Chap 23: She Picks Up The Brokrn Pieces

• Đêm Giáng sinh •

Nhiều tuần trôi qua nhanh chóng và trước khi họ nhận ra mùa lễ hội đã ập đến rồi. Sự nổi tiếng của họ đã bắt đầu tăng lên trong vài tháng qua khi họ dần dần hòa mình vào làng giải trí. Sandara đã đặt hàng trước gần trăm bản Debut của họ để phát cho tất cả những người bà biết.

Với mùa lạnh đến tràn ngập, đồ uống ấm áp, không thể tránh khỏi Giáng sinh. Dù yêu hay ghét, nó vẫn ở đó. Những bài hát mừng lễ khó chịu, ông già Noel ở mọi góc cùng một mớ hỗn độn màu đỏ, xanh lá cây và trắng.

Cũng giống như Halloween, Sandara bị ám ảnh nặng nề. Các cô gái trong nhà đang phát điên với số lượng tinh thần ngày lễ mà mẹ có. Đặc biệt là Irene.

May mắn thay, Lisa và Jisoo đã thuyết phục được chị không buộc mẹ bằng đèn Giáng sinh rồi phát các bài hát Giáng sinh của Micheal Bublé không ngừng nghỉ, vì cho rằng bà sẽ rất thích nó.

Một ngày đã trôi qua vào những giờ đầu của đêm Giáng sinh, chính xác là 1 giờ sáng. Căn nhà có mùi táo quế, một mùi ấm áp bao quanh phòng khách và một cây thông Noel lớn được trang trí đẹp mắt đang bừng sáng một cách kiêu hãnh.

Họ đã dành cả ngày để tìm kiếm cái cây hoàn hảo trước khi trang trí nó thành một gia đình. Chaeyoung nhớ lại lời than vãn của Lisa và Jennie khi họ tháo dây đèn Giáng sinh. Cách Jisoo chạy vòng vòng với cây tầm gửi khiến ai cũng phải xuýt xoa. Kèm theo đó là Irene mắng mẹ vì đánh rơi đồ trang trí, giống như chị là mẹ vậy.

Một số món quà được gói hoàn hảo nằm dưới gốc cây. Chaeyoung cười nhẹ với họ. Nó khiến em nghĩ về việc mình đã may mắn như thế nào khi được thành một phần trong gia đình này. Một sự quan tâm và ấm áp như vậy khiến trái tim em căng tràn.

Mẹ của em đã ở Hàn Quốc vào dịp Giáng sinh để gặp đại gia đình, và tất nhiên cả Jimin nữa. Bà biết Chaeyoung sẽ muốn trải qua Giáng sinh với Lisa hơn là ở SK, và bà đã đúng.

Dù đã muộn thế nào thì Chaeyoung cũng không thể ngủ được. Có lẽ đó là sự phấn khích của Giáng sinh đang đến với em. Ngồi xuống băng ghế piano trong góc phòng, em tò mò lướt ngón tay trên phím đàn. Em đã không chơi piano trong một thời gian dài. Cả năm rồi. Em tự hỏi liệu mình thậm chí còn nhớ cách chơi thế nào không.

Nhấn nhẹ vào một phím, nốt nhạc vang qua tai em một cách quen thuộc. Nó khiến em cười khẽ trước khi đưa cả hai tay lên phím.

Lặng lẽ chơi một hợp âm. Giống như một làn sóng, bộ nhớ cơ bắp của em bắt đầu hoạt động và các ngón tay tự di chuyển đến các phím. Có một cảm giác mãn nguyện khi em chơi nhịp nhàng theo cây đàn piano. Em nhớ cảm giác, cùng với âm thanh đó.

Tự nhiên em muốn hát theo. Giống như em không thể chơi mà không hát. Làm chậm các hợp âm, em không mất nhiều thời gian để nhớ lại bài hát yêu thích mà mình đã chơi trước đó.

"Wise men say, only fools rush in..."

Giọng hát em nhẹ nhàng, ngữ khí không muốn quá lớn đánh thức mọi người.

"But I can't help falling in love with you."

Trong khi đó Lisa dựa lưng vào cửa phòng khách. Một nụ cười khẽ nở trên môi khi cô lặng nghe giọng hát thiên thần. Chaeyoung không để ý đến sự hiện diện của cô, và Lisa rất vui vì điều đó có nghĩa là cô sẽ không bỏ lỡ điều này.

Cô đã xuống tìm Chaeyoung để đảm bảo rằng em ổn, vì em không ở trên giường. Lần thứ hai cô nghe thấy tiếng piano, cô biết mình không nên làm gián đoạn.

Tựa đầu vào khung cửa, cô quan sát cô gái lớn hơn. Mái tóc sáng màu hạt dẻ của em xõa ra sau lưng và trên một phần khuôn mặt khi em nhìn xuống phím đàn piano. Nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt khi em nhớ lại bài hát mà em từng nghĩ rằng mình đã quên. Và giọng hát của em. Lạy chúa giọng hát của em.

"Take my hand, take my whole life too. Cause I can't help falling in love with you...ohh I can't help, falling in love with you." Chaeyoung nhẹ nhàng kết thúc.

"Mình nên là người nói điều đó." Cô nói nhỏ, bước đến ngồi cạnh em.

"Thưởng thức màn trình diễn?" Chaeyoung ngượng ngùng cười đáp lại.

"Triệt để." Lisa cười toe toét. "... đó là điều tuyệt vời nhất mình từng nghe." Cô nói một cách nghiêm túc.

Một màu hồng nhạt lướt qua má Chaeyoung. Em khẽ cười khúc khích khi nhìn xuống phím đàn piano, cố gắng che đi đôi má ửng hồng.

"Bất cứ lý do gì khiến cậu thức?" Lisa yêu cầu quyết định không trêu chọc em.

"Mình chỉ nghĩ là tất cả ..." Chaeyoung nói khẽ mỉm cười với Lisa.

"Về?"

"Về chuyện linh tinh thôi." Em trả lời.

Lisa lo lắng nhìn bạn gái của mình chơi với phím đàn piano. Đẩy xuống chậm đến mức không phát ra âm thanh.

"Cậu có ..." Chaeyoung dừng lại bằng một khuôn mặt nhăn nhó khi nghĩ về câu hỏi của mình.

"Mình làm gì Rosie?" Lisa thì thầm.

"Cậu có nghĩ Jisoo Unnie sẽ ổn không?" Chaeyoung khẽ hỏi.

Có một khoảnh khắc im lặng bao trùm không khí. Lisa nuốt khan khi nghĩ về câu trả lời của mình. Đôi mắt cô nhìn giữa Chaeyoung và cây đàn piano màu hạt dẻ.

"Mình ... mình không thể nói cứng." Lisa thì thầm.

Jisoo đã nhập viện hai tuần trước sau khi bị cảm nặng. Căn bệnh dường như thường xuyên đã gây ra nhiều tổn thương cho hệ thống miễn dịch của chị hơn bất kỳ người bình thường nào khác do phổi vốn đã yếu.

Bây giờ là đêm Giáng sinh, chị có dấu hiệu tốt hơn một chút, điều này khiến tất cả mọi người không tin tưởng đều sợ hãi.

Jennie thực tế đã sống ở bệnh viện với Jisoo. Chỉ ở lại vào lúc trời tối để lấy quần áo và tắm rửa. Nếu không có các cô gái mang đồ ăn đến thì có lẽ nàng đã chết đói mất rồi.

Năm nay Giáng sinh sẽ rất khó khăn, vì các bác sĩ thông báo với họ rằng Jisoo sẽ không thể về nhà đón Giáng sinh.

"Mình..mình cũng yêu Jisoo Unnie. Chị ấy giống như một người chị lớn mà mình chưa từng có." Chaeyoung nói khẽ, mắt rưng rưng.

"Mình biết baby," Lisa kéo em lại gần. "Chúng ta sẽ thấy chị ấy rạng rỡ và tingh nghịch vào ngày mai. Jisoo Unnie mạnh mẽ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này." Cô hôn lên trán em.

•••

"Knock knock ~" Lisa hát bài hát với nụ cười hạnh phúc.

"Chào mọi người," Jisoo rạng rỡ khi thấy gia đình mình bước vào.

"Merry Christmast Eve sưeetie." Sandara hôn lên đỉnh đầu chị. "Chúng ta nghĩ tốt nhất là nên dành cả ngày ở đây để cùng con thực hiện những truyền thống đêm Giáng sinh như thường."

"Ồ không, mọi người không cần phải làm thế. Con và Jennie sẽ ổn thôi. Con không muốn mọi người phải lãng phí cả ngày ở đây." Jisoo cau mày.

"Honey, một ngày ở bên con không bao giờ là một ngày lãng phí." Sandara cười trấn an.

"Hơn nữa, đêm Giáng sinh sẽ như thế nào nếu không có Jensoo? Thật là tồi tệ." Lisa nói lấy một vài chiếc mũ ông già Noel trong túi xách. "Đây là một cái mũ cho Unnie." Cô đặt nó lên đầu Jisoo. "Và một cho Jennie unnie. You're Jisoo's elf because you're her bit—"

"-Lisa." Sandara cảnh báo.

"Best friend." Lisa cười ngây ngô.

Các cô gái cười khúc khích và chỉnh mũ của họ cho phù hợp. "Cảm ơn Lisa." Jisoo nói.

"Hãy nhìn những gì mẹ mang theo này! Chaeyoung và mẹ đã làm chúng ngày hôm qua trong thời gian gắn bó nhỏ của chúng em." Sandara cười toe toét khi lôi ra một hộp bánh Giáng sinh có lẽ chứa đầy bánh quy.

"Ah Yay!" Jisoo cười thích thú. Ngày của cô ấy đã bắt đầu khởi sắc. "Cảm ơn Chaeng, cảm ơn eomma."

"Không sao honey."

"Không có gì đâu, Unnie." Chaeyoung bẽn lẽn cười.

"Chúng ta có được phép chơi nhạc Giáng sinh ở đây hay không?" Irene hỏi khi nhìn quanh phòng.

"Nhưng Unnie, chị ghét nhạc Giáng sinh." Jisoo cau mày, ngây thơ nghiêng đầu nói.

"Ừ nhưng em thích nó," Irene ngượng ngùng nhún vai với một nụ cười nhỏ. "Và hôm nay là về em."

"Em đi hỏi y tá." Seulgi nói.

"Điều này thật tuyệt, em thích nó!" Jisoo vui vẻ nói.

"May mắn thay, mẹ đã có thể kéo một số dây và thuyết phục bác sĩ để chúng ta có một cái cây nhỏ ở đây cho con. Taeyon sẽ mang tới để chúng ta có thể trang trí nó cùng nhau." Sandara nói.

Jennie nắm lấy tay Jisoo, siết nhẹ để hỗ trợ. Trước đó Jisoo đã lo lắng về việc họ sẽ bỏ lỡ Giáng sinh cùng gia đình vì chị đang mắc kẹt trong bệnh viện. Chị cảm thấy có lỗi và cố gắng thuyết phục Jennie về nhà và ít nhất là gặp bố mẹ nàng.

Bạn có thể đoán được điều đó diễn ra như thế nào, vì Jennie đã bị mắc kẹt bên cạnh chị trong 48 giờ qua.

"Ngoài trời lạnh không?" Jisoo hỏi.

"Một chút, nhưng không có gì điên rồ." Lisa nói.

"Chị cá với em nếu chúng ta ra ngoài trời sẽ có tuyết. Chúng ta luôn mang theo thời tiết xấu." Jisoo nói.

"Babe, đã không có tuyết từ năm 1986." Jennie nói. "Tháng mười hai là mùa hè của Úc."

"Nhưng chị muốn có tuyết. Chị nhớ nó." Jisoo bĩu môi.

"Đây. Ăn cái đống hổ lốn này đi và có thể chị sẽ cảm thấy như có tuyết rơi." Lisa đưa cho chị một chiếc bánh quy đường đóng băng.

"Ha. Ha. Ha." Jisoo cười chế giễu với khuôn mặt thẳng thắn. "Nếu bất cứ điều gì thì thứ này giống như Cocain." Chị ấy nhăn mặt, cắn một miếng.

Họ thích trò chuyện nhẹ nhàng, bắt chuyện với Jisoo và đảm bảo rằng họ giúp tinh thần của chị phấn chấn hơn. Các cô gái không đề cập đến căn bệnh của chị, vì đó là điều cuối cùng họ muốn nghĩ đến.

•••

"Giao hàng đặc biệt!" Taeyon chui đầu vào phòng, mang theo một cây thông Noel mini.

"Taeyon!" Jisoo cười toe toét.

Bây giờ trời bắt đầu tối hơn, những ngọn đèn Giáng sinh giăng khắp phòng, nhờ sự giúp đỡ của Lisa và Chaeyoung. Tiếng nhạc Giáng sinh êm đềm trong góc khi các cô gái đều ngồi quanh giường của Jisoo.

"Hi Jisoo," Taeyon mỉm cười khi bước lại chỗ họ.

Cô ấy hôn nhẹ lên má Sandara. "Có vẻ như hôm nay mọi người rất vui."

"Chúng cháu đã, nhưng chúng cháu vẫn nhớ cô." Jisoo nói.

"Đừng lo lắng vì cô đã ở đây rồi, và cô có một món quà đặc biệt cho cháu." Cô ấy giữ cây. "Cháu nói chúng ta trang trí cái gì nhỉ?"

"Jagi, chị có ổn không khi ra khỏi giường?" Jennie hỏi.

Jisoo gật đầu và khẽ cựa mình. "Nhưng uh ... chị đang mặc nhầm áo bệnh viện." Chị đỏ mặt kéo chăn lên cao hơn hai chân.

"Đó chỉ là mông của con thôi mà Jisoo. Không có gì mà chúng ta chưa từng thấy." Sandara nói.

"Eomma!" Jisoo tròn mắt vì xấu hổ.

"Cái gì? Mẹ sinh ra con. Mẹ đã nhìn thấy mọi thứ rồi." Bà xua tay.

"Ừ thì-Thật xấu hổ!" Jisoo nói qua hàm răng nghiến chặt.

"Đừng lo, honey. Cô đã mua cho cháu một bộ tẩy tế bào chết đặc biệt." Taeyon nói, rút một gói hàng từ trong túi xách của cô ấy.

"Em sẽ giúp chị vào phòng tắm, babe." Jennie nói, giúp chị che đi. Vì mông của chị sẽ lộ ra trong chiếc áo choàng bệnh viện mỏng manh.

Lisa và Irene bắt đầu cười lớn khi nhìn Jennie và Jisoo chạy vào phòng tắm áp sát vào nhau để tránh sự cố tủ quần áo.

"Em có thể nhìn thấy cái mông của chị!" Lisa chỉ.

"Không, không được!" Jisoo đỏ mặt hét lên khi cố gắng che nhiều hơn.

"Giống như hai cái bánh bao núng nính!" Irene nói thêm.

"Câm miệng!" Jisoo nhanh chóng đóng cửa phòng tắm.

Trấn tĩnh lại sau tiếng cười của mình, Lisa thở dài. "Thật là một đêm Giáng sinh vui vẻ." Cô cười khẽ.

Jisoo ra khỏi phòng tắm sau vài phút mặc bộ đồ y tá màu xanh nước biển tẩy tế bào chết.

"Rất vui khi thấy em đã che đậy." Irene cười khúc khích khi nhận được cái nhìn nóng rực từ Jisoo.

"Em chỉ chúc phúc cho đôi mắt của chị với mông của em." Jisoo thè lưỡi một cách trẻ con.

"Đó là những gì em nghĩ. Chị có thể cần phải ghé qua khu tâm lí để điều trị." Irene bắt bẻ.

"Cãi nhau cũng đủ rồi. Đến lúc trang trí rồi!" Sandara hò reo khi lôi ra một chiếc túi lớn.

"Con gọi là làm đồ trang trí!" Jisoo nói.

"Awe man!" Lisa rên rỉ.

"Đây Lisa, con có thể làm những điều kỳ diệu với sợi dây nhỏ lấp lánh." Sandara nói.

Họ dành cả buổi chiều để trang trí toàn bộ căn phòng của Jisoo với những món đồ Giáng sinh, đùa giỡn với nhau giữa những tràng cười. Nụ cười của Jisoo không bao giờ rời khỏi khuôn mặt chị, và bù lại những người khác cũng rất vui.

Virus hạnh phúc tràn ngập trong phòng bệnh của Jisoo, và Jisoo không thể không nghĩ rằng có lẽ đây sẽ không phải là một Giáng sinh tồi tệ.

•••

"Mình chỉ định lấy snack từ máy bán hàng tự động." Lisa nói trước khi hôn lên má Chaeyoung.

Bây giờ đã muộn. Jisoo đang ngủ, kiệt sức vì các hoạt động trong ngày. Các cô gái còn lại chia sẻ cuộc trò chuyện yên tĩnh, nửa chừng thì chìm vào giấc ngủ. Sandara và Taeyon đã được yêu cầu nói chuyện với bác sĩ của Jisoo việc điều trị trong tương lai và vẫn chưa quay trở lại.

Đi xuống đại sảnh đến máy bán hàng tự động, Lisa nhét vào vài đồng xu trước khi nhấp vào thứ cô muốn. Cô gõ ngón tay một cách thiếu kiên nhẫn khi chờ đợi nó bật ra.

"Yah, nhanh lên thưa ông máy bán hàng tự động." Lisa nói. Áp mặt vào tấm kính, cô quan sát nó từ từ đẩy thanh granola ra ngoài.

"Tôi rất xin lỗi Mrs Kim, chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể."

Lisa ngẩng đầu nhìn giọng nói đầy tò mò, bĩu môi một cái. Quên đi bữa ăn nhẹ của mình, cô đi lại gần giọng nói.

"bác sĩ nghĩ con bé sẽ còn bao lâu nữa?"

Cô ngưng trệ khi nhận ra giọng nói của mẹ mình. Nó run rẩy và Lisa chắc chắn có thể biết bà đang khóc.

"Không xác định. Có thể là một năm, với tốc độ tiến triển của bệnh ung thư. Hoặc có thể sớm hơn."

Các bác sĩ thông báo. Ngay sau đó mẹ cô thổn thức, bị bóp nghẹt bởi những gì bà đoán là cái ôm của Taeyeon. Cổ họng bà nghẹn ứ và nước mắt trào ra nhanh chóng tạo thành những mảnh ghép lại với nhau.

"Tôi rất xin lỗi Mrs Kim."

Nhanh chóng quay lại để không bị bắt vì nghe trộm, cô bước xuống sảnh khác. Tim cô bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực khi bước đi nhanh hơn. Cô cảm thấy như không thể thở được.

Quyết định rằng cần một chút không khí trong lành, Lisa đi ra ngoài sân. Cái lạnh của không khí ban đêm ngay lập tức làm cô dịu đi. Thở ra một hơi dài run rẩy, bàn tay cô vuốt tóc và những giọt nước mắt cuối cùng cũng bắt đầu rơi.

Cô không thể bước đi thêm một bước nào. Những suy nghĩ đang chạy tràn lan trong đầu cô.

Một năm?

Chỉ một năm với Jisoo Unnie?

Không đủ dài. Làm thế nào mà được cho là đủ dài? Đó là cả một cuộc đời.

Lisa ngừng đi lại và dựa lưng vào bức tường của bệnh viện. Cô rơi vào tư thế co rúm, một tay ôm lấy chân và giấu mặt vào hõm tay kia; cố gắng bóp nghẹt những tiếng nức nở không thể kìm lại được nữa.

Có một cảm giác sôi sục trong bụng. Một cơn đau thắt ngực không mong muốn. Cô cảm thấy buồn nôn.

Khi trở lại bệnh viện, Chaeyoung hoảng loạn tìm kiếm khắp các hành lang. Lisa đã không trở lại trong một thời gian và em bắt đầu lo lắng. Các cô gái khác đã ngủ từ lâu trong khi Sandara và Taeyon vẫn chưa trở về phòng.

"Cậu ấy có thể ở đâu ..." Chaeyoung tự nhủ.

Bệnh viện lúc này khá vắng. Vì giờ đến thăm về mặt kỹ thuật đã kết thúc. Có một vài người phục vụ đang ngủ trên ghế, một vài y tá thường xuyên đi ngang qua.

Chaeyoung đã nhắn tin cho Lisa, nhưng rất có thể điện thoại của cô gái trẻ hơn đã hỏng vì cô đã quay phim và chụp ảnh cả ngày khi họ ở trong phòng của Jisoo. Bạn gái của cô có sở trường ghi lại những kỷ niệm và những thứ tương tự.

Quyết định kiểm tra bên ngoài, cuối cùng em thấy Lisa đang ngồi một mình trên băng ghế trong sân, ngây người ra.

"Ôi trời ơi, Lisa, mình lo lắng đến phát ốm. Cậu ở đâu vậy? Các cô gái đã ..."

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Lisa, em biết có điều gì đó không ổn.

"Lisa? Sao vậy?" Chaeyoung hỏi, ngay lập tức ngồi cạnh cô. Em ôm má bạn gái trong tay để được nhìn cô.

"Tại sao chị ấy phải bị bắt đi khỏi mình?" Lisa nói nhỏ một tiếng, đôi mắt to của cô trào ra những giọt lệ mới. Đôi môi hồng của cô khẽ run lên. "Tại sao chị ấy phải đi sớm như vậy?" Giọng cô vỡ ra khi một giọt lệ rơi ra từ đôi mắt thủy tinh.

Chaeyoung nặng nề nuốt nước bọt khi biết cô đang ám chỉ ai. Đôi mắt em lấp lánh khi một bàn tay run rẩy vuốt ve má Lisa, lau đi giọt nước mắt đã rơi.

"Luôn luôn là những người đẹp nhất được ưu tiên ..." Chaeyoung nói khẽ với một tiếng nấc nhỏ trong giọng nói. "Đó chỉ là cách vũ trụ hoạt động." Em khẽ nhún vai với một nụ cười đẫm nước mắt.

"Thật không công bằng." Lisa nói.

"Mình biết baby. Mình biết." Chaeyoung ôm cô. Cằm em đặt trên vai Lisa để cô gái trẻ khóc trong vòng tay của mình một lần, thay vì ngược lại.

Dù gì thì Lisa cũng là của em. Cũng giống như cách em là của Lisa.

•••

Một lúc sau hai người tay trong tay trở lại phòng bệnh. Lisa hướng Chaeyoung trở lại hội trường khi cô lặng lẽ lấy máy ảnh từ trong túi xách của mình.

"Chỉ một giây thôi." Lisa cho hay.

"Lisa, cậu đang làm gì vậy?" Chaeyoung cười nhẹ.

"Mình đang chụp ảnh. Duh." Lisa nói.

"Tại sao là bây giờ? Mình trông giống như một người vô gia cư." Chaeyoung che mặt rên rỉ.

"Cậu không. Nào, chỉ cần mỉm cười cho mình được không?" Lisa nói, gạt tay Chaeyoung ra khỏi mặt em.

"Được rồi. Chese. Đó. Đuọc chưa?" Chaeyoung thoáng mỉm cười và Lisa chụp nhanh một bức ảnh.

"Chúa ơi, cậu không thể đợi dù chỉ vài giây?" Lisa lắc đầu thở dài. "Mặc dù vậy, mình vẫn chụp được." Cô nhe răng cười.

"Nào Camera Nerd. Mọi người đều đã ngủ và chúng ta cũng nên như vậy." Chaeyoung kéo cô vào phòng.

•••

Khi trời sáng, ánh sáng mặt trời được lọc qua rèm chất lượng thấp. Đó là ánh sáng không ngừng thắp sáng căn phòng. Lisa là người thức dậy đầu tiên. Từ từ đảo mắt mở ra, cô nhìn quanh căn phòng.

Irene và Seulgi bất tỉnh trên chiếc ghế dài tình yêu liền kề giường. Jennie ngủ ngồi trên giường bệnh của Jisoo, cô gái tóc nâu nhỏ nhắn đang nằm trong vòng tay nàng.

Bản thân cô cũng đã ngủ quên trên ghế trong phòng chờ. Chân cô tê cứng và lưng đau nhức vì một con sóc chuột, tên là Park Chaeyoung, đang ngủ say trong lòng cô.

Lisa cười nhẹ với cô gái. Cô phát hiện máy ảnh của mình trên bàn cạnh giường ngủ của Jisoo. Với cánh tay dài vừa đủ để nắm lấy nó. Thận trọng với một Chaeng đang ngủ, cô chụp một vài bức ảnh.

Cách ánh nắng chiếu vào da em. Núm đông tiêng trên đôi má mềm mại của em. Tông màu nâu hạt dẻ trên mái tóc em. Mọi thứ đều hoàn hảo đối với Lisa.

Với tiếng tách lớn của máy ảnh, Chaeyoung cựa quậy, xích lại gần hơn. "Lisa yah đừng chụp ảnh mình nữa." Em lầm bầm với đôi mắt nhắm nghiền.

"Nhưng cậu đẹp quá." Lisa cười khẽ.

"Cậu cũng đẹp, nhưng mình không nhìn thấy cậu với máy ảnh chụp vào mặt." Chaeyoung khẽ cười. "Dù sao đi nữa, những bức ảnh có gì tuyệt vời?"

Lisa nở một nụ cười và phát ra một tiếng ngân nga nhẹ. Cô thò tay vào túi áo khoác để lộ một bức ảnh Polaroid cũ.

"Điều tuyệt vời nhất về một bức ảnh là nó không bao giờ thay đổi ... ngay cả khi những người trong đó đã vậy." Lisa nói với một nụ cười buồn.

Đôi mắt Chaeyoung mở trừng trừng, đầu vẫn nằm gọn trên cổ Lisa. Trái tim em nặng trĩu khi nghĩ đến việc Lisa đang đau đến mức nào.

"Làm sao cậu có thể thở được? Làm cậu có thể hoạt động khi Jisoo Unnie như thế này? Làm sao cậu vẫn có thể mạnh mẽ?" Chaeyoung thì thầm.

"Cho dù nó làm mình đau, mình biết nó còn làm tổn thương Jisoo Unnie nhiều hơn." Lisa nói. "Vì vậy, cậu chỉ cần ở đó. Ở đó để nhặt những mảnh vỡ cho những người khác."

'She's there to pick up the broken pieces'

Cho dù cô bị cắt vào tay đi chăng nữa,...

###

Nay tôi đi thi bằng lái xe các bồ ạ. Tôi có nhờ 1 bên trung gian nộp hồ sơ hộ r được gửi cho đường link trên web để học lí thuyết. Thế quần nào quất luôn quả học phí 300k vào người. Đùa :). Các bồ cẩn thận nhé :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip