Chương 22
Sắc mặt Kim Yến vặn vẹo, không thể tin tưởng nhìn Tiêu Xung, Tiêu Xung mắt lạnh nhìn lại, kim Yến bị nhìn trong lòng chợt lạnh, lập tức không hé răng.
Tiêu Khang Niên chậm một bước mở miệng , trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng Tiêu Khang Niên không có nghĩ nhiều, duỗi tay lôi kéo Trình Chanh ngồi cạnh chính mình.
Trình Chanh sợ hãi cúi đầu làm lộ ra không ít dấu vết ái muội trên cổ, Tiêu Khang Niên dùng ngón tay khẽ vuốt, đáy mắt hiện ra vừa lòng.
Tiêu Khang Niên đột nhiên thân cận Trình Chanh làm Tiêu Xung cùng Tiêu Sóc trong lòng trầm xuống, sinh ra cảm giác không ổn.
Mạnh Trúc lẳng lặng quan sát mỗi người Tiêu gia, tầm mắt mịt mờ dừng ở trên người Trình Chanh, trong mắt hiện lên khinh thường, một người bình thường như vậy sao xứng ở tại trong nhà này.
"Niên ca, cảm ơn ngươi cho ta ở lại, nếu không có ngươi ta cũng không biết có thể đi đâu."
Diện mạo Mạnh Trúc không kém, thân kiều nhu mềm, khuôn mặt thanh thuần, một đôi mắt hồ ly mang cho hắn tăng thêm chút mị sắc, lúc này vẻ mặt hắn muốn nói còn xấu hổ nhìn Tiêu Khang Niên.
"Không có việc gì, ngươi an tâm ở, chờ có năng lực lại đi ra ngoài."
"Cảm ơn Niên ca ~"
Mạnh Trúc nở nụ cười, trên mặt mang theo một chút ngượng ngùng, phảng phất Tiêu Khang Niên vừa nói lời gì đó ái muội.
Trình Chanh ở một bên sắc mặt tối sầm, cúi đầu nhìn chén cháo, Tiêu Sóc cùng Tiêu Xung xem ở trong mắt, nội tâm đều nổi lên thương tiếc.
Tiêu Xung liền ngồi ở bên kia Trình Chanh, duỗi tay đem tay nhỏ Trình Chanh nắm ở lòng bàn tay, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn, trấn an cảm xúc Trình Chanh.
Trình Chanh hoảng sợ, mịt mờ nhìn thoáng qua Tiêu Xung, bị thương tiếc trong mắt hắn làm kinh ngạc, trong lúc nhất thời đã quên tránh thoát.
Sau khi ăn xong, Trình Chanh cứ theo lẽ thường thu thập chén đũa, Kim Yến cảm giác Mạnh Trúc cũng không tệ lắm, lôi kéo hắn ở phòng khách nói chuyện, Tiêu Sóc nghĩ đến Trình Chanh, trong lúc nhất thời cũng không có rời đi.
"A!"
Phía sau đột nhiên bị ôm lấy, Trình Chanh hoảng sợ, nguyên lai Tiêu Xung không biết khi nào trốn ở phòng bếp, chờ Trình Chanh tiến vào, một tay đem cậu kéo đến góc chết.
"Đừng kêu."
Tiêu Xung hướng trong miệng Trình Chanh cho vào hai ngón tay, ngăn lại rên rỉ cậu sắp thốt lên.
"Ngô...... Ba......"
Trình Chanh khiếp sợ nhìn Tiêu Xung, không dám phản kháng, tùy ý ngón tay Tiêu Xung ở trong miệng chính mình quấy.
"Nịnh Nịnh ngoan, ba lần trước không phải muốn quát ngươi, tha thứ ba được không."
Trình Chanh bị ngón tay đùa bỡn nói không ra lời, nức nở gật đầu, Tiêu Xung xem đến hô hấp trầm trọng, rút ra ngón tay hôn lên.
"Ngô ngô ngô......"
Một luồng khói vị cỏ cây lan tràn ở trong khoang miệng Trình Chanh làm cậu ý loạn thần mê, thân thể mềm mại tùy ý Tiêu Xung liếm láp.
"Trình Chanh ca, lại đây cùng nhau trò chuyện nha, ngươi đang làm gì vậy?"
Mạnh Trúc đột nhiên kêu to dọa Trình Chanh nhảy dựng, không đợi Trình Chanh phản ứng lại, chính mình đã bị Tiêu Xung đẩy đi ra ngoài.
Ngoài phòng bếp Tiêu gia có quầy bar rộng khoảng 1 mét, giờ phút này vừa vặn che khuất nửa dưới Trình Chanh, phía dưới Tiêu Xung ngồi xổm xuống xoa bóp mông Trình Chanh.
"Không, không có việc gì, ta còn muốn sửa sang lại đồ vật, xong liền ra."
Trình Chanh gập ghềnh đáp lời, cảm giác mông chính mình đột nhiên chợt lạnh, quần của mình bị Tiêu Xung lột xuống dưới.
Thật kích thích, Trình Chanh giống như giãy giụa, mông rất nhỏ đong đưa, tuyết trắng thịt non ở trước mắt Tiêu Xung lắc lư, câu lấy hắn há mồm cắn một ngụm.
"Ngô hừ ~"
Trình Chanh kêu lên một tiếng, ngay sau đó tao huyệt bị nhét vào hai ngón tay cái, miệng huyệt hướng hai bên bị kéo ra.
"Đừng...... Ha a......"
Trình Chanh muốn quay đầu lại ngăn lại, nhưng Mạnh Trúc không thuận theo buông tha cậu cùng cậu nói chuyện, làm cậu không thể thất thần, chỉ có thể mặc kệ động tác Tiêu Xung.
Tiêu Khang Niên sáng sớm bắn vào tinh dịch vẫn còn bị tao huyệt hàm chứa, giờ phút này ở Tiêu Xung trêu đùa một chút phun ra, tí tách tí tách chảy ở trên tay Tiêu Xung.
Ánh mắt Tiêu Xung đen lại, hiếm thấy dâng lên cực độ cảm xúc, miệng huyệt còn sưng, vừa thấy chính là suốt đêm hàm chứa côn thịt lớn đi vào giấc ngủ.
Tao huyệt bị đùa bỡn một hồi lâu chất lỏng chảy ra mới dần dần biến thành trong suốt, tinh dịch Tiêu Khang Niên bắn vào đã chảy ra sạch sẽ.
"Ha a...... Ngô......"
Một cái đồ vật mềm mại dán lên miệng huyệt, dọa cả người Trình Chanh run lên, đồ vật kia linh hoạt cạy ra lỗ nhỏ khép kín, duỗi đến bên trong đùa bỡn mị thịt ướt mềm.
Là đầu lưỡi, Trình Chanh gắt gao chống góc bàn, ánh mắt ướt át, Tiêu Xung cũng thật biết liếm, đầu lưỡi như là vũ khí linh hoạt hay thay đổi, không ngừng tiến công vào điểm yếu của nhục bích, dâm thủy không ngừng chảy ra bên ngoài.
Tiêu Xung đem cả khuôn mặt vùi vào mông Trình Chanh, từng ngụm từng ngụm hút lấy dâm thủy Trình Chanh thật ngọt, thật mềm.
Hai người ở góc khuất phòng bếp, một cái bị liếm sảng khoái, một cái liếm si mê.
"Được rồi, cùng hắn nói nhiều như vậy làm gì, bá mẫu mang ngươi đi mua chút quần áo, mang ít như vậy sao đủ mặc."
Trình Chanh trả lời đứt quãng, Kim Yến lười đến nghe cậu nói, lôi kéo Mạnh Trúc đi ra ngoài.
Nàng nào biết đâu rằng, Trình Chanh trả lời đứt quãng là bởi vì cậu bị chồng của chính mình liếm quá thoải mái, nếu không đè nén xuống, sợ là phải trước mặt nàng kêu ra tiếng.
Đợi lúc thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất, Trình Chanh nháy mắt mềm thân mình, dựa vào trên quầy bar, mông nhếch càng cao, thuận lợi Tiêu Xung đùa bỡn.
"Ô ha a...... Đừng liếm...... Ba ba ha a a......"
Tiêu Sóc vừa mới liền cảm thấy không đúng chỗ nào, nhìn thấy trạng thái Trình Chanh giờ phút này, sao có thể không biết lúc này cậu đang trải qua cái gì.
"Liền như vậy sướng? Rõ ràng ta cũng có thể."
Tiêu Sóc đi tới, nắm lấy cằm Trình Chanh, đem mặt cậunâng lên, ngón tay hung hăng cọ xát môi đỏ Trình Chanh.
"Ngô ha a a...... Không phải...... Hừ ha a......"
Tiêu Xung nghe được thanh âm Tiêu Sóc, buông lỏng ra tao huyệt đứng thẳng lên, cha con cách Trình Chanh nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
"Không nghĩ tới con dâu như vậy dâm đãng, liền em chồng đều không buông tha."
Trình Chanh ở trước mặt hai cái nam nhân trần trụi mông, nghe được Tiêu Xung nói, xấu hổ toàn bộ bao phủ, phe phẩy đầu nói không ra lời.
"Đừng làm khó dễ anh dâu, là ta cưỡng bách anh ấy."
Tiêu Sóc đi vào phòng bếp đem Trình Chanh bảo vệ ở trong ngực, Tiêu Xung tức đến bật cười, duỗi tay liền muốn đem Trình Chanh đoạt lại.
"Các ngươi tránh ra, ta không cần các ngươi."
Chính mình rõ ràng là vợ của Tiêu Khang Niên, vì cái gì phải bị thân là ba chồng Tiêu Xung cùng thân là em chồng Tiêu Sóc coi như mục tiêu cướp đoạt.
Trình Chanh ủy khuất hít hít cái mũi, xách lên quần của mình liền tưởng rời đi, Tiêu Xung cùng Tiêu Sóc hai người liếc nhau, đã có ăn ý ngăn lại Trình Chanh, một người hôn lấy môi đỏ Trình Chanh, một người kéo ra quần áo ngậm lấy núm vú dâm đãng, ngón tay hướng bên trong huyệt tìm kiếm.
"Ngô ngô ngô ngô...... ô ô......"
Trình Chanh đột nhiên không kịp phòng ngừa, còn không kịp tránh thoát, liền ở thế công mãnh liệt của hai người mềm thân mình.
"Ha a a a...... Không cần...... Buông ta ra...... Ngô ha a a a......"
Trình Chanh một bên rên rỉ, một bên làm vô lực phản kháng, côn thịt phấn nộn xinh xắn đứng lên, bị Tiêu Xung nắm ở lòng bàn tay.
"Không cần? Nịnh Nịnh đã cứng thật là lợi hại, tao huyệt cũng trở nên ướt đẫm, muốn ăn côn thịt lớn đúng hay không."
Nói xong không đợi Trình Chanh đáp lời, đỡ côn thịt lớn đâm vào, nguyên cây bên trong tiểu huyệt.
"A a a a a đau......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip