C7. The Truth
Notes
Thêm một chương dẫn dắt nữa, xin lỗi nha! Để liên kết vài điểm sáng cho câu chuyện sắp tới đó.
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
— oOo —
Chương 7: Sự thật
"I don't believe... I don't believe it..." Tony hát, gật đầu đu đưa theo điệu nhạc. Gã đang tránh mấy loại nhạc nặng, giờ gã dựa vào khả năng nghe quá nhiều... Nhưng giờ gã đeo tay nghe, lắng nghe những bài hát mà thật sự, chưa bao giờ là gu của gã. Vì vài lý do kì lạ nào đó, giờ gã có vẻ thích chúng. "You left in peace, left me in pieces... too hard to breathe... I'm on my knees right now..."
(Astrid: bài Tony hát là Same Old Love của Selena Gomez, mn có thể xem video đầu chương)
Steve, anh rời đi hả?
Steve. Tôi không nhìn thấy gì cả.
Gã nhịp chân trên mặt đất, lắc đầu, gã không hát theo nữa. Thốt ra một tiếng thở dài, gã tháo tai nghe rồi đặt chúng trên đầu giường. Gã đã dần quen với căn phòng, và điều đó làm gã thoải mái hơn khi quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.
Vài tiếng động lạo xạo ở bên kia phòng, làm Tony cứng người, đến khi Bruce cất tiếng. "Hey, Tony. Cậu đang đeo tay nghe, chúng tôi không muốn chạm vào cậu và làm cậu sợ khi khi cậu không biết chúng tôi ở đây."
"Xin chào, Tony." T'Challa nói thêm.
Một nụ cười nhỏ hiện trên gương mặt Tony. "Tôi nghĩ biết đâu tôi có thể biến thành Hulk, nếu cậu doạ tôi như thế." Gã ngồi dậy trên giường. "Xin lỗi, tôi biết mình không nên gián đoạn khả năng của thính giác như thế, nhưng tôi đã nghe vài bài nhạc trẻ gần đây. Cậu có tưởng tượng được không? Tôi, nghe nhạc trẻ."
Bruce bước tới cạnh giường, tay đút vào túi quần. "Ổn mà, Tony. Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng cần nghe nhạc. Tin hay không thì, thể loại nhạc yêu thích của Hulk là rap đấy. Thú vị chứ hả?"
"Rap!?" Tony kêu lên, mắt mở to vì ngạc nhiên. "Chúa ơi, tưởng tượng cảnh Hulk nhún nhảy theo nhạc của Nicki Minaj xem. Thật ra, bỏ qua đi, không. Tôi chẳng muốn tưởng tượng điều đó đâu."
Bruce cười. "Yeah. Tôi có thể làm cho cậu xem, lúc khác." Hơi ngừng, anh nói tiếp. "Này, chúng... chúng tôi đến đây để bàn về Dự án Spring."
Nụ cười của Tony nhạt đi, và gã ngã lại xuống giường. "Tôi nghĩ chúng ta đã nói xong rồi. Thứ bị tổn thương không phải đôi mắt của tôi, Bruce, và Dự án Spring là một tròng kính có thể kết nối tới não bộ thay vì mô mắt thật. Nhưng cậu cũng biết thần kinh của tôi không tiếp nhận những tín hiệu đó được, bây giờ thì không. Tròng kính chẳng giúp được gì đâu."
"Có lẽ không giúp được cậu," Bruce đồng ý. "Nhưng nó có thể giúp những người khác. Xét nhưng việc mà cậu đang phải trải qua đi, và nghĩ về những đứa trẻ có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của mẹ chúng được nữa. Dự án Spring có thể giúp họ, Tony. Cậu bắt đầu nó vì mọi người, không phải vì bản thân cậu. Vậy thì hãy hoàn thành nó vì mọi người đi."
Tony vò mái tóc của gã. "Ừ, tôi đã làm vậy. Nhưng tôi... không thể làm gì nhiều trong tình trạng này, Bruce. Tôi biết — tôi biết cậu và Helen đang giúp, và cậu ở đây, tôi rất trân trọng điều đó, nhưng... Nó khó lắm. Khó để tôi đưa ra ý tưởng khi mà tôi không thể vẽ chúng ra hay tự tay thiết kế chúng."
T'Challa hơi do dự, rồi ngài nói, "Anh biết đấy, có một người có thể nhìn thấy những hình ảnh trong đầu anh và đưa nó ra ngoài cho chúng tôi. Hai người các anh không hẳn là những người bạn tốt, nhưng chúng tôi đã nói chuyện, và cô ấy sẵn lòng giúp đỡ."
"Wanda Maximoff," Bruce thêm vào.
Wanda Maximoff.
"Ngài không đùa đó chứ," Tony rít lên, ngồi thẳng dậy. "Mụ phù thuỷ hả?"
"Ta biết hai người có hiềm khích, nhưng —"
"Nếu cô ta mà biết tôi ở đây, T'Challa, cô ta sẽ — cô ta sẽ đến giết tôi! Hoặc cô ta sẽ kêu Steve đi giết tôi! Hoặc cô ta sẽ làm cho các ngài nhìn thấy những thứ tệ hại về tôi, hoặc, hoặc,... hoặc nếu cô ta lẻn vào đầu tôi nữa thì sao, Chúa ơi, Bruce, tôi không thể làm được — Nếu như cô ta cho tôi thấy tôi có thể nhìn thấy được, tôi sẽ gục ngã mất! Tôi sẽ điên mất. Làm sao cậu biết được cô ta có thao túng những nỗi sợ của tôi nữa hay không chứ? Làm... làm sao mà cậu biết liệu cô ta có dựng lên mấy thứ mà cô ta thấy trong đầu tôi hay không? Không, Bruce, không, cậu không thể nói cho Wanda biết tôi ở đây —"
"Tony!" Bruce hét, trên bờ vực của sự hoảng loạn. Anh hít thở chậm rãi, rồi nói bằng giọng bình tĩnh hơn, "Tony, Wanda đã biết cậu ở đây rồi."
Cô ta... cô ta sao cơ?
"Ôi, Chúa ơi." Tony rên rỉ, gã đưa tay vuốt mặt. "Sao cậu có thể tin cô ta được, hả Bruce? Sau tất cả những gì cô ta làm với cậu ở Sokovia?"
"Tony, tôi không tin tưởng cô ta." Bruce nhấn mạnh. "Nhưng tôi không nghĩ cô ta là một mối nguy hại. Đó không phải là những gì cậu nghĩ về cô ta ư? Sau vụ Ultron. Cô ta gia nhập Avengers và cậu có bao giờ phàn nàn chuyện gì đâu. Nghe này, tôi rất lo lắng về cô ta, nhưng ở thời điểm này thì... Có lẽ chúng ta chẳng thể tin tưởng tất cả, nhưng có vài người chúng ta vẫn có thể hợp tác, dù ra sao đi nữa. Tôi đã nói chuyện với cô ấy vài lần... Cô ấy hối hận rất nhiều thứ, Tony ạ. Tôi nghe. T'Challa cũng nghe."
"Ồ, cô ta có thật sự như vậy không?"
T'Challa kiên nhẫn. "Ta biết điều ấy thật kì lạ... nhưng đó là một phương án mà ta mong anh sẽ cân nhắc."
"Và đó là lý do Barnes xuất hiện quanh đây à? Cô ta nói?"
Bruce nhướng mày. "Barnes xuất hiện? Ở đây?"
"Vài ngày trước," Tony kể. "Tuyên bố rằng mình chỉ lạc trong cánh rừng của Wakanda và vô tình đụng phải chúng tôi. Có khi cậu ta nói dối. Nếu cô ta nói Barnes biết, thế thì nhiều khả năng cô ta cũng đã nói cho Rogers rồi."
"Ta không cho là cô ấy nói với Barnes, Tony." T'Challa phản bác. "Không có lý do gì để cô ấy nói cho cậu ta biết cả; Nếu cô ấy muốn tiết lộ tin tức đó cho bất cứ ai, thì người đó sẽ phải là Rogers."
"Tôi phải rời khỏi đây." Tony quyết định. "Tôi phải rời Wakanda. Rogers sẽ là người kế tiếp đến đây, và anh ta sẽ không vui khi thấy tôi còn sống. Anh ta sẽ giết tôi. Tôi không thể ở đây nữa, Bruce. Cậu phải giúp tôi rời khỏi đây."
Bruce hít sâu. "Cậu sẽ không đi đâu cả, Tony. Đây là nơi an toàn nhất cho cậu, cho tôi, cho tất cả chúng ta. Steve không biết cậu đang ở đây. Tin tôi, nếu anh ta biết, chúng ta đều đã nhận ra điều đó rồi."
Đôi vai của Tony chùn xuống. "Tôi không thể ở gần Wanda. Cô ta ghét tôi, vì mọi thứ. Cô ta đã chơi đùa với đầu tôi một lần... cô ta có thể làm lần nữa. Và giờ thì, không thấy gì —" gã khua tay loạn xạ quanh mặt, "— cô ta sẽ dễ dàng làm cho tôi nhìn thấy những gì cô ta muốn tôi thấy, và tôi sẽ bị kẹt trong đấy. Vĩnh viễn. Làm ơn, chỉ, không Wanda. Được không?"
Bruce gật đầu hiểu rõ. "Dĩ nhiên rồi, Tony, sẽ không ai ép buộc cậu gặp cô ấy cả. Đúng không, Đức vua T'Challa?"
"Dĩ nhiên. Anh không phải làm gì trái với mong muốn của mình cả, Tony."
Họ im lặng vài phút. Bruce đánh giá Tony một cách kĩ càng; người đàn ông này đã trở thành một cái vỏ hình người. Gã trông vẫn như trước ở bề ngoài, nhưng gã đã thay đổi. Rất nhiều. Cậu ấy không giỏi việc đeo lên một cái mặt nạ, Bruce nghĩ. Đã có lúc, Tony rất giỏi việc đeo lên một nụ cười giả tạo mà không cần suy nghĩ gì, có thể che dấu nỗi buồn của gã tầng tầng lớp lớp bên dưới sự cái kỉnh và mỉa mai.
Nhưng không còn nữa. Giờ đây, cảm xúc của Tony phản bội gã. Khuôn mặt gã tự động biểu hiện ra mọi thứ gã cảm nhận — buồn bã, tức giận, đau đớn, nhẹ nhõm...
Tony cảm thấy yếu đuối vì điều đó. Gã không biết mình trông như thế nào, không biết người đối diện gã trông như thế nào, hay biểu cảm của người đó là gì. Rất khó để tạo ra một biểu cảm giả dối khi gã mất quá nhiều thời gian để tìm hiểu mục đích của những người quanh gã. May mắn thay, gã đang ở Wakanda.
T'Challa đã rất... tuyệt, có lẽ, đó là một cách đánh giá dè dặt. Giúp đỡ. Thấu hiểu, cảm thông. Cổ vũ. Dù Tony làm gì, ngài cũng ủng hộ gã. Nếu Tony gục ngã, T'Challa sẽ giúp gã vững vàng trở lại trên đôi chân của gã — theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nếu Tony tiến về phía trước, T'Challa sẽ khen ngợi gã, truyền cảm hứng cho gã bước đi nhiều hơn.
Giờ đây, Bruce và Helen cũng đang ở bên cạnh gã. Pepper phải trở về sau khi ở được vài ngày, để tránh sự vắng mặt của cô dấy lên sự nghi ngờ. Đôi khi, Tony có nói chuyện với Rhodey; Lần gọi đầu tiên của họ, Tony đã tự làm bản thân trông hết sức ngu ngốc, gã khóc sụt sịt và xin lỗi không ngừng... nhưng Rhodey nói đã tha thứ cho gã rồi.
Đó là tất cả những gì Tony có thể khẩn cầu. Sự tha thứ.
Liệu Barnes sẽ tha thứ cho gã không?
... Gã có nên mong đợi Barnes tha thứ cho mình không? Gã có nên tìm kiếm sự tha thứ sau những gì gã đã làm?
Tony thật sự, thật sự không biết phải cảm thấy như thế nào về Barnes. Nhưng người đó đã hứa sẽ không thương tổn gã, khi họ gặp nhau lần trước. Sự thật là, cậu đã không làm gì gã. Thay vào đó, Tony đã hoảng loạn, đổ gục như một kẻ yếu ớt cho tới tận khi T'Challa đưa gã về phòng.
"Tôi đã phản ứng thái quá," Tony nói với Bruce, phá vỡ sự im lặng. "Khi tôi thấy... khi tôi nghe thấy Barnes."
Bruce nhướng mày, trao đổi ánh mắt với T'Challa. "Phản ứng thái quá như nào?"
"Tôi hoảng hốt," Tony thừa nhận. "Và lảm nhảm. Tôi nghĩ cậu ta sẽ tấn công tôi."
"Nhưng cậu ta đâu làm vậy."
"Nhưng cậu ta không làm vậy." Tony xác nhận. "Cậu ta hứa rằng mình không muốn tổn thương tôi, và nói rằng... cánh tay sinh học của cậu ta... vẫn chưa được sửa? Cậu ta mất nó là tại tôi, tôi dùng unibeam lên cánh tay của cậu ta, Bruce. Unibeam đó. Tôi nghĩ cậu ta sẽ đuổi giết tôi vì điều đó." Một khoảng dừng. "Cậu ta chỉ còn một cánh tay thôi đúng không?"
"Đúng vậy. Ta đã đưa ra vài lựa chọn thay thế, nhưng cậu ấy từ chối. Nói rằng cậu ấy sẽ tạm thời tránh việc sở hữu một cánh tay sinh học khác." T'Challa đáp.
Bruce nói thêm, "và... Không, cậu ta không muốn đuổi giết cậu đâu, Tony. Không ai cả. Ý tôi là, Clint vẫn hơi cay cú cậu — đừng hỏi tôi lý do, tôi còn không hiểu được nữa. Scott thì có vẻ có cái gì đó hiềm khích với nhà Stark. Nhưng Wanda... cô ấy hiểu. Cô ấy hiểu lý do cậu tấn công Bucky, và cô ấy không trách cậu."
Hừm. Maximoff, giữa tất cả, lại hiểu cho gã ư? "Ồ. Tốt đấy? Tôi nghĩ vậy."
Gã không hỏi về Steve, bởi vì, thật lòng, gã không chắc mình muốn biết câu trả lời.
"Ồ!" Bruce kêu lên, bật dậy. "Chúng tôi gần như quên mất. T'Challa mang đến cho chúng ta vài tấm bài chữ nổi, để chúng ta có thể giải trí. Vụ đọc chữ nổi của cậu tới đâu rồi? Tôi chả mong cậu thua rồi đổ tại kĩ năng đọc chữ nổi của mình đâu."
Tony bật cười, và giơ ngón giữa. "Ô, chắc rồi. Cậu biết tôi vẫn sẽ thắng dù có dùng loại bài nào đi nữa. Kể cả nó không có chữ nổi, và tôi chẳng thấy khỉ gì, thì tôi vẫn thắng thôi."
"Vậy cơ à?" Bruce cười thách thức.
"Chứ còn khỉ gì nữa. Nhào vô đây, Banner."
——————
Wanda hiểu Tony không muốn gặp mình. Cô không thể cảm thấy tức giận với người đàn ông đó được, không hẳn. Đặc biệt là sau khi Bruce nói cho cô biết tình trạng của gã.
Cô không biết là Steve đã bỏ gã lại trong hoàn cảnh đó. Theo những gì cô biết, họ đã đánh nhau, Tony đã công kích Bucky. Steve tấn công lại Tony, vô hiệu hoá bộ giáp của gã, và rồi trốn thoát thành công với Bucky, T'Challa và Zemo. Mọi người cho rằng, ừ thì Stark sẽ dễ dàng tìm được cách thoát ra khỏi đó thôi.
Nhưng gã không làm được. Và gã đã nhờ Steve giúp. Gã đã nói với Steve rằng mình không còn thấy gì nữa — và Steve bỏ gã nằm đó, trong cái lạnh, trong một bộ giáp vô dụng, mù loà.
Wanda không thể tin rằng Rogers có thể làm vậy. Tin chắc rằng Stark chỉ thổi phồng mọi thứ lên?
Cô vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh Stark nằm trên mặt đất mỗi khi xem suy nghĩ của Steve, nhưng sức mạnh của cô không bao gồm khả năng nghe được bất cứ thứ gì trong đó. Cô có thể xem những giấc mơ, nhưng không phải kí ức.
Chỉ có duy nhất một người có thể kể lại sự thật.
Một ngày khi Bucky ra ngoài để hít thở sau bữa trưa, Wanda lén đi theo, sau khi chắn chắn rằng không làm Steve nghi ngờ gì. Bucky di chuyển chậm rãi, ve vuốt vài bông hoa trên đường, chụp vài bức ảnh. Wanda khó có thể tin người này từng là Winter Soldier.
Chắc đó là những gì Hydra đã làm, cô nghĩ. Nó biến một người ngây thơ nhất trở thành con quái vật tàn khốc.
Khi họ đi xa khỏi căn biệt thự (nơi tất cả họ sinh sống chung), Wanda tăng tốc độ và gọi lớn, "James?"
Bucky giật mình, quay ngoắt người lại. Cậu nuốt nước bọt, rồi thở một hơi. "Wanda."
"Tôi nói chuyện với cậu được không?" Cô hỏi, tiếp tục bước đi. Bucky theo bước cô. "Tôi muốn những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Ở Siberia."
Bucky sững người, dừng bước. "Về trận chiến?"
Wanda gật đầu. "Tôi có... vài nguồn tin, nói rằng Steve đã không kể hết toàn bộ câu chuyện. Cậu là người duy nhất ở đó. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
"Và chính xác thì cô đã nghe những gì?"
"Tôi muốn nghe cậu kể trước."
Bucky nhìn sang chỗ khác, hít một hơi bén nhọn. Cậu nghiến răng. "Tại sao?"
Wanda nheo mắt, tập trung vào những hình ảnh đang hiện lên trong suy nghĩ của Bucky. Stark nằm trên mặt đất. Nói gì đó. Nhưng cô không biết được gã đang nói điều gì. "Tôi chỉ muốn biết liệu Steve có giữ bí mật gì với chúng tôi hay không thôi."
Bucky muốn bảo vệ cho Steve, muốn nói với Wanda rằng 'nguồn tin' của cô chỉ muốn lôi kéo cô chống lại bạn bè, người dẫn dắt cô. Nhưng rồi... nhưng rồi cậu nhớ về Tony, sử dụng một cây ba toong và cần sự chỉ dẫn của T'Challa, đầu tóc rối bời và đôi mắt không có tiêu cự... Đổ gục xuống đất trong sợ hãi...
Wanda há hốc, và Bucky trừng mắt nhìn cô. Cô ta đã xâm nhập suy nghĩ của cậu. Cậu bặm môi, khuôn mặt nhăn lại vì tức giận. Cậu tiến một bước tới trước cô, và cô lùi lại, hơi thở nặng nề, tim đập dữ dội.
"Cậu thấy anh ta ở đó." Cô nói, cố giữ cho giọng mình vững vàng. "Cậu thấy Stark. Cầm một cây ba toong. Vậy những gì họ nói là đúng. Steve bỏ Stark ở lại thối rữa trong cái lạnh của Siberia sau khi làm anh ta mù."
Cô không thể ngăn cản sự giận dư dâng lên trong giọng nói của mình.
"Cô —" Bucky gầm lên, "xâm nhập tâm trí tôi. Cô — cô không thể —"
"Trả lời tôi!" Wanda kiên quyết, bàn tay cô nắm chặt thành đấm. "Có phải Steve làm Stark mù không? Có phải anh ta bỏ gã ở đó, mà không trợ giúp gì?"
"Cô chẳng khác gì Hydra, nghĩ rằng cô có quyền thâm nhập vào đầu óc người khác —"
Thật nhức nhối. Wanda cứ lùi lại theo mỗi bước Bucky tiến về cô. Đôi mắt cậu ta tràn ngập sự chết chóc — và đột nhiên, Wanda nhìn thấy Winter Soldier. Cô nhìn thấy kẻ mà Stark sợ hãi, nhìn thấy kẻ mà Natasha do dự khi giúp đỡ.
Người mà Steve không muốn nhìn thấy.
"Anh ta có lừa dối cả bọn tôi không? Đó có phải là con người thật của Steve Rogers?" Wanda nhấn mạnh, giọng cô bắt đầu run rẩy. "Trả lời tôi đi, James!"
Bucky dừng lại, nhắm chặt đôi mắt của mình. Wanda nhìn cậu thận trọng, ánh sáng phép thuật lẩn quẩn trên đầu ngón tay của cô. Khi cậu mở mắt lần nữa, Wanda không còn thấy sự chết chóc, giận dữ trong đó; Thay vào đó, nó chất đầy sự bất lực, xấu hổ.
"Phải." Cậu nói nhỏ. "Steve... cậu ấy không cố ý. Không cố ý làm Tony mù."
"Nhưng anh ta đã làm rồi." Phép thuật trên ngón tay Wanda lặn đi, và cô đứng thẳng người. "Anh ta đã gây ra chuyện đó, và anh ta bỏ đi. Anh ta thậm chí không nghĩ tới việc nói với chúng tôi điều đó. Anh ta cứ để chúng tôi nghĩ rằng Stark là một thằng điên tấn công cậu và bỏ đi mà không nhận hậu quả gì."
"Cậu ấy..." Bucky vung tay, cố biện giải. "Chúng tôi đã sai, khi bỏ Stark ở lại như thế. Nhưng Steve bị sự tuyệt vọng che mờ mắt —"
"Đừng đưa ra mấy lý do tệ lậu như thế nữa." Wanda gầm gừ. "Vậy là anh đánh mất lý trí vào lúc đó. Tại sao anh ta không thừa nhận đi? Tại sao không bày tỏ sự hối lỗi của mình? Không, anh ta giấu điều khỏi với tất cả chúng tôi. Anh ta quyết định rằng cứ để — để cho chúng tôi nghĩ rằng Stark là người duy nhất bị sự nóng giận che mờ lý trí trong suốt trận đánh đó."
Bucky không thể cãi lại điều đó được.
"Tôi mừng," Wanda nói, "là mình chưa từng nói cho Steve biết Tony đang ở đây. Tôi đã sắp làm vậy, nhưng đó là trước khi tôi biết Steve để gã chết mòn ở Siberia."
"Cô đã biết việc Stark ở đây?"
"Suy nghĩ của T'Challa. Tôi cũng đã xâm nhập vào đầu ngài ấy." Wanda thừa nhận. "Ngài biết, và tôi đã xin thứ lỗi rồi. Và tôi hứa rằng sẽ không ai khác biết đến sự hiện diện củ Stark. Ít nhất tôi thừa nhận lỗi lầm của mình."
Bucky khịt mũi. "Và cô đứng đây, giữ một điều bí mật khỏi Steve. Cô có quyền gì mà chất vấn cậu ấy đâu?"
Wanda cảm thấy cô mỉm cười, tự khinh bỉ bản thân. "Tôi chỉ đang giữ cùng một bí mật khỏi anh ta như cậu mà thôi."
Bucky thở dài. Cậu cũng không thể cãi lại điều đó được.
Notes
Mọi người nghĩ sao về cuộc chạm trán giữa Wanda và Bucky?
Và sciencebros?? :P
——————
Ngạc nhiên chưa!
Hai chương trong một ngày =v=
Các tình yêu có bỏ em vào thư viện để nhận thông báo chương mới chưa nào?
Coi như là quà Va Lung Tung to bự tặng đến các tình yêu nha <3
(Anyway, có ai để ý mục Q&A ở chương trước không TvT)
#Astrid
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip