11. Chạy!

A/N: Xin hãy ủng hộ mình bằng cách đọc ở page Kehaongot 'v' chứ đừng đọc ở mấy web leech truyện mình

Một tháng trôi qua nhanh chóng.

Bội Uyển Đồng cuối cùng cũng quen với cuộc sống ở Âm phủ. Lịch trình hàng ngày của cô rất phong phú. Đúng 4 giờ sáng thì Aley sẽ thức cô dậy, hai người sẽ dung dăng dắt nhau đến suối Vong Xuyên và để cô ngụp lặn trong nước suốt 2 tiếng đồng hồ. Kế đó sẽ là bữa sáng. Theo như Bội Uyển Đồng quan sát, người âm phủ không cần ăn.

Hừm...Tuy nhiên, đúng ngày 15 âm lịch, họ vẫn sẽ tổ chức một buổi tiệc cùng những món ăn khá đẹp mắt...? Thật sự thì cô chưa nếm chút thứ gì trên bàn tiệc ngày 15. Tần Tử Huân cũng không khuyến khích cô thử, khi cô hỏi vì sao thì hắn ngắn gọn giải thích: đồ cúng.

Chắc là cô không nên ăn thật.

Suốt 2 tuần đầu tiên ở đây, Uyển Đồng chỉ quanh quẩn từ biệt thự đến mấy địa điểm luyện tập mà Tần Tử Huân phái cô đi. Không thể chịu đựng sự bí bách về không gian và cưỡng lại nổi tính tò mò, Uyển Đồng đã năn nỉ Tần Tử Huân cho ra ngoài "thành phố Âm ty" thăm quan.

Lần đầu được ra khỏi cánh cổng cao chót vót, Uyển Đồng trông hớn hở ra mặt. Như thể lần đầu được đi học vậy. Aley là hướng dẫn viên của cô. Bội Uyển Đồng hết ngó linh hồn lơ lửng này lại dừng lại trước siêu thị bán nến sinh mệnh. Thi thoảng thì Aley sẽ giới thiệu lịch sử chỗ này, hoặc là mua vài món đồ nho nhỏ cho cô. Nói cho cùng, cuộc sống dưới Âm phủ chẳng khác dương gian là bao.

"Aley~" Uyển Đồng kéo kéo tay áo cô hầu. Biết được cô đang rất muốn đi chơi, Aley nhanh chóng khoác cho Uyển Đồng một cái áo màu trắng, vải thô. Lần nào đi ra ngoài cô cũng phải mặc áo liệm. Một cảm giác rất ư là chết chóc.

"Thưa cô. Cô chỉ còn 2 tiếng nữa là đến giờ luyện tập đặc biệt với Chủ nhân." Aley trịnh trọng thông báo. Bội Uyển Đồng trợn mắt. Sau đó thở một hơi dài não nề. Bài luyện tập đặc biệt với hắn...Kiểu gì cũng sẽ đổ máu cho xem.

"Tôi biết rồi!" Gạt bỏ tâm trạng chán nản qua một bên, Uyển Đồng hứng thú nói với Aley. "Ở đây có Viện bảo tàng không? Cô không hiểu là gì hả? Là nơi trưng bày những vật dụng-"

"Thưa cô, tôi biết ạ." Aley rất buồn vì sự ngây ngô và có phần ngớ ngẩn của Uyển Đồng. Cô đã gặp rất nhiều câu hỏi: ở đây có nhà vệ sinh không? Mọi người không cần ăn thì cần gì thải? Quần áo mặc từ đâu ra? Sao có thể hô biến một cái là được? Mệnh Nhân này thừa hưởng hồn phách cùng sức mạnh của Tuyền - nữ nhân vô cảm, thân xác được đúc từ bể máu. Mà sao...khác nhau quá.

"Vậy cô dẫn tôi đến đấy nhé?" Bội Uyển Đồng cười. Aley nhìn cô, cuối cùng chỉ biết cười theo. Dù sao thì, cô hầu cũng chẳng ghét bỏ Uyển Đồng.
_

Tần Tử Huân lặng lẽ ngồi trước cánh cổng. À, không phải, nên nói là một viên ngọc lớn, ánh lên từng đợt hào quang xung quanh nó. Hình dạng của nó tựa như một tảng băng sắc nhọn màu xanh thẳm. Khi ta đặt ánh nhìn vào đấy, cảm giác như đang ngụp lặn dưới đáy đại dương vậy.

Hắn ngồi trên bệ đá, lưng hơi cong xuống. Mái tóc đen bù xù che đi những toan tính sâu thẳm trong đôi mắt tràn ngập sự tĩnh mịch. Có vẻ đúng như hắn nghĩ, bão đến rồi.

"Chủ nhân," một người đột ngột xuất hiện sau lưng Tần Tử Huân. Hắn không thay đổi tư thế, chỉ có đôi mắt hơi di chuyển để nhìn kẻ mới xuất hiện. Đây chính là một trong bảy người hầu thân cận của Tần Tử Huân.

Tóc trắng, da trắng, váy trắng.

Cô gái đang quỳ ở kia y như một tờ giấy có điểm vài nét mực. Đẹp thì không hẳn là đẹp, nhưng rất bắt mắt.

"Đường Diên xin phép báo cáo." Cô gái đấy lột da mình ra. Thật sự thì cô ta rất giống "giấy", vì thứ da bị lột ra kia là mẩu giấy ghi chi chít những kí tự khó hiểu. "Yêu tộc rất đề phòng về đợt tiến công này. Chúng quyết tâm bắt được Mệnh Nhân. Olipus đã phái toàn bộ "con" của mình đi, Bạch Ly tập hợp thêm một trăm hồ ly. Có vẻ như tộc Điểu, tộc Miêu và những nhánh yêu tộc khác không tham gia. Thời gian cho đến đợt tiến công còn khoảng một tuần nữa."

Không rõ Tần Tử Huân có nghe những điều mà Đường Diên nói hay không, vì hắn trông như bị hút hồn bởi viên đá quý khổng lồ kia. Câ gái người giấy báo cáo xong cũng không dám hỏi han thêm gì hay tự ý rời đi. Mãi đến non nửa tiếng sau, Tần Tử Huân mới trở về trạng thái bình thường.

"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rất tốt."

"Sức thần hèn mọn, không xứng với lời khen của chủ nhân."

Lại yên lặng.

"Thưa chủ nhân, cho phép thần hỏi một câu..." Đường Diên vốn dĩ sẽ không định nói thắc mắc trong lòng ra, nhưng thật sự cô rất quan tâm đến sức khoẻ của chủ nhân mình. Là một trong số ít những người biết được thương tích của Tần Tử Huân, cô ta không thể không lo lắng. Chủ nhân đã vì Mệnh Nhân trước kia mà phải hứng chịu thương tích vô cùng nặng nề từ một cấm thuật của Tộc Quỷ. Nếu như lần này...lần này không may, Tần Tử Huân lại vì một Mệnh Nhân nữa mà tiêu tan hết hồn phách, trở về cõi hư vô, mãi mãi không thể luân hồi. Thì...

Đường Diên không thể nghĩ đến chuyện Âm phủ mất đi Tần Tử Huân thì sẽ như thế nào.

"Thương tích của ngài đã có tiến triển chưa...?"

Tần Tử Huân lạnh nhạt đáp: "Ổn."

Hắn không chắc là có ổn thật không, nhưng máu của Bội Uyển Đồng có khả năng áp chế lời nguyền rất tốt. Hắn không cần phải ngủ 23 tiếng để có thể tỉnh táo trong vòng 15 phút. Cả vết may từng phần cơ thể nữa, dù cô ta đã vá chúng khi Chỉ Sinh Mệnh chưa thức tỉnh, nhưng rõ ràng chất độc của Olipus đã kiềm hãm lại, ngăn chúng phá huỷ từng chút tế bào của hắn. Thậm chí Tần Tử Huân còn nghĩ, độc Xà đã tiêu tan khỏi cơ thể mình.

Ổn, đúng không?

"Chủ nhân. Thần biết điều này rất ích kỷ, thậm chí còn đáng ghê tởm vì phản lại nguyện vọng của ngài. Nhưng, chủ nhân...Không thể..." Đường Diên ngập ngừng, giọng nhỏ dần "giết...Mệnh Nhân sao..."

Ờ, hắn cũng từng nghĩ đấy là kế sách tốt nhất để đảm bảo sự an toàn cho Âm phủ. Nhưng hắn không giết Bội Uyển Đồng được. Nhất định không.

"Diên, nhìn vào hầm mộ." Tần Tử Huân nhàn nhạt ra lệnh. Đường Diên ngước mắt, nhìn về phía viên đá màu xanh kia.

"Ngươi có biết ai đang ở trong kia không?"

"Thưa chủ nhân, thần biết."

Tần Tử Huân bật cười một tiếng. Hắn lại nói:

"Ngươi đã đặt chân vào đấy chưa?"

"Thưa ngài, chưa bao giờ." Đường Diên vẫn chưa rõ ý định đổi chủ đề của Tử Huân.

"Ta cũng chưa từng." Hắn nói nhẹ bẫng "Ta không thể nhìn thấy nàng một lần nào nữa. Ngươi biết vì sao không?"

Đường Diên biết "nàng" mà Tần Tử Huân nói đến. Cô ta lắc đầu. Thật ra cô ta cũng tự hỏi bản thân suốt. Vì sao Chủ nhân không bao giờ đặt chân vào hâm mộ của vị "quý nhân" kia. Và cô ta cũng hy vọng chủ nhân của mình cho cô ta câu trả lời.

"Vì khi ta đến gần nàng ấy, nàng sẽ thật sự, tan thành tro bụi."

Đường Diên có thể cảm nhận rất rõ, sự đau khổ đến tận cùng của Tần Tử Huân. Suy cho cùng, chủ nhân cũng không tránh khỏi một cái kết cô độc như những vị đời trước. Bởi vì chủ nhân Âm ty, không thể dính lấy ái tình.
_

"Yoo! Aley! Lại đây!" Bội Uyển Đồng kéo tay cô hầu của mình, chỉ vào bông Bỉ Ngạn màu đỏ trông rất quen thuộc nằm ở giữa toà bảo tàng Âm phủ. "Bông hoa này có gì khác biệt sao?"

Cô vốn dĩ không muốn phiền Aley, nhưng thật sự thì Uyển Đồng không thể học được ngôn ngữ Âm phủ. Chữ trên giấy cứ chạy đi chạy lại, cấu trúc câu thay đổi liên miên, chắc đến khi tóc bạc trắng thì cô chẳng hiểu nổi một từ. Aley cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, rồi từ tốn:

"Đây là bông hoa khai sinh nên Chỉ Sinh Mệnh. Nó là bông hoa của Sự khởi đầu."

"Thảo nào." Uyển Đồng như ngộ ra được chân lý "Từ lúc đặt chân vào đây, sự tập trung của tôi đều dính lấy nó hết."

"Vâng." Aley gật đầu. "Nhưng thưa cô, đã đến lúc chúng ta phải quay về rồi. Chủ nhân đang chờ cô."

Tâm trạng hứng khởi của cô bị giảm xuống dưới mức âm. Uyển Đồng thở dài, rồi lật đật xách vạt áo liệm lên để trở về biệt thự trung tâm.

Ráng chiều xuyên qua một bóng ma bay lơ lửng chiếu thẳng vào mắt Uyển Đồng. Cô đưa tay, dùng áo liệm che chắn.

Đường phố Âm ty càng về đêm càng náo nhiệt. Hàng đống "nhân viên" chạy ra khỏi những toà chung cư cao tầng, miệng thầm lẩm nhẩm "tội nhân số 143980, cần bổ sung thêm hình phạt vì tội "tham lam"..." Uyển Đồng không hiểu ý nghĩa của mấy câu kia là gì, nhưng có vẻ như ngoài nơi này ra, trong thế giới Âm phủ này có tồn tại một tầng Địa ngục thật sự giành cho những con người phạm tội. Thành phố này tụ họp cư dân "thật" của âm ty, điều những chỉ thị đến 18 tầng địa ngục. Thật sự rất ấn tượng, một bộ máy thống nhất.

"Chào mừng cô Bội và Aley trở về." Một hầu nữ túc trực sẵn ở cửa, giúp cô cất đặt chiếc áo liệm. Uyển Đồng hít thở sâu, động viên bản thân rằng Tần Tử Huân chỉ là một con sâu to bự, hắn không thể cắn chết cô. Uyển Đồng bước theo Aley trên đoạn hành lang vắng tanh - một nét tĩnh lặng đặc trưng của Tần Tử Huân.

Chợt, Bội Uyển Đồng dừng lại.

'Đến rồi sao?' Aley thầm nghĩ. Mức cảnh giác của cô hầu được đẩy lên cao nhất. Aley chậm rãi tiến lại gần Bội Uyển Đồng đang đứng yên. Cảnh tượng kì dị vô cùng, trông như một thước phim đời cũ quay chậm. Âm thanh từ phố xá bỗng biến mất, thay vào đó là tiếng máu chảy trong huyết quản, tiếng tim đập từng nhịp. Aley thủ sẵn lưỡi hái trong tay, cô ta căng thẳng đặt tay xuống vai Uyển Đồng.

Bộp.

"Thưa cô, có chuyện gì-" Aley trừng mắt, nhìn Chỉ Sinh Mệnh nhảy múa trên tay Bội Uyển Đồng. Uyển Đồng đang sốc, sốc thật sự vì cảnh tượng xảy ra trước mặt. Từng sợi chỉ đỏ xuyên qua nhau, tạo thành một cơn lốc chỉ đỏ trên tay phải cô. Vì sao có chuyện này thì cô không rõ, rõ ràng cô còn chưa thể triệu hồi Chỉ Sinh Mệnh, sao lại có chuyện điều khiển nó thuần thục như thế.

"A-Aley...Chuyện gì-..." Môi cô run run. Quái lạ, sao cô càng nhìn vào đống chỉ trên tay lại càng rợn da gà thế này? Uyển Đồng quay qua Aley cầu cứu. Nhưng cô hầu kia đang làm gì vậy!?

"OLIPUS! CHẾT ĐI!!!" Aley thét lên, vung lưỡi hái xuống tay Uyển Đồng. Cô hoảng loạn trước tình cảnh kì quặc này.

"CÁI QUÁI GÌ-" Uyển Đồng cố gắng gọi Aley "Là tôi! Bội Uyển Đồng! Cô làm sao vậy Aley!?"

Tiếng thì rõ như vậy, nhưng cô đã chạy tót đi nơi nào. Aley chẳng mất bao lâu để đoán hướng đi của Uyển Đồng. Cô lật đật quẹo góc này, vừa vặn nhát chém kinh khủng của Aley vút ngay sau lưng. Chật vật tìm cách gỡ đoạn chỉ đang làm loạn trên tay, Uyển Đồng khóc không ra nước mắt. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?

"OLIPUS!! CON RẮN KHỐN NẠN! CHỦ NHÂN CỦA CHÚNG TAO-!" Aley điên cuồng dùng lưỡi hái phá tan những bức tường lát đá hoa cương, còn Uyển Đồng dần kiệt sức. May mắn thay, Uyển Đồng đã tìm thấy cửa phòng Tần Tử Huân.

Nhưng...Mở bằng cách nào đây?

"TẦN TỬ HUÂN! Anh có ở đó không!?!? Giúp tôi-"

Rầm! Nhát chém sượt qua tai cô. Máu bắt đầu chảy ra. Suýt chút nữa là vành tai rơi ra hẳn rồi. Uyển Đồng xuýt xoa, lăn một vòng dưới đất. Cô nấp lên nấp xuống, dùng suy nghĩ phong phú của mình để nghĩ ra mật khẩu của cánh cửa.

"Vừng ơi mở ra!!!" Cô thét.

"Thiên linh linh địa linh linh! Cửa ơi mở đi!" Cô gào.

Đến khi Uyển Đồng kiệt sức, không thể né tránh thêm được nữa. Nhìn Aley mang khuôn mặt tàn bạo hướng lưỡi hái về phía mình, Uyển Đồng tranh thủ chút thời gian tàn dư để gỡ thứ của nợ trên tay. Nhưng bất thành.

Rồi tầm mắt cô hướng đến thanh kiếm treo nơi tường.

Bội Uyển Đồng cắn răng, dồn hết sức đứng bật dậy, với lấy thanh kiếm. Cô kề lưỡi kiếm lên cổ tay mình, rồi ngước mắt nhìn Aley.

Lại bật khóc.

Cô sợ đau. Nhưng cô phải đặt cược. Nếu thứ chỉ này là vật gây ra cơn điên của Aley, thì cô chịu đau một chút cũng không sao. Chứ trông mong vào Tần Tử Huân sẽ cứu mình, điều đó thật sự rất khó.

Cô sụt sịt, chờ cho Aley áp sát mình, nhắm tịt mắt để một đường cắt ngang tay thì bị dừng lại. Mang theo tia hy vọng lớn dần, cô mở mắt ra.

Nhưng, đó không phải Tần Tử Huân.

"Chào nàng, Mệnh Nhân."

Chiết phiến nho nhỏ trong tay Bạch Ly chặn đứng lưỡi hái khổng lồ của Aley. Còn về phần Uyển Đồng, Bạch Ly chỉ để hờ ngón tay trỏ nơi lưỡi kiếm, chỉ vậy thôi mà cô chẳng thể di chuyển tay thêm chút nào. Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hoang mang tột độ.

Bạch Ly! Sao hắn có thể xuất hiện ở đây!

{Còn}

#kehaongot

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip