Chap 10: I Love Her And She Loves Me

"Hey Lisa!" Bobby chào cô ở giữa sảnh.

"Hey! Đã mấy ngày không gặp." Lisa mỉm cười đập tay với anh.

"Ừ, cậu khá ốm," anh nhún vai. "Dù sao thì có chuyện gì vậy?"

"Ồ, không nhiều đâu, thật là một tuần xả hơi." Lisa nói.

"Ồ, trước khi tớ quên, cậu nên đến nhà tớ vào tối mai. Tớ đang có một game tourney và tớ biết cậu sẽ chấp hết. Cậu nói gì đi?" Bobby đề nghị.

"Tớ ước mình có thể Bobby nhưng không thể. Tớ sẽ đưa Rosé đi ăn tối và đã đặt chỗ trước." Lisa nhăn mặt.

"Ổn mà Lis, luôn có lần sau. Đừng lo." Bobby cười trấn an.

"Ah, cậu là người tốt nhất! Tớ sẽ bù đắp cho cậu, tớ hứa!" Lisa nói.

"Không cần!" Bobby vẫy tay chào. "Tớ sẽ đi hỏi Donghyuk. Gặp sau Lisa!"

"Hẹn gặp lại!" Lisa vẫy tay. Cô nhìn xuống hành lang và cười toe toét khi nhìn thấy mái tóc hồng nhạt quen thuộc. Không lãng phí thời gian cô chạy bộ qua. Véo cái eo nhỏ xíu như một lời chào.

"Ah!" Rosé hét lên, cười khúc khích vì cảm giác nhột nhột. "Lisa!" Em vỗ vào cánh tay của cô.

"Này người đẹp," Lisa cười, vòng tay qua vòng eo thon gọn của em. Rosé đặt tay lên ngực và mỉm cười đáp lại cô. "Tâm trạng tốt ha."

"Mình luôn có tâm trạng tốt với cậu, nhưng có biết điều gì sẽ làm cho nó thậm chí còn tốt hơn không?"

"Điều gì?"

"Mình. Cậu. Hẹn hò. Tối mai." Lisa nói. "Cậu nói gì đi?"

"Mình nói "có." Rosé cười. "Ở đâu?"

Lisa nghiêng người hôn lên chóp mũi cô. "Mình đã đặt chỗ đặc biệt. Cậu có thể biết một nơi tên là bamboostix không?"

Rosé thở gấp. "Không thể nào! Nơi đó vừa mới khai trương, không thể nào có chuyện cậu có thể đặt chỗ trong một thông báo ngắn như vậy."

"Mình không chỉ đặt chỗ mà còn đang là chỗ ngồi VIP riêng trên tầng thượng." Lisa cười toe toét.

"How!? Nơi đó phải được đặt trước trong nhiều tháng! "

"Đừng hỏi và hãy nói với mình rằng mình là người bạn gái tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay." Lisa nháy mắt.

"Ugh, cậu thực sự là người bạn gái tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay." vòng tay qua cổ Lisa để kéo cô vào lòng. Một tiếng kêu khe khẽ thoát ra từ môi em "Thật lòng mình không thể tin được. Cậu thật tuyệt vời, mình chỉ muốn hôn!"

"Vậy thì hãy làm đi", Lisa nói. Rosé rời khỏi cái ôm để nhìn vào đôi mắt to tròn của cô, nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt. Họ chưa bao giờ hôn nhau như vậy ở trường. Nó giống như một thông báo lớn. Chắc chắn mọi người đều nhận thấy rằng họ thân thiết (giống như thực sự, rất thân thiết) nhưng họ vẫn chưa công bố chính thức.

"Cậu đã sẵn sàng cho một thứ như vậy chưa?" Rosé hỏi, đầu ngón tay nghịch những sợi tóc mềm mại của Lisa. Đó là thói quen mà em đã hình thành.

"Mình muốn mọi người biết cậu là của mình." Lisa nhún vai. "Nhưng mình có thể đợi thêm một chút nếu cậu cần vậy." Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Rosé có thể cảm thấy trái tim mình như nhảy lên vì những lời nói của cô. Làm sao em có thể gặp một người quá đỗi ngọt ngào đến vậy? Một người vị tha và quan tâm đến vậy?

Với những suy nghĩ trong đầu, em kéo gáy Lisa cho đến khi môi họ chạm vào nhau.

Bây giờ mọi người sẽ biết rằng những cô gái quan tâm và ngọt ngào này là của em, chỉ của em.

"Babe, chị cảm thấy ổn chứ?" Jennie hỏi Jisoo.

Chị đang vô tâm chọc phá đồ ăn của mình, đầu tựa vào vai Jennie. "Không đói," Jisoo thở dài.

"Chị luôn đói." Lisa nói. "Chị có chắc mình không bị ốm không?"

Jisoo lắc đầu. "Chị sẽ ổn thôi."

Jennie hôn lên đỉnh đầu Jisoo trấn an. "Vậy lúc nãy có gì trong hội trường? Mọi người đang bàn tán."

"Có khi nào họ không?" Lisa đảo mắt.

"Chị tưởng là em thẳng Rosé." Irene nói. "Quá nhiều khi chỉ là bạn Lisa." Chị cười khúc khích.

"Im đi, Unnie!" Lisa đỏ mặt. "Ít nhất em có thể nháy mắt!"

"Chị không thể nháy mắt?" Jennie cười, nhận được một cái vỗ nhẹ từ Jisoo.

"Chị cũng không thể," Jisoo nói.

"Cặp song sinh không có khả năng nháy mắt, hề thực sự," Lisa cười khúc khích.

"Im đi. Đó là điều hoàn toàn bình thường. Seulgi cũng không thể." Irene nói.

Seulgi cố gắng nhưng cuối cùng chỉ nhắm được cả hai mắt khiến họ cười.

"Mẹ nó," cô ấy rên rỉ.

•••

Tối hôm đó, Lisa ngập ngừng gõ cửa phòng tắm. Jisoo đã rời khỏi bộ phim và vẫn chưa quay lại khiến họ lo lắng.

"Jisoo Unnie? Chị ổn không?" Lisa hỏi.

"Ừ chờ chị một chút." Jisoo gọi qua cửa.

Lisa đợi một lúc cho đến khi cánh cửa được kéo ra. Jisoo tái mét, mồ hôi lấm tấm trên da.

"Ôi trời ơi Unnie, sao vậy?" Lisa quan tâm hỏi.

Cô gái tóc tím ôm đầu cảm thấy buồn nôn trong bụng càng lúc càng mãnh liệt. Cơ thể chị lắc lư không ổn định. "Chị ... cảm thấy không ổn lắm ..." Jisoo thì thầm trước khi ngất đi.

Lisa nhanh chóng ôm chị vào lòng. "Jisoo Unnie! Unnie yah!" Cô cố gắng lay chị tỉnh lại, nước mắt cô đọng lại. "EOMMA! UNNIE! ĐẾN NHANH!" Cô báo những người khác.

Joohyun và Sandara nhanh chóng chạy đến trước tiếng hét tuyệt vọng của cô. Đôi mắt họ mở to, và da tái đi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

"Joohyun gọi cấp cứu!" Sandara nói, chạy đến bên cạnh Jisoo. "Chuyện gì vậy Lisa?"

"Con không biết. Chị ấy nói với con rằng chỉ không được khoẻ - và chị ấy, chị ấy vừa ngất đi!" Lisa khóc.

"Con bé đang sốt cao," Sandara thở dài khi cảm thấy làn da nóng bỏng của Jisoo. "Con có thể bế con bé không?"

Lisa gật đầu trong trạng thái hoảng loạn, nâng Jisoo lên một cách cẩn thận, kiểu cô dâu.

"Đặt con bé lên ghế trong khi chúng ta chờ xe cấp cứu." Mẹ nói và cô gật đầu trước khi làm theo lời mẹ.

Irene nói: "Họ sẽ đến đây sau năm phút nữa,"

"Mẹ, chị ấy bị sao vậy?" Lisa hỏi.

"Mẹ không biết sweetie. Gần đây con bé có nói gì không?" Dara hỏi.

"Không hẳn. Con đoán em ấy cảm thấy buồn nôn nhưng em ấy nói với con rằng đó có thể là kỳ kinh của em." Irene nói, quạt cho Jisoo. "Con nên gọi cho Jennie. Em ấy sẽ lo lắng."

"Ý tưởng hay đấy." Sandara gật đầu.

Ngay sau đó xe cấp cứu đã đến. Các nhân viên y tế đã nâng Jisoo lên một chiếc xe đẩy và đưa chị đến bệnh viện một cách nhanh chóng. Sandara đi cùng họ trong khi Irene và Lisa lái xe.

•••

Nhiều giờ sau đó và Jisoo vẫn chưa tỉnh lại. Các bác sĩ vẫn chưa nói gì nhiều ngoài việc họ cần chạy các xét nghiệm và chờ đợi kết quả.

Lisa cần được xả hơi ở bệnh viện nên cô lên sân thượng. Có một sự kiệt sức không thể phủ nhận ở hiện tại. Cô cảm thấy như cần phải ngủ nhưng không thể.

Cô cần một số tin về Jisoo để xoa dịu tâm trí. Hoặc ít nhất là một người nào đó ở đây với cô... có thể không chỉ một ai đó. Có lẽ một cô gái tóc hồng có thể xoa dịu mọi nỗi đau.

Đặt cánh tay trên lan can, cô hít thở sâu bầu không khí trong lành êm dịu. Thành phố phía trước lấp lánh sáng hơn một vài ngôi sao trên bầu trời đêm. Có rất nhiều tiếng ồn nhưng cô thấy nó là niềm an ủi.

Cô luôn là một fan của các thành phố lớn. Seoul và Melbourne đều là những thành phố quê hương. Dường như luôn bận rộn, nhộn nhịp với những người cần hoặc muốn một nơi nào đó. Một nơi không bao giờ ngủ.

Cô luôn ngạc nhiên khi nghĩ rằng một người nào đó ở bên dưới cô không biết cô đang trải qua những gì. Họ hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô và vai trò của cô trong cuộc sống, cô cũng không biết gì về họ. Tuy nhiên, họ hít thở cùng một bầu không khí, Sống dưới cùng những vì sao và có khả năng cảm nhận tất cả những cảm xúc giống nhau.

Tiếng gõ cửa sân thượng không làm cô lo lắng hay sợ hãi. Bước chân của những đôi giày thể thao dọc theo nền đất sỏi ngày càng gần. Cho đến khi cô bắt gặp một luồng nước hoa mà cô ấy rất yêu thích.

Những cánh tay ấm áp vòng qua thân cô, áp vào cơ thể cô khi họ tựa đầu vào giữa đôi vai mạnh mẽ của cô. Đó là niềm an ủi mà cô hằng mong ước. Hơi ấm mà cô đang khao khát.

Liếc xuống đôi bàn tay đang vào nhau quanh bụng,cô cầm chúng lên.

"Đây không phải là buổi hẹn hò trên sân thượng mà mình đã nghĩ đến." Lisa thì thầm.

Rosé nhắm mắt lại trước giọng nói của cô. Êm đềm và sâu lắng một cách dễ chịu.

Giống như đại dương.

"Không sao đâu." Rosé thì thầm đáp lại.

Có một ý nghĩa ẩn đằng sau những lời nói của em và Lisa đã nắm bắt được. Là sự yên tâm. Kiểu mà Lisa cần.

Lisa quay lại, đan tay vào tay Rosé trước khi quàng qua cổ em.

Đôi mắt nâu sẫm tìm kiếm em, như thể cô đang tìm kiếm một câu trả lời.

"Làm sao cậu biết mình ở đây?" Lisa hỏi.

"Mẹ cậu gọi."

Không làm cô ngạc nhiên. Sandara hiểu rõ những đứa trẻ của mình để biết rằng chúng phụ thuộc vào những cô gái khác nhiều hơn những gì chúng muốn thừa nhận. Irene cần Seulgi, Jisoo cần Jennie và Lisa cần Rosé. Dù chúng có muốn họ ở đó hay không. Họ sẽ ở đó.

Nhìn Rosé lúc này, cô nhớ mình phải cảm ơn mẹ. Trái tim cô đập thình thịch bất an đã chuyển thành nhịp tim ổn định. Một sự bình tĩnh vô tình đúng lúc với Rosé.

"Mình rất vui vì cậu ở đây." Lisa thừa nhận.

"Mình rất vui vì mình cũng ở đây." Rosé nói nhỏ. "Mình biết rằng cậu thường là người nói điều này ... nhưng nếu cậu cần mình, mình cũng sẽ ở đây vì cậu. Mình sẽ là bất cứ điều gì cậu cần."

"Chỉ là cậu." Lisa thì thầm, ngón tay vén một lọn tóc vào đúng vị trí của nó. "Đó là tất cả những gì mình cần."

Rosé ôm chặt lấy cô, gục đầu vào ngực cô an ủi. "Mình chắc chắn mọi thứ sẽ ổn." Rosé nói. Em biết cảm giác mất đi một người anh chị em và chắc chắn rằng Jimin vẫn còn sống, nhưng anh ấy đã rời khỏi thế giới của em trước khi em có thể chớp mắt. Cô ấy chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không như vậy với Lisa.

"Chúng ta hãy nghĩ về một cái gì đó khác trong giây lát." Lisa thì thầm, quay sang lan can. Thành phố lấp lánh theo một cách khác khi có Rosé trong vòng tay. Một nơi lớn như vậy trông không còn đáng sợ nữa. Nếu bất cứ điều gì nó trông có thể làm được. Có vẻ như có thể chinh phục được khi có Rosé bên cạnh.

Ánh sáng của những tòa nhà cao tầng không lấp lánh đẹp đẽ như khi Lisa nhìn thấy chúng trong mắt Rosé.

Vẻ đẹp của người con gái trước mặt khiến cô quên đi bao đau đớn chỉ trong chốc lát.

"Có một nơi mà mình biết, có cát trắng như đường. Nước trong xanh như sapphire. Một đêm đầy sao khiến ánh đèn thành phố trở nên hổ thẹn Một ngày nào đó mình sẽ đưa cậu đến..." Lisa thì thầm. "Nó chỉ đẹp bằng một phần nhỏ vẻ đẹp của cậu."

"Sẽ là một ngày nào đó của chúng ta?"

Khóe môi Lisa nhếch lên một nụ cười. "Một ngày nào đó của chúng ta." Cô gật đầu.

"Ôi nhìn kìa là sao băng!" Rosé chỉ. Em nhanh chóng nhắm mắt lại và ước.

"Cậu đã ước điều gì thế?" Lisa hỏi.

"Mình cầu chúc cho Jisoo Unnie khỏe lại." Rosé ngây ngô cười. Đôi mắt nâu vẫn nhìn ra thành phố lớn.

"Mình yêu cậu." Lisa buột miệng, không để ý đến nụ cười trên môi. Điều đó làm Rosé và chính cô ngạc nhiên. Cô không cố ý nói ra, nhưng cô không hối hận.

Rosé cười bẽn lẽn, "Mình cũng yêu cậu."

Lisa hôn lên đầu em và ôm em chặt hơn một chút. Một làn gió nhẹ lướt qua họ.

"Cậu đã ước điều gì?"

"Nó đã trở thành sự thật rồi." Lisa thì thầm.

'I love her and she loves me'

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip