mặc trong chốc lát, "Sợ ngươi lo lắng, cũng không nghĩ ngươi có gánh nặng."
Thiếu niên nghe vậy không nói, nhìn chằm chằm xinh đẹp hoa hồng, "Làm tình sao? Liền ở chỗ này."
"Cái gì?" Thình lình xảy ra kinh hỉ làm thúc cháu Lục gia khó có thể tin, bị tạc đến choáng váng.
"Làm tình sao? Liền ở chỗ này." Thiếu niên lặp lại, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Giây tiếp theo đã bị phác gục trên mặt đất, bị hung hăng cắn xé miệng, trong miệng đã nếm tới rồi mùi máu tươi, phảng phất muốn đem cậu nuốt đến trong bụng.
Ôn Ngôn ăn đau, bất mãn mà đấm hắn một quyền, theo sau nhớ tới cái gì, động tác phóng nhẹ.
Nhìn cháu trai làm đau thiếu niên, Lục Duật không lưu tình chút nào mà đá một chân Lục Phương Trì, "Không biết nhẹ sao?"
Hắn bế lên thiếu niên, "Ngươi nhẹ một chút! Hắn mới xuất viện." Thiếu niên có chút bất mãn mà nói với hắn.
"Tiểu không lương tâm, ta cũng là bị thương mới ra viện, ngươi như thế nào không đau lòng một chút thúc thúc ta đâu?" trong lời nói Lục Duật mang theo rõ ràng ghen tuông.
Thiếu niên có chút không biết phải làm sao, không nghĩ tới hắn sẽ ghen, không biết làm sao bây giờ.
"Quần áo vén lên làm thúc thúc nhìn xem tiểu vú?" Lục Duật không có ý tốt mà hống thiếu niên.
Thao, lão đông tây cũng thật biết chơi!
Bộ dáng thiếu niên ngượng ngùng thẹn thùng phá lệ mê người, Lục Duật tận hết sức lực mà hống.
Thiếu niên cuối cùng vẫn túm quần áo run run rẩy rẩy mà vén lên, dưới ánh trăng làn da càng hiện lên oánh bạch, giống như sẽ sáng lên, hai viên đầu vú phấn hồng phá lệ tinh xảo đáng yêu, như là hai viên nho nhỏ hồng bảo thạch.
Cậu ngồi quỳ trên mặt đất, hơi hơi ưỡn ngực, giống như đang ở hiến tế, thúc cháu Lục gia bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm, hô hấp càng thêm thô nặng.
Thiếu niên cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt, cảm thấy thẹn mà quay đầu đi.
"Làm chúng ta hút sữa của Ngôn Ngôn được không?"
Thiếu niên lại lần nữa bị hai chỉ sói đói hung mãnh mà phác gục trên mặt đất, thúc cháu Lục gia một người nắm lấy một cái vú hung hăng liếm hút đùa bỡn, hút đến thập phần ra sức, chép chép rung động, giống như thực sự hút được ra sữa.
Thiếu niên cảm giác núm vú phát đau tê dại, lại mang theo sảng ý, giống như phải bị hút rớt, cậu kiều suyễn liên tục, đầy mặt xuân ý.
"Ngọt, sữa của Ngôn Ngôn thật ngọt!"
Lục Duật cười khẽ đùa giỡn, làm Ôn Ngôn ảo giác giống như chính mình thật sự sẽ tạo sữa, cậu cúi đầu nhìn hai cái đầu đang tấm tắc hút, giống như cậu đang uy sữa.
"A ——" phần eo thiếu niên dùng sức hướng về phía trước cong lên, một cái bọc nhỏ giữa hai chân nhô lên, run rẩy vài cái rồi chậm rãi mềm đi xuống.
Ôn Ngôn bị tưởng tượng uy sữa kích thích tới cao trào, thân thể thỉnh thoảng rung động, còn chưa từ khoái cảm bắn tinh hoãn lại đây.
"Ngôn Ngôn cũng quá mẫn cảm......" Thiếu niên đầy mặt ửng hồng, hai mắt đẫm lệ mê ly, vô lực mà bị thúc cháu hai người khi dễ đùa giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip